Hơi thở dồn dập của người đàn ông phả lên môi cô, nụ hôn xa cách này khiến trái tim của cô như bị cào xé, tai của Ôn Ngôn nóng lên, đây là lần đầu tiên cô đỏ mặt. “Tứ…. Anh Tứ….”
Khoang miệng của cô có mùi hương hoa nhài rất mê người, Lưu Diệu híp mắt lại nhìn chằm chằm cô. “Anh ở lại, hay là em muốn đi thành Bắc cùng anh?”
Cách chọn một trong hai này giống như cái võng quấn chặt cô lại, không cho cô có cơ hội trốn tránh.
Cổ họng của Ôn Ngôn đau rát, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng xuống, âm thanh này vang lên bên tai của hai người nghe rất xa hoa lãng phí khiến mặt cô càng đỏ hơn. Cô không không có cách nào đối diện với người đàn ông này nữa ngay sau đó cô đã quay mặt qua chỗ khác.
Giây tiếp theo, những khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm chặt cằm cô. Vì cầm súng luyện tập quanh năm mà lòng bàn tay của anh xuất hiện rất nhiều những vết chai dày, đối lập hoàn toàn với da thịt bóng loáng trắng nõn của cô sau đó xoay mặt của cô lại. “Em vẫn còn chưa trả lời vấn đề lúc nãy của anh đâu đó.”
Ôn Ngôn cũng không phải kiểu người ngại ngùng, trước kia cũng có những người ông dùng những phương thức bá đạo để theo đuổi cô đều bị cô thẳng thừng từ chối. Nhưng đối với Lục Diệu, cô biết rất rõ cô không làm như vậy, “Để em suy nghĩ một đêm được không anh Tứ?”
Lục Diệu lấy lui làm tiến, buông cô ra sau đó ngồi lại về chỗ cũ, “Sáng mai tám giờ anh muốn nghe thấy đáp án của em.”
…
Sau khi trở lại nhà họ Ôn, việc đầu tiên mà Ôn Ngôn làm là trở về phòng của mình đóng cửa hạ rèm xuống, căn phòng không bật đèn tối tăm, cô dựa vào trên cửa sổ lồi thở hổn hển.
Hiện tại cô mà nhắm mắt lại thì tất cả hình ảnh mà cô nhìn thấy là khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng gợi cảm, lòng bàn tay của Lục Diệu. Cô có cảm giác hạ thân của mình đã dính dính, cũng không còn là học sinh nhỏ ngây thơ nữa, cô biết rất rõ cơ thể của mình đã xảy ra chuyện gì.
Bàn tay duỗi vào bên trong qυầи ɭóŧ ren, bao bọc lấy chỗ tư mật dính nhớp kia, nhuỵ hoa lại tiếp tục phun ra mật ngọt sau đó đóng mở yếu mềm.
Cô nhớ lại lúc ở trên xe, môi của Lục Diệu cũng cách gần như vậy làm cơ thể của cô thay đổi, hơi nóng không ngừng trào ra. Nếu lúc ấy mà Lục Diệu hôn cô, cô chắc chắn sẽ đắm chìm…
Thật sự quá dụ hoặc, chỉ cần là người bình thường, đoán chừng đều không ngăn cản được mị lực của anh.
Thời điểm vẫn còn làm đạo diễn ở bên New York cô đã gặp rất nhiều người đàn ông cơ bắp có hormone mạnh mẽ, diễn cảnh giường chiếu lại kịch liệt, nhưng cơ thể của Ôn Ngôn đều không có phản ứng gì, trong tổ đều ngầm thảo luận có phải cô mang họ lãnh đạm* hay không.
*Lãnh đạm: nhạt nhẽo, lạnh nhạt
Nhiều năm như vậy chính Ôn Ngôn cũng cho rằng mình mang họ lãnh đạm, dù sao thì đối với chuyện này cô cũng không có hứng thú lắm. Là một đạo diễn phim ảnh nổi tiếng chuyên môn nghiên cứu về tình yêu và du͙© vọиɠ, cô cho rằng mình rất hiểu biết về những thứ này, nhưng sau khi gặp Lục Diệu, cả sinh lý và tâm lý đều có sự thay đổi vô cùng lớn.
