Chương 5: Muốn bị côn ŧᏂịŧ của Cảnh Quyến cắm vào 2
“La Lai Tú, cô đừng quá đáng, cô để người ta đợi không cả buổi trưa còn không biết xấu hổ ở đây nổi giận.” Lâm Mục Hoa chắn giữa Nguyên Nguyệt và La Lai Tú, cau mày, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
Bộ dạng La Lai Tú thực khó coi, gương mặt đầy mụn, đôi mắt lại nhỏ, giọng nói thì sắc bén. So với dáng vẻ xinh đẹp trẻ tuổi của Nguyên Nguyệt, đương nhiên trong lòng mọi người sẽ thiên về Nguyên Nguyệt.
“Đúng vậy, học tỷ, không phải chỉ là một áp phích thôi sao, Nguyên Nguyệt chắc chắn không cố ý đâu.”
“Học tỷ, gần đây Nguyên Nguyệt rất bận rộn, có khả năng quên mất mà thôi, chị đừng tức giận.”
Bên này ồn ào, bên kia Cảnh Quyến vừa tiến đến, cả phòng làm việc đều yên tĩnh trở lại. Cảnh Quyến là vị chủ tịch khó hiểu nhất trong hội học sinh, cộng thêm giáo viên vô cùng ưu ái, ở trong hội sinh viên gần như là nói một không hai.
Có thể là Cảnh Quyến vừa mới họp xong, còn đeo kính mắt, cay mày nhìn trận cãi vã này, lại nhìn Nguyên Nguyệt rõ ràng rất nổi bật một lát, chỉ liếc mắt một cái thì nhìn sang chỗ khác, nhìn Lâm Mục Hoa: “Sao lại thế này?”
Nguyên Nguyệt bị anh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn một cái như vậy, cảm thấy tiểu huyệt phía dưới co rụt thật chặt, ngứa ngáy, cô lặng lẽ lè lưỡi, liếʍ khóe miệng.
Lâm Mục Hoa giải thích một lát, lúc này Cảnh Quyến mới nhìn cô: “Không có lần sau, không được nói là có, hiểu rõ không?”
Nguyên Nguyệt đâu nghe thấy anh đang nói gì, chỉ gật đầu theo bản năng, cúi đầu che giấu du͙© vọиɠ của mình. Nguyên Nguyệt vốn dùng thực lực của bản thân, khuấy đảo long trời lở đất, mọi người đều bị đùa giỡn ở trong lòng bàn tay. Nhưng mà anh vừa tới, không chịu ảnh hưởng chút nào.
Nguyên Nguyệt cảm thấy tiểu huyệt đã chậm rãi ướŧ áŧ, huyệt nhục không ngừng co rút, giống như muốn thứ gì đó cắm vào, cô biết.
Muốn bị côn ŧᏂịŧ của Cảnh Quyến cắm vào.
…
Hành động của Trương Mộng Phỉ tiến hành thế nào Nguyên Nguyệt cũng không rõ lắm, chỉ thỉnh thoảng cùng cô ấy đưa đồ. Nhưng trên mặt Cảnh Quyến vẫn là thản nhiên hờ hững, giống như gương mặt tú lơ khơ.
Thực ra Nguyên Nguyệt cũng rất muốn giống như Trương Mộng Phỉ không hề cố kỵ đi trêu chọc Cảnh Quyến, nhưng ở trong mắt mọi người, cô là một người thanh thuần đáng yêu, muốn cô theo đuổi anh như vậy, Nguyên Nguyệt thực sự không làm được.
Ở trong hội sinh viên thường xuyên thấy được bóng dáng Cảnh Quyến, nhưng bên cạnh anh vẫn luôn có Trương Mộng Phỉ hoặc cô gái khác.
Tiệc tối chào mừng sinh viên mới sắp bắt đầu, Trương Mộng Phỉ và Nguyên Nguyệt cùng chuẩn bị một tiết mục vũ đạo. Nguyên Nguyệt thi vào hạng nhất chuyên ngành, nhảy múa tốt hơn Trương Mộng Phỉ nhiều. Trương Mộng Phỉ cũng cảm thấy thế: “Nguyệt Nguyệt, mình cảm thấy mình kéo chân sau cậu mất.”
“Ai da, không sao, chúng ta luyện tập nhiều là được, không có cậu mình cũng không được.”