Chương 8: Ở ký túc xá nhớ tới Cảnh Quyến tự an ủi H
Nguyên Nguyệt nghiến răng, nhận lấy áo sơ mi của Cảnh Quyến: “Tuy Phỉ Phỉ nhìn có vẻ ầm ĩ nhưng thực ra rất đáng yêu, học trưởng anh ở bên Phỉ Phỉ rất tốt.”
Rắm chó, có gì mà tốt, tốt nhất là hai người nên chia tay sớm đi.
“Cảm ơn học trưởng, ngày mai em giặt áo xong sẽ trả cho anh.” Nguyên Nguyệt ngọt ngào nói, càng là trong lòng phẫn nộ, giọng nói sẽ càng ngọt hơn.
“Không cần, cô đưa cho cô ấy là được.” Cảnh Quyến nhíu mày, không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài.
Nguyên Nguyệt nắm áo sơ mi trong tay, trong lòng điên cuồng kêu lên, Trương Mộng Phỉ không phải chỉ có bộ dạng đẹp mắt thôi sao, muốn ngực không có ngực, muốn đầu óc không có đầu óc.
Tỉnh táo lại, Nguyên Nguyệt nghĩ, mình nhất định phải nắm lấy anh ấy từ tay Trương Mộng Phỉ.
Biểu diễn kết thúc vô cùng thuận lợi, Nguyên Nguyệt không trả lại áo cho Cảnh Quyến, cũng không đưa cho Trương Mộng Phỉ, tự mình giữ áo lại. Trương Mộng Phỉ không hỏi nhiều, từ trước đến nay cô ấy rất rộng lượng, sẽ không nghĩ về chuyện này.
Ban đêm bạn cùng phòng đã sớm ngủ thϊếp đi, Nguyên Nguyệt ở trong nhà vệ sinh, dựa vào tường kẹp áo sơ mi ở giữa hai chân, cởϊ qυầи lót ra, nhét một chút áo sơ mi có mùi của Cảnh Quyến vào trong tiểu huyệt, tiểu huyệt từ lúc mặc áo sơ mi trắng của Cảnh Quyến biểu diễn cũng đã ngứa ngáy khó nhịn, ẩm ướt như hồng thủy.
Một góc sơ mi trắng nhanh chóng bị làm ướt, Nguyên Nguyệt cầm vải dệt hơi thô ráp của sơ mi trắng cọ sát âʍ ѵậŧ. Đè, vuốt ve, xoay tròn, hai chân không ngừng dùng lực, tiểu huyệt không ngừng hút áo sơ mi trắng, chỉ có điều làm thế nào cũng không chịu thỏa mãn.
Nguyên Nguyệt nhớ tới gương mặt tinh xảo của Cảnh Quyến, bàn tay thon dài, giọng nói trầm thấp. Cô giống như cảm nhận được Cảnh Quyến đè cô lên trên tường, ngón tay trắng nõn xâm nhập vào trong tiểu huyệt cô, không ngừng đùa bỡn cô, giọng nói từ tính thở dốc bên tai: “Cục cưng, có thích không, hửm? Có muốn càng nhiều hơn không, muốn thì cầu xin anh.”
Nguyên Nguyệt không kìm lòng nổi nhẹ nhàng mở miệng nói: “Muốn… Muốn càng nhiều hơn… A… Cảnh Quyến… A… a… Thao em đi… Cầu xin anh… Rất muốn ừm.”
Nguyên Nguyệt ở trong đêm khuya dâʍ đãиɠ không người biết được, ban ngày cô vẫn thuần khiết xinh đẹp như cũ. Thời gian trôi qua rất nhanh, ngay khi tìиɧ ɖu͙© của Nguyên Nguyệt càng để lâu càng nhiều, Trương Mộng Phỉ dẫn theo Cảnh Quyến đi tới trước mặt cô nói: “Nguyệt Nguyệt, đây là bạn trai mình, cậu chắc chắn có quen.”
Nguyên Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Cảnh Quyến, đôi mắt đó tràn ngập xa cách và xa lạ đối với cô. Giữa hai chân Nguyên Nguyệt lập tức ẩm ướt, Trương Mộng Phỉ dẫn Cảnh Quyến tới trước mặt cô, thật tốt.