Chú thích:Hãy coi hai bộ "Bỗng Nhiên Xuất Hiện Trong Ma Đạo Tổ Sư" và bộ "[Ma Đạo Tổ Sư] Giúp Đỡ Kim Lăng Thay Đổi Kết Cục Bi Thương Của Những Nhân Vật Phụ" để biết thêm chi tiết
Gốc nhìn của Lam Uyên
Tại Một Khu Rừng Đi Săn Nào Đó...
Buổi đi săn này do Lan Lăng Kim Thi tổ chức, nói đến đây là biết cuộc đi săn này được tổ chức rộng cỡ nào nhưng cũng không bằng ngày trước do Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao vừa bị phong ấn lăn lộn trong quan tài cùng Nhϊếp Minh Quyết rồi.Lần này, các tiếu bối Cô Tô Lam Thị cũng được tham gia, tất nhiên người ham vui như Lam Uyên cô sẽ không bỏ lỡ, sau 16 năm ở cái nơi này thì cô cũng quên mất mình phải đi về nhà rồi.
Vừa đến nơi,Lam Uyên đã thấy một thân ảnh vận một màu cam sáng từ đầu tới chân, trên y phục có thêu hình một chú Phụng Hoàng, mái tóc thì dài tới lưng, trên tóc cài hai bông hoa màu vàng như mật ong, trên tay cầm một thanh kiếm ánh vàng được chạm khắc tinh tế,nhìn trong như một nữ hài tử năng động, tỏa sáng như Mặt Trời.Tuy thế, Lam Uyên không chú ý tới điều đó, điều cô chú ý nhất vẫn là mười sáu năm nay Lam Uyên chưa từng gặp người này trong khi đó Cảnh Nghi Và Tư Truy nhà cô lại hình như rất thân thiết với cô nương này.
Lam Uyên ngờ vực khựng lại một lúc rồi vỗ vai Cảnh Nghi hỏi: Vị này..".Cảnh Nghi nhìn cô tỏ vẻ kì lạ."Muội không biết A Ngọc à?.Lam Uyên sợ rồi,A Ngọc là ai?Cô chắc chắn mình chưa từng gặp qua người này.Hình như không chỉ có Lam Uyên là thấy lạ,A Ngọc kia đang cười nói vui vẻ cũng dừng mắt tại người cô rồi sững người một lúc sau đó chạy lại mặt nở nụ cười thật tươi rồi chào Lam Uyên "Xin chào Lam tỷ tỷ lâu rồi không gặp!".Lam Uyên có hơi bàng hoàng nhưng sống ở đây lâu cô cũng dễ dàng đối đáp:"A Ngọc muội vẫn khỏe chứ?".
"Không phải nãy muội mới hỏi..ưm ưm!!"Cảnh Nghi toan hỏi ai hay sao thì đã bị tay cô bịt miệng.Không phải nãy Lam Uyên cô mới hỏi Cảnh Nghi rằng đây là ai sao?Sao giờ lại thành chị em thắm thiết rồi?Cảnh Nghi càng thắc mắc hơn vì hình như hắn không có bất kì kí ức nào về việc hai người này từng nói chuyện với nhau...
Hai người này nhìn là biết không quen nhau rồi.Lam Uyên nghĩ người này chắc chắn không phải tầm thường,chỉ nói đến cái cách diễn xuất không trượt vào đâu được, mới quay qua đã có thể nhoẻn miệng cười như thế thì nói riêng thân thế không phải hạng xoàng rồi.Chưa nghĩ được gì Kim Lăng chạy tới"Trước giờ hai người có nói chuyện với nhau đâu,sao nay ra vẻ thân thiệt vậy?".Bầu không khi bắt đầu tĩnh lặng dần.Một hồi lâu A Ngọc lên tiếng:"Bọn ta cũng thân nhau mà,huynh cũng biết mà ta bị mất trí nhớ chỉ là ta cảm thấy cũng như cảm thấy huynh vậy,thấy rất thân lại đeo mặt ngạch thì chắc chắn là người Cô Tô Lam Thị thì chắc chắn là thân rồi".
Sau đó,A Ngọc kéo ta Kim Lăng rời đi để tránh lộ tẩy việc hai người không quen nhau.Thấy bóng lưng hai kẻ kia đã đi,Lam Uyên huých tay Cảnh Nghi,nghiêng đầu thì thầm"Này này,vị cô nương kia là ai vậy?Khách khanh Kim Lân Đài à?"
