Bệ Hạ! Thần Không Xứng!

Chương 2: Lật quý nhân.

Gió tuyết càng lúc càng thổi mạnh, dày đặc đến mức Hỉ công công không thể nhìn rõ gương mặt của nam nhân.

Cánh hoa tuyết trên đầu người nam nhân đỏ chói mắt giống như ánh nến, chọc cho người ta có chút nhói. Hỉ công công vội lau mắt, nhìn rõ người, trong lòng ông không khỏi sinh ra cảm giác chột dạ khó nói.

Bước chân Dung Mộ bước càng lúc càng nhanh, gió tuyết không ngừng gào thét, từng bước chân của y dẫm lên làn tuyết mỏng không tạo nên động tĩnh, y giống như lúc trước vậy, đều an tĩnh và ôn nhu.

Giống như một con dao găm không bao giờ thấy máu, nhưng lưỡi đao lại ánh lên ánh sáng sắc lạnh.

Dung Mộ thật ra vẫn luôn sợ lạnh, từng làn gió như con dao phi vào mặt nhưng căn bản y không cảm nhận được sự lạnh lẽo này, lúc này, ánh mắt của y còn đang nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt tuyệt diễm bên cạnh một màu đỏ rực.

Đôi lông mày, nụ cười và nét mặt quen thuộc của người này như đang ghim thật sâu vào trong mắt Dung Mộ.

Người này rất quen thuộc, rất giống với chân dung trong thư phòng của bệ hạ.

Chính là hắn ta!

Bất chợt ánh mắt của Dung Mộ rơi trên ngực người nọ, trên thân thể trắng nõn kia hiện lên một chút đỏ ửng, rất mơ hồ như vừa trải qua một màn hoan ái. Y cũng biết tại sao những vệt đỏ này lại xuất hiện, những điều này càng chứng minh cho thấy người trước mắt y vừa trải qua hoan ái cũng Bệ Hạ.

Ngực Dung Mộ bỗng nhói lên, trái tim còn đang đập mạnh giờ phút này giống như đã chết.

Bước chân của y cũng dần chậm hơn.

Văn Lật nhìn lên, hắn ta biết người này.

Người này là thừa tướng đương triều, cũng là người nho nhã nhất Hạo Kinh này, ở trong mắt Văn Lật, sắc mặt của Dung Mộ lãnh đạm, nhưng lại thanh tuấn giống như Thiên Gian Tuyết.

"Thừa Tướng đại nhân an."

Khẽ cúi người, Văn Lật khoác trên mình tầng y phục rộng thùng thình, tư thế xốc xếch khiến áo của hắn ta rơi xuống vai, lộ ra từng dấu vết sót lại trong trận hoan ái.

Dung Mộ cố gắng hết sức quay mặt đi chỗ khác, đuôi mắt y hiện lên ánh đỏ, nghe Văn lật nói xong mới hồi thần.

"Vị này là?"

Dung Mộ nhìn HỈ công công, y cảm giác giọng nói của mình có vài phần đè nặng, đồng thời y cũng phải khống chế không cho tim đập nhanh.

Hỉ công công cả người bất giác run lên, eo cũng cong xuống: "Đây là Lật quý phi mà bệ hạ mới sắc phong."

"Lật quý phi."

Dung Mộ lúng ta lúng túng, ánh mắt trở nên thủ lễ.

Y ở triều đình chính là kẻ dưới một người trên vạn người, nhung trong hậu cung của bệ hạ chính là danh không ngôn, chính không thuận.

Hiện tại nhìn người trước mặt một bộ dáng quang minh chính đại, Dung Mộ hơi nhấp môi giấu đi tâm tư của mình.

Rất nhanh, Dung Mộ giấu đi ánh mắt của mình, lấy bộ dáng của một chiều thần nên có, hỏi thăm bên người Hỉ công công: "Không biết bệ hạ có ở đây hay không thần có việc cần thương lượng."

"Bệ hạ..."

"Bệ hạ sắp nghỉ ngơi."

Thanh âm của Văn Lật đúng là như kẹo bọc đường, ngọt ngọt, nhưng lời nói lại đoạt từ miệng Hỉ công công.

(ý là nhảy vào miệng người khác nói.)

Dung Mộ hơi bất ngờ, nhưng tất cả những giáo dục lễ nghĩa của y đã được học nên y chỉ mỉm cười: "Dù sao trời cũng đã tối, hôm nay ta không quấy rầy nữa, cáo từ."

"Đại nhân! Ngài...."

Hỉ công công định nói gì đó, nhưng bước chân của Thừ Tướng đại nhân cũng thật nhanh, chớp mắt một vệt áo choàng liền biến mất ở trước mắt.

Người tới đã không còn nữa, Văn Lật thu dọn, liếc nhìn Tiểu Huyên Tử đang sững sờ, ánh mắt hình con dao của hắn ta liền cứ thế mà rơi xuống: "Sao còn chưa đi chuẩn bị nước ấm?"

Bên ngoài, trời đầy gió tuyết.

Tống Độ cẩm roi ngồi trên ghế xa phu.

Roi ngựa trên tay cọ xát tạo ra những vệt hồng, phần da trên cán đã bị nứt.

Đây là món quà đáp lễ cho lần đầu tiên hắn với y gặp nhau.

Tống Độ miên man suy nghĩ, định đợi nửa canh giờ nữa, nếu chủ tử không ra thì hắn sẽ đánh xe về phủ, không ngờ trong đầu vừa nghĩ ngẩng lên đã nhìn thấy Dung Mộ rất nhanh liền đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.

