Dịch: Tứ Cửu
Phương Trạch Sinh không nói gì. Đợi đến lúc Phó Cảnh Hiên dứt tiếng thì hắn cũng đã trấn tĩnh trở lại, sau đó liền bảo Ách thúc đưa mình vào trong thư phòng, đóng cửa.
Phó Cảnh Hiên đứng ở nơi đó thêm một lúc nữa rồi cũng quay người trở về phòng, bần thần suốt cả một đêm.
Ngày kế.
Trời xanh quang đãng, chim hót líu lo.
Ngày xuân là thế, mới vừa sáng đó thôi, mà chớp mắt đã chập tối. Tam Bảo thân làm một chân sai vặt cũng là một phần trong của hồi môn, trước khi tới tiền sảnh bái biệt Phó gia thì đã phải ở hậu viện dỗ ngọt Đại nương một phen, nói là tân nương tử mới vào cửa có khả năng sẽ bị nhà chồng bắt nạt hay không? Đại nương vừa nghe xong, nước mắt giàn giụa. Lời nói gỡ này sao có thể tùy tiện thốt ra, vậy nên liền kéo Tam Bảo tới cằn nhằn suốt mấy canh giờ, đem những ủy khuất ở nhà chồng mà bà biết đều nói ra hết, sự tình qua lời kể hung hiểm chẳng khác nào chiến trường ác liệt! Bà có thể thoát được cảnh ấy đều nhờ cả vào một tay phụ thân nâng đỡ Phó gia.
Đại nương khóc rất dữ dội. Mà lúc Tam Bảo nghe được từng ấy chuyện cũng hoảng hốt không thôi. Nhà bình thường còn đấu đá nhau ghê gớm thế kia, huống hồ Phương gia còn giàu có như vậy, gả tới rồi còn không phải sẽ đem cả chủ cả tớ bọn họ bắt nạt đến mức rơi mất một lớp da hay sao?
Huống chi, bên cạnh Đại nương hãy còn có trượng phu săn sóc, che chở. Nhìn lại Phương đại đương gia mà xem, hắn chỉ là một người què, đến năng lực để người khác dựa dẫm cũng không biết là có hay không, mà khả năng cao là ngược lại! Tam Bảo từ chỗ đại thẩm ngoài chợ mua được mười mấy cái trứng gà, suốt đoạn đường về cứ than ngắn thở dài mà nghĩ một đống kế hoạch trong đầu, phân vân không biết nên ứng đối ra sao mới ổn.
Hiện tại trứng gà còn chưa ăn xong thì thời khắc nghênh chiến đã điểm. Chỉ thấy Tam Bảo xốc lại tinh thần, tay trái cầm côn gỗ, tay phải vác dao phay. Phó nhị thiếu gia vừa bước ra khỏi phòng, còn chưa kịp tỉnh ngủ đã bị bộ dáng hùng hùng hổ hổ đó của Tam Bảo doạ cho hú vía một phen, "Ngươi làm cái gì vậy?"
Tam Bảo nói: "Bồi thiếu gia đi kính trà!"
Phó Cảnh Hiên nói: "Kính trà?"
"Tân nương tử mới vào cửa không phải đều sẽ đi kính trà cho trưởng bối sao?"
Phó Cảnh Hiên liếc mắt nhìn góc váy đang lộ ra ở cửa viện, không kiêng dè nói: "Trưởng bối ở đâu ra vậy? Cái vị “trưởng bối” Phương gia mà ngươi nói cũng xứng cho ta đi kính trà sao, còn không bằng chọn ngày đi viếng mộ mới thật sự là đúng lẽ."
Tam Bảo cảm thấy lời này rất có lý, bèn đem dao, gậy ném cả sang một bên. Liền sau đó đã ngửi thấy một thứ mùi kì lạ nồng nặc xộc đến. Ách thúc mặt mày xám xịt cầm một cái quạt cói từ nhà bếp phía đông chạy ra, sặc đến mức suýt nôn. Phó Cảnh Hiên vội vàng chạy tới hỏi: "Chu thúc, thúc có sao không?"
