Người Mẫu Khoả Thân

Chương 9

Thời điểm Khổng Khang Tuấn tới, Dư Ôn vẫn còn ở trong phòng vẽ tranh, chai nước lạnh để trên mặt đất. Cô không có chạm vào.

Phòng vẽ tranh ngoài cô ra thì chẳng còn ai khác.

Khổng Khang Tuấn vừa đến cửa liền hỏi, “Sao lại thế này?”

“Đừng hỏi em, em cũng không biết.” Dư Ôn chột dạ, không dám nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giấy phác họa trước mặt, động tác không ngừng đánh bóng ở mặt trên.

“Em không biết?” Khổng Khang Tuấn không tin, “Trong trường em truyền đến điên rồi, nói hai người ở - - nổi lên!”

“Anh ta chỉ là tặng cho em chai...." Lời còn chưa dứt, Dư Ôn đã nghĩ đến câu nói trầm thấp tối hôm qua của Quý Nam Uyên mà lạnh sống lưng, lời còn lại nhất thời ngạnh ở trong cổ họng.

“Vậy nên em nhận?” Khổng Khang Tuấn nhìn chằm chằm chai nước lạnh trên mặt đất, “Vì cái gì không ném đi? Vì cái gì không ném vào mặt hắn? Dư Ôn, có phải em thích hắn ta hay không? Lúc trước không phải em cự tuyệt nam sinh rất gọn gàng dứt khoát sao? Hiện tại làm sao vậy? Vì cái gì không cự tuyệt?

Dư Ôn đứng lên, “Khổng Khang Tuấn, anh có bệnh sao? Anh ta đến đưa cho em chai nước lại không có thông báo trước, làm sao em biết anh ta muốn làm cái gì? Em không cự tuyệt cho nên ở trong mắt anh, em chính là đồng ý phải không?"

"Tại sao không nói với hắn ta là em đã có bạn trai? Hả?" Khổng Khang Tuấn vẫn còn tức giận mà chất vấn cô, “Sao? Là thấy hắn ta lớn lên đẹp trai cho nên động tâm có phải hay không?"

“Anh đừng có làm phiền em.” Dư Ôn cau mày, “Hiện tại em đang rất mệt mỏi.”

“A, hiện tại chê tôi phiền?” Khổng Khang Tuấn cũng không biết là bị cái gì chọc giận, lời nói cũng lớn mật hơn, “Lúc bị tôi đè ở trên ghế thao như cɧó ©áϊ cũng không thấy cô nói tôi phiền."

Chuyện tình cảm giữa hai người cũng có lúc cãi nhau ầm ĩ, nhưng lời nói sỉ nhục này là thứ kết thúc tất cả. Dư Ôn vô cùng đau đớn, cô tát một cái vào mặt hắn, chỉ vào cửa rống lên, “Anh cút ra cho tôi”

Khổng Khang Tuấn lớn lên cũng không tồi, ở trường thể thao cũng thuộc kiểu người có ngoại hình, trong trường không thiếu nữ sinh thích hắn, lâu lâu vẫn nhận được thư tình. Hắn cùng Dư Ôn ở bên nhau chỉ đơn giản vì Dư Ôn lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, lúc ấy trong lớp không ít người muốn đuổi theo cô, nhưng chưa ai thành công. Khổng Khang Tuấn liền có ham muốn chinh phục với cô, phải hơn ba tháng sau mới đem người câu tới tay.

Tuy đôi lúc tính tình Dư Ôn hơi khó chiều nhưng Khổng Khang Tuấn nguyện ý bỏ qua cho cô.

Điều duy nhất hắn không tiếp thu chính là bị nữ nhân cho một bạt tai.

Đây sẽ trở thành sỉ nhục cả đời của hắn.

Khổng Khang Tuấn oán hận mà trừng mắt nhìn Dư Ôn, cắn răng gật gật đầu nói, “Giỏi lắm! Dư Ôn cô giỏi lắm!”

Khi tới cửa hắn nện một quyền vào, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Hốc mắt Dư Ôn đỏ ửng, chờ hắn đi rồi lúc này mới rơi nước mắt xuống, cô duỗi tay lau đi, cầm lấy bút chì tiếp tục đánh bóng.

Không lâu sau Dư Ôn đã bôi đen cả tờ giấy, cô kéo nó xuống đem xé thành từng mảnh nhỏ.

“Khốn kiếp....” Cô nhỏ giọng mắng, nước mắt chảy vào trong miệng.

Một mảnh chua xót, mặn chát.

Dư Ôn và Khổng Khang Tuấn chia tay.

Xóa WeChat, xóa QQ, độ thân mật không có.

Rõ ràng người nói sai lời là hắn, Dư Ôn còn đang đợi hắn tới xin lỗi, nhưng chờ tới lại chính là đồ Khổng Khang Tuấn gửi chuyển phát nhanh đến. Bên trong là đồ vật kỉ niệm lúc hai người còn quen nhau.

Dư Ôn tức giận đến phát khóc, ném tất cả vào thùng rác.

Lại vội vàng chạy đến ký túc xá, đem tất cả đồ Khổng Khang Tuấn đã tặng vứt đi.

Khổng Tiện Nghi thấy Dư Ôn khóc đến lợi hại, ngồi bên cạnh đưa giấy khăn cho cô.

Dư Ôn xoa xoa nước mắt, trước khi rời đi, quay đầu lại đạp một cái vào thùng rác.