Văn phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty giải trí Thịnh Thế, Ôn Ngôn gõ cửa sau đó đi vào, đập vào mắt của cô là bóng dáng cao ráo đang đứng ngược sáng.
Nghe được âm thanh cửa mở, người đàn ông đứng ở cửa sổ sát đất quay người lại, động tác ký tên tiêu chuẩn, ngón tay thon dài đang thưởng thức cây bút máy màu đen trong tay, cặp gọng kính màu bạch kim rơi ở trên cái mũi cao thẳng, khiến gương mặt tuấn tú càng trở nên ôn hoà hơn.
Mới có hai năm không gặp mà giống như mấy đời, trên mặt Ôn Ngôn bình tĩnh không hề nhìn ra một gợn sóng nào. “Xin chào Thịnh tổng.”
Nghe cô gọi Thịnh tổng, Thịnh Tây Quyết nở một nụ cười trào phúng nhàn nhạt. “Ngôn Ngôn, em nhất định phải dùng xưng hô như vậy để gọi anh sao?”
“Đây là công ty của anh, tôi không gọi anh là Thịnh tổng thì gọi là cái gì?”
“Em có thể gọi anh là Tây Quyết giống như trước kia.”
“Trước kia là trước kia, hiện tại đã khác rồi.” Ôn Ngôn dịu dàng từ chối, không giận cũng không oán trách.
Phản ứng của cô như vậy khiến Thịnh Tây Quyết không thể bình tĩnh được. “Ngôn Ngôn, em đã trốn tránh anh hai năm rồi.”
“Hình như Thịnh tổng hiểu sai ý của tôi, tôi chưa bao giờ trốn tránh anh cả. Nếu tôi mà trốn anh, lúc nãy biết công ty này là của anh đầu tư, thì tôi đã không lên đây gặp anh rồi.”
Ánh mắt Ôn Ngôn không hề có chút tình cảm nào với người đàn ông ở trước mặt, từ trước đến nay cô chưa bao giờ do dự không quyết đoán chuyện tình cảm, kết thúc thì chính là kết thúc, chắc chắn sẽ không vương vấn gì trong lòng, huống hồ….. Trong khoảng thời gian cô khó khăn nhất thì anh ta lại lựa chọn vứt bỏ cô, để cô tự sinh tự diệt….
“Tôi lên đây gặp Thịnh tổng việc đầu tiên là muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tin tưởng. Mặt khác tôi muốn nói với anh tôi sẽ không hợp tác với công ty của anh, anh cũng không cần uổng phí sức lực để tiếp cận tôi. Hiện tại tôi cũng giống như Thịnh tổng, đều là người đã kết hôn.”
“Anh đã ly hôn với Bạch Phỉ rồi.” Ánh mắt của Thịnh Tây Quyết nhìn cô tràn đầy tình cảm, “Ngôn Ngôn, anh không quên được em.”
Ôn Ngôn bật cười giống như nghe được chuyện gì đó quá buồn cười. “Cảm ơn Thịnh tổng vẫn còn nhớ thương tôi.”
Cô nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. “Giữa trưa tôi đã có hẹn với Tân Nhiễm đi ăn cơm, tạm biệt Thịnh tổng, tôi phải đi rồi.”
Cô xoay người, tay vừa mới đυ.ng vào then cửa, Thịnh Tây Quyết đã đuổi đến ôm cô vào l*иg ngực, ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người cô, Thịnh Tây Quyết không nhịn được vùi đầu vào cổ cô mυ'ŧ một cái. “Ngôn Ngôn, anh biết trong lòng em vẫn còn có anh.”
Môi anh ta vừa mới chạm vào, dạ dày Ôn Ngôn đảo lộn, cô cảm thấy quá ghê tởm. “Thịnh Tây Quyết, tôi không phải người mua lại đồ cũ.”
Lời này… Chính là lời mà ba năm trước người đàn ông này nói với cô, hiện tại cô muốn nói lại với anh ta y nguyên những gì mà anh ra đã nói.
…..
Khi đang ăn cơm, Tân Nhiễm nhận ra vẻ mặt của Ôn Ngôn không được tốt lắm. “Cậu sao vậy Ngôn Ngôn? Có chỗ nào không khỏe à?”
Ông Ngôn bỏ đũa xuống, sau đó uống một ngụm nước ấm, cô mỉm cười nhẹ nhàng. “Lúc nãy tớ gặp Thịnh Tây Quyết.”
“Đệch! Cái tên rác rưởi đó còn mặt mũi mà gặp cậu à?” Tân Nhiễm xắn tay áo lên muốn đập bàn, đây là thời gian ăn trưa nên bàn rất đông người, cô ấy cũng không thể phát tiết được hết tức giận. “Đúng là sống lâu mới được thấy! Tại sao anh ta lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Cảm xúc của Ôn Ngôn vẫn không dao động quá lớn, “Mặc kệ anh ta đi, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Tớ ăn không được.” Tân Nhiễm tức giận, “Lúc trước anh ta bỏ rơi cậu như vậy, sau khi về nước đã cưới Bạch Phỉ tự nhiên bây giờ từ đâu xuất hiện trước mặt cậu vậy? Nếu tớ mà là cậu tớ đã cho anh ta mấy cái bạt tai rồi.”