Ách thúc nguyên bản họ Chu, trước kia từng đi buôn cùng với Phương Xương Nho. Ông là một quản gia, trước nay chỉ thành thạo những việc như quản lý nhà cửa,...đối với loại chuyện tự tay hầu hạ người khác này có lẽ cũng là lần đầu tiên làm. Ông trông thấy Phó Cảnh Hiên thì bái cái lễ xem như là vấn an. Phó Cảnh Hiên vội đỡ ông dậy, ló đầu nhìn hướng phòng bếp, "Thúc đang nấu cơm à?"
Ách thúc khoa tay múa chân nói: Ta làm không tốt, hại Nhị thiếu gia sặc khói một phen rồi.
Phó Cảnh Hiên lắc đầu, cầm lấy quạt cói trong tay ông, hỏi: "Viện tử này chỉ có chủ tớ hai người thôi sao? Những người khác đâu cả rồi?"
Ánh mắt của Ách thúc chợt lóe một tia thẫn thờ, lại quẫn bách mà cười cười, chỉ vào trong phòng, ý là: Nhị thiếu gia về phòng nghỉ ngơi trước, ta đây liền đi nấu cơm, chút nữa là ăn được rồi.
Phó Cảnh Hiên không để ý ông, mang theo Tam Bảo cùng đi vào nhà bếp. Đập vào mắt hai người là một con gà trống sống nửa chết nửa nằm trên cái thớt gỗ, thùng đựng nước bên cạnh có một con cá chép quẫy đuôi rất hăng, trên bếp còn đang nấu một nồi cháo nhuyễn nghi ngút khói. Có thể nhìn ra được người làm việc này thường xuyên xử lý khối chuyện nhà bếp như thế, đến hiện tại đều đã quen tay rồi. Gia đình bình thường nấu cơm không cần phức tạp đến vậy, một nồi một bếp đã đủ để sống tạm. Thế nhưng Phương gia lại không cho là đúng. Chuyện đồ ăn thức uống phải rạch ròi, cũng giống như trà được chia ra từng loại rõ ràng. Phương Xương Nho sinh thời là một người rất hay để ý. Ông không chấp nhận việc dùng bếp đun trà để nấu ăn, cũng sẽ không chấp nhận việc dùng nồi hầm gà để kho cá. Vì thế nên nhà bếp ở Phương gia được xây rất to, trang hoàng có thể so với quan gia. Ấy thế mà đến hôm nay, nơi đây tơ giăng bụi bám, giống như đã lâu không có người vào ra, nhưng bình dưa muối đặt ở dưới góc bếp thì lại thập phần sạch sẽ, nhìn ra được là thường xuyên được sử dụng. Phó Cảnh Hiên nhắm mắt lại, ném phăng cái quạt cói rồi cầm lấy dao phay trong tay Tam Bảo. Y hướng về phía con gà còn đang thoi thóp, bổ mạnh xuống cổ nó một đao, cho nó ra đi thật sảng khoái.
Cũng không biết Phương Trạch Sinh những năm qua ăn cái gì để sống. Phó Cảnh Hiên cẩn thận suy xét lại từng chút một. Tuy rằng y không biết chính xác ở Phương gia đã từng xảy ra những chuyện gì, nhưng việc Vương phu nhân vội vã muốn đem Phương gia thay tên đổi họ khi Phương Xương Nho vừa mất đã thể hiện dã tâm của bà ta một cách rõ ràng.
Đôi lông mày của Phó nhị thiếu gia cau lại. Y cầm dao phay bổ xuống thớt gỗ mười mấy lần, mỗi nhát găm vào thịt đều có bọt máu bắn ra tứ tung. Chặt gà xong lại nhờ Ách thúc tìm giúp một cái túi vải to bằng lòng bàn tay, bên trong bỏ mười ba vị thảo quả, rồi đem tất cả thả vào trong nồi chưng nửa canh giờ, vừa mở nắp vung ra hương thơm đã lan tỏa khắp nơi.
