Ngày hôm qua không phải còn gọi anh sao?
Rõ ràng đã quên chuyện này rồi, lúc ấy mọi người cũng chỉ là chỉ đùa một chút, nhưng giờ phút này bị anh nhàn nhã nhắc lại, lại càng thêm…xấu hổ hơn.
Nhiễm Dao choáng váng, khuôn mặt hơi nóng lên, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào: “Ngày hôm qua là…”
Lời còn lại chưa kịp nói ra, thật may, anh cũng cũng không cố chấp với câu trả lời, chỉ khẽ cười hai tiếng, coi như là bỏ qua.
“Đừng đứng ngốc nghếch giữa đường, đến chỗ anh đây.”
Cô ngoan ngoãn làm theo, xem anh đánh gì và thì mình đánh đó. Sau khi lên cấp bốn, cô cưỡi lên đầu anh và chạy khắp nơi.
Về cách chơi, đương nhiên là sáng ở đâu đánh ở đấy, hoa mắt nhìn anh chạy khắp nơi đánh nhau, tạo ra những đường kiếm điêu luyện.
Kẻ lưu manh tiểu Dao đâu còn tâm tư làm chuyện xấu đâu.
Khi chơi sẽ có thông báo, thỉnh thoảng sẽ có nút like bên cạnh, do cô không xuất chiêu được, vậy thì đành like vậy.
Vì vậy, mỗi lần anh đánh được 2, 3 người cùng lúc, phía sau cũng sẽ xuất hiện thông báo like của cô, và hệ thống sẽ ghép ngẫu nhiên các dòng cho hợp với lời thoại: “niceeeeeeeee!”
Kiểu…rất là tâng bốc.
Giọng nói người này lúc nói chuyện vừa lười biếng lại tùy tiện, nhưng lúc anh chơi game lại rất nghiêm túc, đánh tới cuối, phía đối phương thấy anh đã bắt đầu sợ, không nghênh chiến nữa mà trốn ở phía sau tòa tháp.
Nhiễm Dao cáo mượn oai hùm, treo trên đầu anh, bị chọc cho thích thú.
Loại hoạt động này tất nhiên là rất đáng được chú ý, một lúc sau, tiểu Kiều trong team bọn họ gửi vào kênh chat.
[team] bánh ngọt bơ (tiểu Kiều): anh Lý Bạch ơi, anh chơi giỏi quá, lần sau có thể chơi với em không?
[team] bánh ngọt bơ (tiểu Kiều): em đánh phụ trợ, toàn bộ quá trình xem anh chơi được không.
Nhiễm Dao mím môi.
Thật ra thì Dao cũng chỉ là một nhân vật, trùng hợp cũng là một vị trí phụ trợ.
Dựa theo đội hình phối hợp mà nói, trong team chỉ có thể có 1 vị trí phụ trợ, nếu không sẽ rất khó đánh.
Nhưng mà không sao, dù gì cũng chơi một ván, chờ lát nữa Nghiêm Thanh về lại kéo cô chơi.
Nhiễm Dao không để ở trong lòng, chuyên tâm tiếp tục trò chơi, dẫu sao cô vốn dĩ chơi gà, nếu không chơi nghiêm túc sẽ tụt lại phía sau.
Sau khi ván này kết thúc, cô đang muốn rút ra, nhưng còn chưa kịp rời phòng, anh đã mở một một phòng mới.
Vẫn là team cũ, nhưng Tiểu Kiều vừa rồi ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Nhiễm Dao: “Hey?”
Bên kia vang lên tiếng động sột soạt, giọng nói của anh vang lên, lâu không nói nên có hơi khàn:
“Sao thế?”
“Không phải Tiểu Kiều ở ván trước rủ anh chơi cùng sao?” Cô hỏi, “Sao anh lại không qua đó thế?”
Bên kia im lặng mấy giây, chợt bật cười: “Cô ấy rủ thì anh phải đi sao?”
…Ngược lại cũng không phải là ý này.
Nhiễm Dao nói: “Nhưng mà cô ấy chơi chắc chắn giỏi hơn em, em có thể cảm giác được.”
Đều chơi game, ai lại không muốn chơi cùng đồng đội giỏi.
