Người Mẫu Khoả Thân

Chương 5

Chóp mũi ngửi được hơi thở của Quý Nam Uyên.

Anh nhẹ nhàng đẩy Dư Ôn ra, đoạt lấy bức vẽ từ trong tay cô.

Cuốn lại.

Xoay người đi.

“A?” Dư Ôn đứng ngây người tại chỗ một lát rồi mời nhìn vế phía anh kêu lớn, "Sao anh lại lấy nó?"

“Không phải cô muốn vứt đi sao?" Quý Nam Uyên nhặt quần áo trên đất mặc vào, âm thanh phát ra vẫn có vài phần hơi nghẹn lại, “Cho tôi đi.”

“Anh đừng...Đừng có đi nói lung tung đó.” Dư Ôn có chút không yên tâm.

Quý Nam Uyên nghe xong thì cười rộ lên, hầu kết lăn lộn, “Cô cảm thấy tôi sẽ cầm bức vẽ này ra ngoài khoe khoa khắp nơi là.... Cô vẽ dươиɠ ѵậŧ của tôi sao?”

Dư Ôn vừa xấu hổ vừa hoảng sợ vội lắp bắp, “Tôi..... Tôi đâu có nói như vậy.... Là anh tự nói!”

Cô vốn rất nghèo từ, lại phải đối diện với cặp mắt diều hâu của nam sinh, cảm thấy như bản thân đang bị trêu chọc, tức giận đến ngực phập phồng nhưng lại xấu hổ cực kỳ. Bởi vì thời điểm đối phương nói sáu chữ cuối cùng, tầm mắt cô không khỏi nhìn về phía hạ thân anh, vừa vặn bị anh bắt được.

“Thích nhìn chỗ này sao? ” Quý Nam Uyên thong thả ung dung chậm rãi mà mặc qυầи ɭóŧ vào, cũng không tiếp tục dò hỏi mà xoay người để cho cô tùy ý đánh giá

Ở giữa qυầи ɭóŧ đen tứ giác là cư vật đỏ hồng ngẩng cao đầu đứng thẳng, mặc kệ nhìn nghiêng hay là nhìn chính diện thì đồ vật đó vẫn thô to đến kinh người.

Dư Ôn tức muốn chết, cố ý nói, “Nhỏ như nấm kim châm, ai thèm thích chứ!"

Quý Nam Uyên đang rũ mắt cầm lấy khăn giấy lau khô dịch nhầy trên mã mắt thì nghe được lời này, nhàn nhạn ngẩng đẩu, chậm rãi nói: “Về sau không cần kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỗ này của nam nhân nhỏ."

Anh đem qυầи ɭóŧ kéo hẳn lên, côn ŧᏂịŧ bị qυầи ɭóŧ bao lấy nhưng vẫn ngẩng cao đầu ngạo nghễ như cũ.

Âm thanh trầm thấp dừng trong không khí mang theo vài phần khô nóng.

“Sẽ bị thao hỏng.”

Dư Ôn: “…”

Cô ngây người. Phía dưới bởi vì lời này mà... ướt.

Dư ôn không tự giác mà kẹp chân lại, dời tầm mắt khỏi người anh, vội vã cúi đầu thu thập túi xách.

Sau khi Quý Nam Uyên mặc xong quần áo, anh cầm bức vẽ của Dư Ôn kẹp ở dưới nách. Ánh mắt nhìn xuống tờ giấy bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ thấm ướt dưới đất, quay người hỏi Dư Ôn, “Thường xuyên làm ở đây sao?”

Làm cái gì?

Dư Ôn hơi khó hiểu, theo tầm mắt của anh nhìn xuống đất, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.

Quý Nam Uyên thấy phản ứng của cô bất giác cười nhẹ, “Còn rất dễ xấu hổ. Thời điểm bị người ta ấn ở đây thao làm lại kêu dâʍ đãиɠ như vậy?"

Không những mặt Dư Ôn đỏ mà cả người cung bắt đầu đỏ, trừng mắt nhìn anh.

Anh ta đã thấy hết!

Không, rèm cửa đã kéo lại, cửa cũng khóa trong....Anh ta chỉ nghe được thôi hoặc cũng có thể là căn cứ theo vệt nước mà phán đoán nơi này từng xảy ra chuyện gì.

“Anh quản được chắc!" Dư Ôn cầm lấy túi xách, đỏ mặt chạy ra bên ngoài.

Quý Nam Uyên ở đằng sau chậm rì mà nói với theo, “Đem dâʍ ŧᏂủy̠ lau đi đi, chảy đến tận đùi rùi kìa."

Dư Ôn dừng chân, cúi đầu xuống nhìn hạ thân.

Phần giữa quần đùi đã ướt một mảng lớn...như là nướ© ŧıểυ.

Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ mà đứng tại chỗ, muốn chạy ra ngoài cũng không được mà ở lại cũng không xong. Ra ngoài sẽ bị người khác nhìn thấy nhưng ở lại chỗ này thì phải đối mặt với tên lưu manh phía sau.

“Số điện thoại.” Quý Nam Uyên đi tới bên cạnh, đưa điện thoại đến trước mặt cô.

Dư Ôn nhìn anh một cái.

“300 không bớt, lần sau quyết định giờ vẽ rồi báo cho tôi.” Quý Nam Uyên thấp giọng nói.

Đứng ở khoảng cách gần như vậy Dư Ôn mới phát hiện, anh rất cao. Lúc nãy do quá khẩn trương, toàn bộ quá trình chỉ nhìn chằm chằm vào đồ vật ở háng, căn bản không phát hiện Quý Nam Uyên so với Khổng Khanh Tuấn muốn cao hơn nửa cái đầu.

“Không vẽ.” Dư Ôn không dám tiếp tục nhìn anh, “Lần sau tôi tìm người....”

Lời nói còn chưa dứt đã nghe âm thanh mang ý cười của Quý Nam Uyên, “Sợ tôi thao cô?”

Dư Ôn: “......”

Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ mà trừng mắt nhìn anh, trong lòng không biết đây có phải là nói giỡn hay không. Nhưng lại sợ mất người ta bảo mình nhát gan nên vươn tay nhập số vào, chỉ là ngón tay run đến lợi hại.