Thời điểm Dung Mộ gấp gáp tiến cung, Tống Độ còn không kịp cho người tới bung dù, đại nhân nhà mình đã cùng với tiểu thái giám trong cung đi gặp bệ hạ rồi, cả một đường, bước chân Dung Mộ vẫn rất vôi vàng, tiểu thái giám còn đi theo không kịp.

"Đại nhân." Tống Độ đi lên đón y.

"A Độ..."

Tống Độ áp đi sự kinh ngạc trong lòng, lập tức, giúp Dung Mộ xốc vải mành cửa xe: "Đại nhân mau vào đi, cẩn thận một chút, kẻo lại bị trúng khí lạnh."

Dung Mộ hơi mím môi, muốn nói lời cảm tạ lại bị Tống Độ nhét cho một chén trà nóng.

"Đại nhân mau uống chút trà nóng."

Y tiếp nhận nước trà có chút bất đắc dĩ cười cười, y đáp: "Chúng ta mau hồi phủ đi."

Cả người y lúc này lạnh muốn đông cứng, tuy rằng đã ở trong xe ngựa, nhưng thân thể vẫn lạnh lẽo, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng rất nhỏ.

Nhưng y thật sự không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó, vì trong đầu y bây giờ tràn ngập toàn trướng khí của cảnh tượng vừa rồi.

Cái người xuất hiện ở trong điện của Sở Ngự Hành vẫn không phải là người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm sao....Người kia hình như gọi là Văn Lật.

Bởi vì bức họa trong cung của Sở Ngự Hành có một đạo ấn ký.

Cho dù Sở Ngự Hành có dấu y như thế nào đi nữa thì y cũng rành mạch, rất nhiều lần, y nhìn thấy sự cô đơn trong ánh mắt của Sở Ngự Hành, mặc dù bức tranh ấy đã nhàu cũ nhưng hắn cũng luyến tiếc không ném.

Dung Mộ vốn nghĩ rằng người trong tranh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện, không ngờ việc y luôn lo lắng, người đó vậy mà lại xuất hiện trong phủ của Sở Ngự Hành.

Lông mày và đôi mắt của y với Văn Lật khác nhau, mắt phượng của y hoàn toàn khác với ánh mắt của hắn, giọng nói của Văn Liên cũng rất dễ chịu, rất khác với giọng nói khàn khàn của y.

Xương khớp bàn tay của Dung Mộ thẳng tắp rõ ràng, y vẫn cầm chén trà mãi không uống, đến mức nước trà đã nguội lạnh, y vẫn bị cảnh tượng Văn Lật cúi người chào y làm cho thất thần.

Xe ngựa lộc cộc đi một đường thẳng hướng đông kinh thành, không biết đã trôi qua bao lâu, Tống Độ hơi nâng góc rèm lên, cung kính nói: "Đại nhân, tới rồi."

Dung Mộ bước xuống khỏi xe hai chân y mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.

Nếu không phải Tống Độ kịp thời đỡ y, hiện tại đã ngã rồi.

Tống Độ vốn đã đi cùng y từ lúc chỉ là một trạng nguyên nhỏ nhoi, thẳng đến khi y trở thành thừa tướng đương triều, nhìn y trên mặt luôn nở nụ cười, mưa thuận gió hòa, tới bây giờ đã coi như là trọng thần trong triều đình, duy nhất một việc là vẫn luôn tương tư người trong cung kia.

Tống Độ chính là khinh thường, cho nên hắn mới ném roi trên tay một cách ghê tởm sau khi lần đầu tiên phát hiện ra việc của chủ tử ©υиɠ với hoàng thượng.

Vị đại nhân nhà mình tốt đẹp như vậy nên tìm một nữ nhân đẹp nết đep người, nhưng cả cái thành Hạo Kinh này chủ tử lại không chọn ai mà đi sai đường...

Tuy rằng người đó là bệ hạ nhưng bệ hạ là nam nhân.

Hay nói đúng hơn, đại nhân nhà mình là không có du͙© vọиɠ hay hy vọng, ít khi vui vẻ vì việc gì, việc lớn việc nhỏ cũng chẳng quan tâm, thậm chí còn lúng túng vài lần khi đi ra Bắc Cương.

Chỉ có một điều duy nhất khiến cho chủ tử của hắn có cảm xúc rõ ràng là khi được qua đêm với người kia.

Tống Độ vẫn nghĩ, chủ tử nhà mình mong ngóng trở về lâu như vậy, lần này vào cung sợ rằng sẽ không trửo về viện.

Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì , mà chủ tử lại như vậy.

Lập tức đỡ cổ tay Dung Mộ, Tống Độ phát hiện đại nhân nhà mình mặt đỏ tai hồng, ánh mắt mê man.

"Đại nhân, có phải người lại nhiễm phong hàn rồi không?"

"A? A Độ, ngươi nói cái gì?"

"Đại phu nói, thân thể người bây giờ suy nhược, không nên bị nhiễm phong hàn, nhưng đại nhân hình như là nhiễm rồi.." Tống Độ lo lắng nói.

Dung Mộ nghe được Tống Độ dang nói, nhưng căn bản không thể nghe rõ hắn đang nói gì, y cật lực mở mắt, nhưng mọi cảnh vật trước mắt cứ lắc lư quay cuồng.

Cơn gió lạnh thổi qua người y phả vào mặt, làm dịu đi cảm giác nóng trên người, mang lại cảm giác dễ chịu.

Tứ chi vô lực, chóng mặt.

Dung Mộ lúc này mới ý thức được bản than lại bị sốt rồi.

"Đại nhân? Đại nhân?"

Đang định đáp lại Tống Độ, bỗng nhiên cảnh vật tuyết trắng trước mặt y trở nên tối sầm lại, trời đất quay cuồng, trực tiếp ngã xuống.