Chương 3: Cùng thích
“Vẫn ổn, không nghiêm lắm, cậu không cần phải căng thẳng.”
Trương Mộng Phỉ đi vào phỏng vấn, Nguyên Nguyệt đợi cô ta ở bên ngoài, chỉ một lát sau Trương Mộng Phỉ đã đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thẹn thùng.
Nguyên Nguyệt có một loại dự cảm xấu.
“Nguyên Nguyệt, vừa rồi mình nhìn thấy một học trưởng rất đẹp trai.” Hai người vừa đi vừa nói, tinh thần Trương Mộng Phỉ vô cùng phấn chấn.
“Ừm, mình cũng nhìn thấy, nhìn rất kỹ.” Nguyên Nguyệt cũng làm bộ thẹn thùng gật đầu.
Trương Mộng Phỉ ôm cánh tay Nguyên Nguyệt, kích động nói: “Vừa rồi anh ấy còn hỏi mình có biết vẽ hay không, giọng nói rất êm tai, mình quyết định muốn theo đuổi anh ấy.”
Nụ cười trên khóe môi Nguyên Nguyệt dần dần biến mất, có chút cứng ngắc nói: “Vậy ngộ nhỡ anh ta có bạn gái rồi thì sao?”
Trương Mộng Phỉ đột nhiên an tĩnh lại, nhìn Nguyên Nguyệt chớp mắt nói: “Đúng nhỉ, mình cũng không thể cướp bạn trai của người khác.”
Nguyên Nguyệt cho rằng Trương Mộng Phỉ từ bỏ, ai biết buổi tối Nguyên Nguyệt vừa tắm rửa xong đi ra, Trương Mộng Phỉ đã đi đến nhỏ giọng nói: “Mình đã hỏi người khác rồi, anh ấy không có bạn gái, mình nhất định phải cố gắng.”
Nguyên Nguyệt nhìn vẻ mặt vui cười của Trương Mộng Phỉ, vẻ mặt ngậm xuân, cô thở dài một hơi gật đầu.
Hành động của Trương Mộng Phỉ nương theo huấn luyện quân sự mà bắt đầu, kết quả bên hội học sinh của hai người cũng được đưa xuống, Nguyên Nguyệt trúng tuyển, Trương Mộng Phỉ không được chọn.
Trương Mộng Phỉ đau lòng rất lâu, Nguyên Nguyệt an ủi cô ta: “Phỉ Phỉ, cậu đừng đau lòng, cậu còn có thể qua bên xã đoàn phỏng vấn mà.”
Cô gái ngước mắt đáp: “Nhưng anh ấy làm việc ở hội học sinh, gần quan được ban lộc mà.”
Đột nhiên, cô ta giống như nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn về phía Nguyên Nguyệt: “Nguyên Nguyệt, cậu và anh ấy cùng một hội học sinh, cậu giúp mình trông chừng anh ấy nhé, đừng để ai cướp đi.”
Bà cô của tôi ơi, tôi cũng muốn có một chân với anh ta đây, trong lòng Nguyên Nguyệt nghĩ như thế, nhưng bên ngoài vẫn gật đầu.
Huấn luyện quân sự của khoa vũ đạo tương đối vất vả, Nguyên Nguyệt đã làm xong công tác chống nắng, Trương Mộng Phỉ lại không quan tâm, tùy ý bôi, nhìn thấy mặt cô ta càng lúc càng đen. Nguyên Nguyệt bật cười, mỗi lần bôi cho mình cũng bôi cho cô ta một ít.
“Nếu cậu trở nên đen nhẻm, làm sao mà theo đuổi được học trưởng!”
Huấn luyện quân sự sắp kết thúc, chỉ còn lại lễ trao thưởng, Nguyên Nguyệt và Trương Mộng Phỉ cùng nhau nghịch di động.
Phía trên truyền đến một giọng nói vô cùng êm tai, Nguyên Nguyệt cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập thình thịch, cô và Trương Mộng Phỉ không hẹn mà gặp cùng ngẩng đầu lên nhìn.