Ngón giữa và ngón áp út bắt đầu mơn trớn nhuỵ hoa trơn bóng, sau đó hướng lên phía trên ấn xuống âm đế mẫn cảm. Mỗi lần thủ da^ʍ cô đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào, nhưng tối nay mặc kệ có có xoa nắn như thế nào đi nữa cũng không có cách nào lên cao trào được.
Cô đau khổ ngẩng đầu lên, cắn môi phát ra tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ, bàn tay duỗi lên phía trên xoa nắn cặρ √υ' qua một lớp vải. “Ưm…. A…. Ưm…”
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể trên dưới khiến ngón chân của cô cuộn lại cọ xuống sàn nhà, nụ hoa vừa mới hé mở lại co rút lại, mật ngọt phun ra chảy dọc xuống phía bên dưới. “A a…..”
Ôn Ngôn rất khổ sở, cô bị du͙© vọиɠ tra tấn sắp không kiềm chế được nữa, cô muốn cao trào nhưng vẫn không được.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lục Diệu, đặc biệt là đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở kia, mọi người đều nói đàn ông môi mỏng….
Nếu bị Lục Diệu…
“A….”
Cơ thể của cô co rút lại, cái mông căng chặt khép mở đến run rẩy, cuối cùng cũng lên cao trào.
Chỉ cần nghĩ đến bị Lục Diệu…. Cô đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào.
Sau khi tắm xong nằm ở trên giường, hai mắt Ôn Ngôn vô hồn nhìn trần nhà, lần đầu tiên rơi vào trong cơn mê loạn. Cô mới biết Lục Diệu chưa được ba hôm, thế nhưng cô lại có thể ảo tưởng như vậy. Nếu cô cùng anh tiếp tục nữa chỉ sợ cô sẽ tuyệt đối ở bên người của anh.
Mọi người nhạy cảm quá mức, thường thì họ có thể vì người họ yêu mà làm tất cả, nhưng cô…. Chán ghét chuyện yêu đương, bởi vì quá phiền toái.
Vì vậy ngày hôm sau thời điểm nhìn thấy Lục Diệu, cô rất lâu cũng chưa đi xuống dưới nhà. Cô đứng trên tầng ba, nhìn chiếc xe Land Rover màu đen lái xe khỏi cổng nhà họ Ôn, mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm mắt cô mới thu hồi ánh mắt lại không nhìn nữa, cô dựa lưng vào tường ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh sau đó cười tự nói với chính mình. “Gặp thêm vài đối tượng xem mắt nữa là có thể quên được anh.”
….
Ôn Ngôn đi xuống tầng thì gặp phải anh trai Ôn Thần.
Ôn Thần đang nói chuyện video với Lục Diệu, “Mấy ngày nữa em đến thành Bắc, đến lúc đó bộ đội chúng ta sẽ tụ họp. Em xuất ngũ một năm nay cũng chưa trở về nhìn các anh em đã giúp chúng ta đâu, hôm qua anh Tứ đi sớm quá. Mộ Khải Lâm cũng nói muốn đi, đến lúc đó em sẽ đưa cậu ta theo.”
“Được.” Trai thẳng trong video đứng sau cameras, Lục Diệu nhìn thấy Ôn Ngôn đi từ trên tầng xuống.
Ôn Ngôn không biết Ôn Thần đang nói chuyện video với ai, cô xách túi đi đến tủ giày để tìm một đôi giày cao gót phù hợp với bộ quần áo. Ôn Thần chuẩn bị thay dép lấy, thấy cô đi đến gần, anh ấy đưa điện thoại cho Ôn Ngôn, “Cầm hộ anh một chút.”
Cô nghe lời nhận lấy, nhìn thấy màn hình sáng lên tên一 Anh Tứ, lòng bàn tay của cô giống như bị bỏng, sau đó cô buông điện thoại ra làm nó rơi ở trên mặt đất.