Trà Xanh

Chương 15

Chương 15: Cô dâʍ đãиɠ như vậy sao?

Cảnh Quyến nghe thấy âm thanh quay đầu lại, thấy Nguyên Nguyệt bị ngã, vội vàng đi tới nâng cô dậy. Nguyên Nguyệt không chịu đứng dậy, có chút trách cứ nhỏ giọng nói: “Em đã nói quá dài anh còn bắt em mặc, đau chết mất.”

“Đứng dậy trước đã, trên mặt đất lạnh.” Cảnh Quyến không ngờ tới quần áo của mình lại dài đối với cô như vậy.

Nguyên Nguyệt không để ý tới anh, vén quần lên, hai đầu gối đều đã đỏ, giọng nói có chút khóc nức nở, ấm ức nhìn Cảnh Quyến: “Đau quá, anh ôm em lên có được không?”

Trong lòng Cảnh Quyến có chút áy náy, cộng thêm đầu gối đỏ bừng, lập tức ôm cô lên thì phát hiện cô rất nhẹ: “Sao cô nhẹ như vậy?”

“Bởi vì anh ngược đãi em.” Cảnh Quyến nhẹ nhàng đặt Nguyên Nguyệt lên ghế sô pha, Nguyên Nguyệt dịch mông dựa vào ghế. Cảnh Quyến ngồi bên cạnh, không biết đang nhìn cái gì, còn đeo kính mắt lên.

Nguyên Nguyệt nhìn thấy động lòng, cô lén vươn chân đặt lên đùi Cảnh Quyến. Cảnh Quyến nhìn cô một cái, tràn ngập cảnh cáo.

“Em không duỗi thẳng đầu gối sẽ đau.” Vẻ mặt Nguyên Nguyệt cả người lẫn vật vô hại, nhìn rất vô tội.

Bàn chân trắng nõn hơi xòe ra thường đυ.ng vào l*иg ngực và hạ bộ anh. Ngay sau đó, cả bàn chân đặt lên dươиɠ ѵậŧ anh, nhẹ nhàng xoa nắn. Cảnh Quyến giơ cổ chân cô lên, mang theo nhiệt độ đặc biệt của đàn ông.

“Đừng lộn xộn.” Cảnh Quyến vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cái chân dưới tay vẫn đang cử động.

“Học trưởng, anh sờ xem em ẩm ướt rồi.” Cái tay vẫn luôn mong nhớ đột nhiên sờ soạng mình, nhất là vật khổng lồ ngủ say ở dưới chân giống như đang chậm rãi thức tỉnh.

Cảnh Quyến nhìn về phía cô, gương mặt cô hàm xuân, ngập nước, vươn một tay ra nắm cái tay đang cầm cổ chân mình, kéo cái tay kia đến giữa hai chân mình.

“Thực sự rất khó chịu, học trưởng giúp em với.” Giọng nói của Nguyên Nguyệt nghe đặc biệt nhẹ nhàng còn mang theo chút hương vị tìиɧ ɖu͙©, tay cô đè chặt tay anh, đôi tay kia đυ.ng vào chỗ mềm mại của phụ nữ chỉ cách hai tầng vải dệt mỏng.

Cảnh Quyến chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, anh lật tay, lòng bàn tay bao trọn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô, một tay nắm lấy cằm cô: “Cô dâʍ đãиɠ như vậy sao?”

“Người ta chỉ muốn anh an ủi tiểu muội muội của người ta một lát mà thôi, người ta cũng là bạn thân của bạn gái anh, anh nhẫn tâm như vậy, cẩn thận em tố cáo anh đấy…” Hai tay của Nguyên Nguyệt ôm lấy cổ anh, hai cái đùi ôm lấy eo anh.

Cảnh Quyến còn muốn nói gì đó, Nguyên Nguyệt lại ngẩng đầu hôn lên môi anh. Môi Cảnh Quyến vừa ướŧ áŧ lại ấm áp, Nguyên Nguyệt thực sự rất thích, lè lưỡi liếʍ cánh môi anh, muốn tiếp tục xâm nhập, phát hiện anh lại đóng chặt khớp hàm, hai tay đỡ bả vai cô, đẩy cô ra.