"Đó là A Ngọc chứ ai!"Cảnh Nghi bỉu môi nói xong thì liền bị Lam Uyên cóc một cái vào đầu cậu"Ta hỏi cô nương đó tên gì hồi nào!Ta đang hỏi gia cảnh nhà người ta kìa.Ai mà có thể khiến Kim đại tiểu thư đó chịu nhượng bộ như thế!"Cô hậm hực hỏi như chưa từng làm ra vẻ thân thiết với A Ngọc."Ta tưởng muội biết rồi?Không phải hồi nãy thân thiết lắm sao?Tỷ tỷ muội muội đồ"Cảnh Nghi tỏ vẻ bất bình xoa cục u trên đầu do cú cóc đầu vừa nãy.
"A Ngọc đó từng tới chỗ chúng ta ở mà,muội không nhớ à"Cảnh Nghi lật đật nói tiếp do thấy cái tay vừa nãy của Lam Uyên chuẩn bị đánh thêm lần nữa cho chừa cái tội vòng vo."Tới chỗ chúng ta?Hồi nào thế?Sao ta không nhớ nhỉ?"Lam Uyên cười cười rồi gãi gãi đầu. "Đó là Thiên Ngọc tự Ánh Nga con của Thiên Tông Chủ, lúc trước muội ấy cũng từng ở chỗ của chúng ta nhưng mới chuyển tới Kim Lân Đài ở do Kim đại tiểu thư nào đó cứ nằng nặc đòi người, nói A Ngọc với hắn từng có hôn ước nên đã đòi A Ngọc đến ở với hắn sau khi muội ấy mất trí nhớ vì một sự cố, chuyện đó đã làm cho Tiên Đốc rất tức giận. (Để biết đó là sự cố gì thì mọi người hãy đọc ở chương 4 truyện [Ma Đạo Tổ Sư] Giúp Đỡ Kim Lăng Thay Đổi Kết Cục Bi Thương Của Những Nhân Vật Phụ nha) Nhưng mà chuyện này cả Cô Tô điều biết,đừng nói muội không biết nha?"Cảnh Nghi ánh mắt dò xét thêm vẻ hoài nghi nhìn vị muội muội của mình.
"Aida!Huynh nghĩ gì thế?Chả lẽ người ta biết thì ta cũng sẽ biết à?Ta có phải là loại nhiều chuyện đâu chứ!"Lam Uyên để hai tay ra sau gáy đi qua đi lại thản nhiên đáp."Này này,ý muội là ta là cái loại nhiều chuyện đấy à!"Cảnh Nghi bất bình lên tiếng "Ta không có nói à nha!Huynh tự mình nói thì có!"Lam Uyên cười cợt rồi bỏ đi để lại một Cảnh Nghi đang tức giận.Cô đi ra khỏi đám đông tìm một chỗ vắng vẻ rồi trèo lên một cái cây gần đó suy nghĩ."Cô nương này rốt cuộc là ai?Ta ở đây lâu như vậy rồi đã nghe đến cô ta đâu nhỉ?Quái lạ!Rõ ràng ai cũng biết nhưng sao mình lại không biết!Cả người mặc nổi như vậy làm sao mà không có tí ấn tượng nào được,chắc chắn nếu mặc như vậy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì mình mà thấy thì đã cho chép gia quy rồi."
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một thứ gì cưng cứng đập vào đầu làm cô suýt ngã xuống.Đang định mắng mấy câu thì thấy một thân ảnh vừa quen vừa lạ trước mặt."Uida!Thì ra là cô à?"A Ngọc xoa xoa trán bất bình nói."À tỷ đây.Có gì không hả...muội muội mà ta rất quen nhưng không biết tên."Lam Uyên cũng xoa xoa trán mỉa mai nói lại."A!Thì ra là tỷ tỷ ở Cô Tô Lam Thị ở Cô Tô Lam Thị mà ta chưa từng gặp."Hai người nhìn nhau đầy sát khí.
"Thôi được vào chủ đề chính đi!Cô không thuộc mạch truyện này!".A Ngọc thẳng thừng nói."Ta không biết cô đang nói gì."Lam Uyên cảnh giác,nghi hoặc nhìn thân ảnh trước mặt mình."Cô đừng giả bộ nữa,ta đã đọc rất ki bộ tiểu thuyết này trước khi xuyên vào đây,trong Cô Tô Lam Thị không hề kể về một người nào tên Lam Uyên hay đi cùng Cảnh Nghi hay Tư truy cả".
