-----
Toàn bộ khăn trải giường đều ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, Quý Nam Uyên đem người ôm xuống dưới, sờ sờ quần áo Dư Ôn, cũng đều là dâʍ ŧᏂủy̠.
Anh cười nhẹ, “Làm sao bây giờ? Quần áo của em đều ướt hết rồi, trần trụi đi ra ngoài?”
Mí mắt Dư Ôn đều không nhấc lên được, bắt lấy khăn trải giường muốn chui vào trong.
Quý Nam Uyên tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một cái khăn trải giường mới, đem người bao lấy rồi ôm ra ngoài.
Ngoài cửa vẫn là một mảnh ầm ĩ ồn ào náo nhiệt. Khổng Tiện Nghi dùng tay chống mí mắt, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa đằng trước, vừa thấy Quý Nam Uyên đi ra liền muốn nhào tới, kết quả lại thấy trong lòng ngực anh ôm một đống lớn khăn trải giường hình người.
Không cần đoán cũng biết Dư Ôn ở bên trong.
Cô lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì, bước chân vừa chuyển, cầm lấy túi xách của Dư Ôn ném vào lòng ngực Quý Nam Uyên.
Mẹ nó! Suốt một tiếng!
Lúc cô còn ở bên ngoài chờ thì đã thấy Khổng Khang Tuấn quay lại, bạn gái mới bên cạnh hắn không biết đã đi đâu, chỉ có một mình hắn, sắc mặt đen đến lợi hại.
Chính là từ lúc thấy Dư Ôn bổ nhào vào lòng ngực Quý Nam Uyên, khuôn mặt hắn vẫn luôn khó coi. Bạn gái mới thấy hắn không chú ý tới mình, liên tục nhìn về phía quầy rượu nên tức giận bỏ đi. Khổng Khang Tuấn đuổi theo ra ngoài giải thích cả nửa ngày. Lúc trở lại không thấy Dư Ôn đâu liền hỏi Khổng Tiện Nghi nhưng Khổng Tiện Nghi căn bản không phản ứng lại hắn.
Thẳng đến khí ông chủ quán bar gõ cửa bên trong quầy bar thì hắn mới biết được… Dư Ôn ở bên trong cùng Quý Nam Uyên.
Thời gian ở bên trong lâu như vậy thì có thể làm cái gì.
Trừ bỏ chuyện đó, còn có thể làm cái gì.
Dựa vào cái gì?!
Hắn theo đuổi Dư Ôn mất ba tháng mới đem người đuổi tới tay!
Dựa vào cái gì mà Quý Nam Uyên chỉ dùng một chai nước liền có thể thành công!
Lửa giận xâm chiếm đầu óc khiến hắn đập vỡ mười mấy bình rượu, bị ông chủ quán bar mắng một hồi nên phải trả tiền bồi thường, rồi lại ngồi ở ghế dài uống thêm mười mấy ly rượu, còn đến toilet nôn một hồi.
Khi quay lại liền thấy Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn trong chăn đi ra.
Hốc mắt Khổng Khang Tuấn như muốn phun ra lửa, cơ thể hắn loạng choạng đi về phía Quý Nam Uyên, ánh mắt đỏ ngầu, bộ dạng say xỉn lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ trào phúng hỏi, “Tư vị hàng secondhand thế nào?”
Quán bar ồn ào náo nhiệt, có người chú ý tới Quý Nam Uyên, cũng có người nhận ra Khổng Khang Tuấn, dần dần âm thanh ầm ĩ an tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn, khóe môi nhẹ cong, âm thanh rất thấp, “Ở trong mắt tao, chỉ có đàn ông cấp thấp nhất mới đem phụ nữ ra đùa cợt.”
Khổng Tiện Nghi nhịn không được muốn vung tay reo hò nhưng thấy xung quanh an tĩnh cô đành yên lặng lùi về, chỉ có nội tâm là đang thét chói tai:
Quá soái! Quý Nam Uyên!
Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn đi ra ngoài, anh cố tình dùng chân cô đá tới vai Khổng Khang Tuấn, sau đó đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói, “Mày sẽ hối hận...”
Đôi mắt Khổng Khang Tuấn còn đỏ, hắn nhìn người trong ngực Quý Nam Uyên, cô đang tỉnh hay vẫn ngủ, hắn không rõ ràng lắm.
Điều duy nhất hắn rõ ràng chính là, câu nói này của Quý Nam Uyên khiến trái tim của hẵn bỗng nhiên ngừng đập.
“Vì mày đã nói ra một câu.”
Dư Ôn bị khăn trải giường bao phủ ở trong thế giới tối tăm hỗn độn, yên lặng mà rơi nước mắt.
Cả tối nay Quý Nam Uyên còn chưa ăn cơm. Anh đem Dư Ôn mang về nhà, sau khi ôm cô vào phòng liền đến bếp làm chút đồ ăn.
Tủ lạnh có nguyên liệu, anh chỉ làm một phần đơn giản. Khi bày đồ ăn lên bàn thì Dư Ôn cũng bọc khăn trải giường từ phòng ngủ ra tới, mắt còn lim dim, cái mũi nhỏ nhếch lên ngửi ngửi mùi hương.
Bộ dáng như động vật nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
“Đói bụng?” Quý Nam Uyên đem cơm chia thành hai phân, đưa một phần cho cô.
Dư Ôn cũng mặc kệ ngon hay không, cầm lấy chiếc đũa, mở to miệng bào cơm.
Cô vô cùng đói. Vốn dĩ buổi tối chưa ăn cái gì, chỉ toàn nốc rượu khiến đầu óc choáng váng, lại còn bị thao lâu như vậy nên khi được đưa đến giường liền mệt mỏi ngủ mất. Nhưng trong lúc ngủ mơ màng ngửi được một đống mùi hương, bụng bắt đầu khua chiêng gõ trống mà kêu lên, ý thức liền thúc giục cô rời giường, tìm kiếm nơi mùi hương phát ra.
Dư Ôn một bên ăn cơm một bên ngáp.
Vừa mệt, vừa đói.
Quý Nam Uyên quả thực bị sự đáng yêu của Dư Ôn làm rung rinh, ngón trỏ gãi gãi cằm cô giống như mèo cào.
“Đúng là dễ nuôi.”
Anh cười nhẹ, “Có thể ăn có thể ngủ…”
Ánh mắt anh di chuyển xuống, dừng ở làn da tuyết trắng lộ ra ngoài khăn trải giường, giọng nói cũng nghẹn phần.
“Còn rất ngoan ngoãn để bị thao.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~