Lúc này, ngược lại anh không dừng lại, giống như nghĩ tới chuyện gì, trả lời: “Chơi kiểu gì anh cũng thắng được, không bằng vẫn chọn một người thả like nhanh hơn,”giọng nói hơi kìm nén, giống như là đang cười, “Em thấy thế nào?”
Nghĩ đến vừa rồi hầu như không sót cái like nào, tưởng chừng như phát huy trình độ nịnh hót đến mức cao nhất, hai má Nhiễm Dao bắt đầu nóng lên: “…”
Sao anh lại còn chú ý tới chuyện này chứ, sau này không nhấn…
Nhiễm Dao yên lặng oán thầm.
Thật trùng hợp, bạn học Kiều muốn chơi cùng team với anh ở ván trước, ván này lại thành đối thủ của bọn họ.
Hai bên đối đầu gặp nhau, Nhiễm Dao cảm thấy, dù có nói thế nào thì anh vẫn sẽ nhớ tới giao tình trước đó, nghĩ thoáng thì người ta cũng gọi một tiếng “anh Lý Bạch ơi”, dễ nghe làm sao.
Trong lúc cô đang suy tư, ngẩng mặt lên, bạn học Kiều không thấy đâu nữa.
- Dưới lưỡi kiếm công minh của anh, đóng góp thêm ít máu.
Nhiễm Dao: “…”
Đàn ông đều là những người quái dị, lạnh lùng, vô tình vậy sao????
Cô chỉ đứng tại chỗ hoảng sợ mấy giây, Mã Siêu đã tới ám sát cô.
Mã Siêu thuận tay tung một chiêu, phút chốc cô đã mất một nửa máu.
Nhiễm Dao không thể nghĩ đến chuyện khác, cô không ngừng trượt ngón tay trên màn hình, trong lúc chạy trốn vội vàng bật chế độ lặp lại: “Xong rồi, xong rồi, xong rồi, mình sắp chết rồi, mình sắp chết rồi.”
Cô hoàn toàn không nhìn vào bản đồ nhỏ, và không biết chạy đi đâu, hoảng loạn như con rắn nhỏ tham ăn, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người vụt ra từ phía góc phải, vài ba chiêu đã giải quyết xong Mã Siêu.
Sau khi âm thanh tấn công kết thúc, người nọ mới nhẹ nhàng mở miệng: “Có anh đây, không chết được.”
Ngừng một chút, anh liếc nhìn lượng máu của cô: “Không sao chứ?”
Nhiễm Dao chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng.
Cô gần như chỉ còn chút máu, cho dù Mã Siêu có tung đòn tấn công bình thường thôi cũng đủ khiến cô thua ngay lúc đó.
Nhưng may thay vẫn ổn, chưa chết được.
Vừa rồi thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa nguy hiểm, cô còn chưa đinh thần lại, ngón tay theo bản năng mà trượt vài vòng trên màn hình, theo bước chân của anh.
Cố Tân Bạch chỉ còn lại một nửa máu, nhưng anh rất nhanh đã khôi phục sau khi đánh mấy con quái vật.
Anh di chuyển rất nhanh, lại thấy sau lưng có một cái đuôi nhỏ không nhúc nhích, cái đuôi nhỏ máy móc đi theo anh, rất nhanh đã bị anh bỏ xa, dáng vẻ vất vả đuổi theo anh.
Nếu nhìn kỹ, lượng máu của cái đuôi nay gần như trống rỗng, toàn thân đều là lớp sương mù đo đỏ, vẫn tiếp tục kiên cường, bất chấp đi theo phía sau anh.
Lần trước cô gái nhỏ đuổi theo anh hơn nửa bản đồ, chỉ bởi vì nhìn thấy anh không còn máu, muốn tiếp thêm cho anh.
Khóe môi anh giật giật.
Trong lúc Nhiễm Dao ý thức được mình nên trở về suối để hồi máu, Lý Bạch ở phía xa chợt đổi phương hướng, lần nữa quay lại đứng trước mặt cô.
Cô nhìn lên.
“Lại sắp tiếp máu sao?” Giọng nói anh kìm nén tiếng cười, “…Được, lần này anh đảm bảo sẽ đứng yên.”
Nhiễm Dao nhận ra mình đã có phản ứng gì, huyết dịch trào ra, gương mặt chầm chậm đỏ lên: “…”