Lam Uyên nghe xong tuy vẫn hơi ngờ vực nhưng dò hỏi lại."Ngươi là ai?"."Ngươi nói ngươi là ai trước đi rồi ta sẽ trả lời."A Ngọc tinh nghịch nói."Vậy thôi,ngươi không muốn kể cũng không sao.Ta cũng không muốn nói."Lam Uyên bực rồi,cô chỉ là tò mò mới hỏi,đối với Lam Uyên cô thà không biết người kia là ai còn hơn để một người trong thế gia tu chân biết mình là người xuyên không.
"Nhìn ngươi là biết ngươi là người xuyên không rồi! Chắc là vì một lý do gì đó mà ngươi không biết rồi ngươi bị đưa tới đây chứ gì! " A Ngọc tươi cười nói với giọng không khách khí."Ta xuyên không thì đấy làm sao nào!".Hai bên chẳng ai nhường ai,cành cây bắt đầu rung lắc rồi gãy đôi.Hai con nhóc tỳ ngã từ trên cây xuống một trận ê ẩm.Do tiếng động quá lớn làm kinh động tới mọi người xung quanh.
Lam Cảnh Nghi và Kim Lăng nghe tiếng thì chạy lại thì thấy một khung cảnh hỗn loạn bày ra trước mắt.Lam Uyên và A Ngọc do ngã xuống, đầu đập vào đá mà bất tỉnh nhân sự,trông cực kì mất mặt.KIm Lăng qua đỡ A Ngọc còn Cảnh Nghi thì đi qua đỡ Lam Uyên.Hai bên cãi vã một trận nhưng lý do cãi thì lại hết sức vô lý.Họ bắt đầu truy cứu lý do tại sao hai nha đầu này lại bất tỉnh."Chắc chắn là do Cô Tô Lam Thị các ngươi,A Ngọc đó giờ chưa bao giờ làm hại người khác".Kim Lăng vừa đỡ A Ngọc cố lay cô tỉnh vừa đấu khẩu
."Ha!Cô Tô Lam Thị bọn ta lại thèm gây chuyện với người của Lan Lăng Kim Thị các ngươi."Lam Cảnh Nghi còn không quên bồi thêm một câu"Với Lam Thị bọn ta nổi tiếng nhã chính mẫu mực".Cho dù hắn đã quên mất mình đang cãi nhau với Tông chủ của Lan Lăng Kim Thị trông chẳng ra thể thống gì cả.
Hai bên chuẩn bị lao vào đánh nhau thì hai người kia cũng bắt đầu tỉnh dậy.Thấy tranh cãi lớn dần,Hàm Quang Quân, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng thấy thế bắt đầu vào can.Giang Trừng thấy thế quát:"Con là tông chủ của Lan Lăng Kim Thị mà lại làm mấy chuyện không đâu thế này hả?".Lam Vong Cơ lai nhẹ nhàng mà ngắn gọn"Cô Tô Lam Thị,không được cãi nhau".Ngụy Vô Tiện đứng kế bên không nhịn được cười,hắn không ngờ sau mười sáu năm lại có chuyện môn sinh Cô Tô Lam Thị và Lan Lăng Kim Thị lại đi cãi nhau vì hai nử tử.Ngụy Vô Tiện thầm cảm thán hắn ngày xưa cũng chưa từng cãi nhau vì nữ nhân cố lắm thì chỉ có vì Lam Trạm nhà hắn thôi.
Giang Trừng nổi dận giục Kim Lăng quay về.Thấy tình hình đang căng thẳng,A Ngọc xen vào"Chuyện cũng không như các ngươi nghĩ đâu,bọn ta đang nói chuyện vui vẻ trên cây thì chắc do cành cây yếu quá nên bọn ta mới té thôi.Chúng ta về thôi!"A Ngọc nở một nụ cười nhẹ rồi cầm tay Kim Lăng chuẩn bị đi về."Bọn ta vốn cũng không sao cả,huynh không cần lo."Lam Uyên cũng tỉnh dậy một tay xoa đầu mình tay kia phủi phủi y phục trắng dính đất đá.
Cuối cùng sau một hồi thì ai về nhà nấy.Kim Lăng trở về Kim Lân Đài thì bị giáo huấn một hồi còn Cảnh Nghiệp à nhầm Cảnh Nghi trở về Cô Tô chép gia quy. Hai con người tội lỗi đầy mình kia thì sao,...
A Ngọc xin Giang Trừng đừng phạt Kim Lăng cuối cùng vì giận quá Giang Trừng phạt luôn cả hai nhịn đói cho công bằng. Còn bên Lam Uyên,cô biết xin tha thứ là vô ít nên cô đến Tàng Thư Các lén chép phạt phụ Cảnh Nghi.