Động tác nấu ăn nhuần nhuyễn đến độ khi đứng bên cạnh chứng kiến cả quá trình, Tam Bảo chỉ có thể trợn mắt há mồm, không khỏi ngạc nhiên, nói: "Thiếu gia, ngài vậy mà lại biết nấu cơm?"
Phó nhị công tử liếc nhìn hắn một cái, bưng đĩa gà ngon lành trên tay, nói rằng: "Nấu cơm thì có gì khó? Trước kia ta luôn đi theo mẫu thân vào bếp, nhìn bà ngày ngày đều nấu cơm, lâu dần sẽ tự nhiên biết nấu thôi."
Tam Bảo nói: "Vậy sao tiểu nhân chưa từng thấy thiếu gia xuống bếp vậy?"
Phó nhị gia cười nói: "Nếu ta tự mình xuống bếp thì còn cần ngươi làm chi nữa?"
Tam Bảo ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng đúng. Trong nháy mắt hắn liền cảm động đến mức lệ dâng mà ngăn Phó Cảnh Hiên vừa định đi vớt cá lại, vội vàng nói: "Thiếu gia, để tiểu nhân làm cho."
Phó Cảnh Hiên vui vẻ vỗ vỗ vai hắn, rồi bưng theo đĩa gà còn đang nghi ngút khói, múc thêm hai bát cháo, cho vào mỗi bát một muỗng đường, hướng thư phòng ở phía đằng xa mà đi tới.
Phương Trạch Sinh hành động bất tiện nên cửa thư phòng lúc nào cũng chỉ khép hờ. Tối hôm qua hắn không về phòng, sáng sớm hôm nay lại nhờ Ách thúc mang một bộ chăn gối sang, đặt ở trên cái giường gỗ sau tấm bình phong thủy mặc. Rất rõ ràng, hắn không muốn chạm mặt Phó Cảnh Hiên.
Lúc Phó Cảnh Hiên bước vào đã nhìn thấy trên bàn có để mấy quyển sách giải trí, bên cạnh còn có một quyển vở chưa viết xong, chữ viết nước chảy mây trôi, cốt khí hiện rõ. Điểm không hoàn mỹ chính là trên giấy tích lại hai giọt mực nước, tựa hồ lúc đang viết thì dừng bút ở chỗ ấy rất lâu, trông giống như đã quên nét chữ.
Phương Trạch Sinh đang đọc sách vô cùng chăm chú, ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy. Phó Cảnh Hiên đặt khay gỗ lên bàn, rón rén đi đến sau lưng Phương Trạch Sinh.
Đàn hương tỏa khí. Nén hương đặt ở giá bút bên cạnh đã cháy hết một nửa rồi, Phó Cảnh Hiên mới nghi hoặc lên tiếng: "Ngươi nói xem, vị tú tài họ Lưu này thật sự là bị hồ yêu dụ dỗ hút hết dương khí, làm trễ nãi việc vào kinh dự thi sao?"
Phương Trạch Sinh vẫn đang ngẩn người ra. Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu trên trang sách. Bên trong ấy vẽ một bộ đông cung màu đồ, chính là cảnh cửu vĩ hồ yêu lộ ra bộ ngực bằng phẳng cùng đầu nhũ đang quấn lấy tú tài quần áo xộc xệch. Phó Cảnh Hiên xem đến say sưa, thấy hắn nửa ngày không có động tĩnh, bèn lấy tay trái đỡ lấy lưng ghế dựa, tay phải lướt qua vai hắn, cúi người giúp hắn lật trang mới, cười nói: "Không nghĩ tới đại đương gia ngoài mặt nghiêm túc thế kia mà cũng có khi lén lút xem loại thoại bản thanh sắc như này, còn xem đến không chớp mắt, quên mất cả chuyện sang trang."