Ôn Ngôn yên lặng lắng nghe, cô cũng không quan tâm Thịnh Tây Quyết muốn làm cái gì.
Sau khi ăn cơm xong trở về nhà, lúc tắm rửa Ôn Ngôn vẫn luôn xoa cổ, cô hận không thể cọ đến trầy da chỗ mà Thịnh Tây Quyết đã hôn.
****
Thịnh Tây Quyết có chuẩn bị mà đến, anh ta tra được địa chỉ của cô, mỗi tối đều sẽ đến nhà cô. Anh ta chạy xe đến dưới lầu, sau khi hút mấy điếu thuốc xong thì sẽ đi.
Ôn Ngôn cũng không quan tâm, số lượng cắt nối biên tập bên New York gửi về quá nhiều. Ban ngày thì phỏng vấn đơn giản về lý lịch, buổi tối lại bận chuyện công việc, lâu lâu cũng sẽ đến quán bar uống vài chén với Tân Nhiễm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại một tháng nữa qua đi.
Sau khi kết thúc công việc phỏng vấn, Ôn Ngôn vừa đi đến bãi đỗ xe ngầm đã bị Thịnh tây Quyết chặn lại. “Ngôn Ngôn, chúng ta cần nói chuyện.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói.”
“Trong tay anh có một kịch bản rất thích hợp với em, anh biết tính của em, từ trước đến nay em sẽ không để chuyện công việc chen lấn vào việc tình cảm. Cho nên em có thể bỏ qua thân phận là tổng giám đốc công ty Thịnh Thế của anh, xem kịch bản trong anh trước đã được không?”
Ôn Ngôn sẽ không bị anh ta làm cho dao động. “Kịch bản có thể gửi qua hòm thư của tôi, nếu anh đã biết tính của tôi thì anh nên biết tôi sẽ không tiết lộ ra bên ngoài. Nếu thích hợp tôi sẽ tự liên hệ với công ty của mấy người.”
“Được.”
Thịnh Tây Quyết biết cô có thành kiến rất sâu với anh ta nên cũng không dám ép cô quá. Chỉ cần cô vẫn ở thành Bắc, sau này anh ta vẫn còn rất nhiều cơ hội.
…..
Sau khi trở về nhà, Ôn Ngôn mở hòm thư ra thì nhìn thấy công ty phim ảnh Thịnh Thế gửi kịch bản đến, không thể không nói mắt nhìn kịch bản của Thịnh Tây Quyết đúng là rất ổn, kịch bản này chuyển thể từ một cuốn ngôn tình 18+ bán rất chạy… “Du͙© vọиɠ Cố Chấp.”
Cốt truyện theo hướng NP, nữ chính là Cố Duyệt Vi có tình cảm khúc mắc với ba người đàn ông khác, quá trình thì là NP, nhưng kết cục lại 1V1. Thời gian ấy nhìn thấy ba nam chính trên trang web đó còn diễn ra không ít tranh luận.
Thịnh Tây Quyết gửi kịch bản 20 tập phim truyền hình, không phải bộ phim điện ảnh dài gần hai tiếng mà cô đã xem.
Người đàn ông này muốn làm bộ phim truyền hình về tìиɧ ɖu͙© đều tiên tại Trung Quốc đấy à? Tham vọng đúng là không tầm thường.
Ba ngày sau, Thịnh Tây Quyết lại xuất hiện trước mặt Ôn Ngôn lần nữa, anh ta chờ mãi không nhận được câu trả lời, dĩ nhiên sẽ không kiên nhẫn được. “Kịch bản này chỉ đúng nguyên bản vốn có khi nó rơi vào tay của em, em có thể từ chối anh nhưng đừng vì anh mà từ chối bộ phim này.”
“Thịnh tổng, anh coi trọng bản thân mình quá rồi.” Ôn Ngôn cười dịu dàng, “Anh vẫn chưa nhận được mail từ tôi sao? Tôi quyết định đồng ý hợp tác.”
Khi Thịnh Tây Quyết vừa kịp vui vẻ vì tin tức thắng lợi này, cô lại nói. “Tôi chỉ hy vọng trong lúc chúng ta hợp tác, Thịnh tổng vui lòng cách xa tôi ra một chút. Tôi không muốn ông xã của tôi hiểu lầm giữa tôi và Thịnh tổng vẫn còn cái gì đó.”
Lần đầu tiên cô nhắc đến chồng của mình làm Thịnh Tây Quyết cảm thấy rất khó chịu.
Biết cô đã gả cho con trai của Tư lệnh thành Bắc Lục Vạn Lâm là thượng tướng của quân khu Hoa Bắc Lục Diệu, nếu là người kinh doanh bình thường thì không sao, nhưng đây lại là hôn nhân quân sự!