Ngươi vốn là kỳ tài ngút trời, vốn nên phi thăng thành tiên, nhưng đúng vào khi đẹp nhất của đời người, ngươi lại gặp phải hắn. Một ánh nhìn, một nụ cười của hắn, đã dễ như trở bàn tay mà lấy đi tâm của ngươi. Từ đây, ngươi không còn lòng tu luyện.
…
Khi gió xuân lướt nhẹ qua mặt, hắn bái vào sư môn, ngươi là sư huynh, hắn là sư đệ, tình cảm ngầm sinh.
Ngày hoa sen nở rộ khắp nơi, hắn cùng ngươi ước hẹn, ngươi giao mình cho hắn, thừa hoan dưới thân hắn, cam tâm tình nguyện.
Trái lớn chín hết là lúc, hắn rơi vào ma quật, ngươi vì cứu hắn, nên ma khí nhập thân, rồi vạn kiếp bất phục.
Ngày hàn mai ngạo nghễ nở trong tuyết, hắn dẫn người tấn công lên núi, ngươi thành toàn cho hắn, tự tuyệt những kinh mạch, đoạn hết mọi sinh cơ.
Giây phút hấp hối, trong lòng không buông được, cuối cùng trở thành nỗi chấp niệm, ngươi hóa thành yêu ma, đời đời đi theo hắn.
…
Ngươi đi theo hắn xuyên qua hết thế giới này đến thế giới khác, nhìn hắn một lần lại một lần xoay người rời đi không chút lưu tình…
Ngươi hóa thân thành nhân vật đủ kiểu đủ dáng, trong tối ngoài sáng bảo vệ hắn.
Ngươi không cam lòng, ngươi bàng hoàng, ngươi ngỡ ngàng, ngươi mờ mịt, phẫn nộ, muốn hủy diệt hết thảy. Nhưng cuối cùng lại không địch lại nổi một câu, chờ hắn.
Ngươi thật sự rất ngốc, chỉ vì một câu như thế, đã giao ra cả một đời của mình.
…
Ngươi không ngừng chảy máu nằm trên mặt đất, trông thấy hắn lông tóc vô thương, lòng bèn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Ngươi muốn nói gì đó với hắn, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn im lặng không nói, cũng chẳng có chút lưu luyến nào, xoay người đi đến thế giới tiếp theo.
Ngươi nhìn hắn rời đi, rồi nuốt xuống một hơi cuối cùng.
…
Quả cầu tròn lượn lờ trước mặt hắn: “Anh xem, người có tim đều sẽ ngốc như vậy. Chỉ cần anh dỗ dành cậu ta một chút, cậu ta sẽ xoay quanh anh, vì anh mà chuẩn bị tất cả mọi thứ. Còn anh lại chẳng phải làm gì, chờ ngồi mát ăn bát vàng thôi là được.”
Hắn đáp lại một tiếng, mặt không chút thay đổi mở thông đạo ra. Còn tám.
…
Ngươi đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ cho hắn xong từ lâu, giờ đang đợi hắn đến đây, lại chờ được tin tức hắn đi tới thế giới khác. Ngươi hoang mang rối loạn kết thúc sinh mệnh này của mình, rồi đi đến bên cạnh hắn. Nhưng ngươi bỗng chợt phát hiện, thì ra không có ngươi, hắn vẫn rất tốt.
Ngươi yên lặng cuộn tròn ở đầu đường, quần áo trên thân rách rưới. Có chút chuyện này thôi mà ngươi cũng không thể làm cho hắn.
…
Từ đó về sau, ngươi không còn giúp hắn, bởi vì hắn đã không cần ngươi nữa rồi.
Ngươi nhìn hắn hoàn thành xuất sắc một nhiệm rồi lại một nhiệm vụ, ngươi thấy vui vẻ thay cho hắn, rồi lại không nhịn được những xót xa trong lòng. Thì ra ngươi cũng là một mục tiêu của hắn, cũng chỉ là một người khách qua đường của hắn.
Cũng đúng thôi, có ai sẽ nhớ rõ một kẻ qua đường chứ? Còn là một kẻ qua đường mặt dày mày dạn nữa.
…
Sau khi hắn rời đi, ngươi ở lại thế giới này nghĩ đến mấy đời của mình.
Ngày đầu tiên, ngươi ngây ngốc cả ngày, trong đầu đều là hắn.
Ngày hôm sau, ngươi nuôi một ao cá, vì cho ăn quá no nên chúng bội thực mà chết.
Ngày thứ ba, ngươi ngủ hết cả ngày, sống vô tri vô giác.
Ngươi đón nhận tử vong ở thế giới này, ngươi chết rất không yên bình.
…
Trong thế giới mới, ngươi lén đi theo hắn, cẩn thận theo dõi hắn, hẳn là sẽ không bị hắn phát hiện.
“Người kia lại đi theo anh, anh có muốn tiếp tục lợi dụng cậu ta không?”
“… Không được.”
…
Ở thế giới này, ngươi nhìn thấy một người vì hắn mà si cuồng như ngươi. Người kia yêu hắn hơn ngươi, việc ngươi có thể làm, nàng có thể, việc ngươi không thể làm, nàng cũng có thể.
“Hãy đối xử tốt với đệ ấy.” Ngươi than nhẹ một tiếng, thả lỏng cơ thể.
Nữ tử kia không trả lời, nhưng ta lại thấy được sự kiên định trong mắt nàng.
“Nàng sẽ vô cùng yêu ngươi.” Lần cuối cùng ta nhìn thấy hắn, cũng là khi ta tự tay giao hắn cho người khác.
Hắn không thèm để ý, xoay người đi đến thế giới tiếp theo.
Ngươi nhìn đôi tay dần trở nên hư ảo của mình, đau khổ cười.
Sống hết chín đời, say đắm cuồng dại, sức mạnh mất hết, hồn phi phách tán, vô ảnh vô tung.
…
Ngươi xem, hắn đâu có yêu ngươi.
Ngươi đang, cưỡng cầu cái gì?
Ngươi đang, hy vọng xa vời điều chi?
…
Sau khi đi qua hai thế giới nữa, hắn phát hiện người phía sau mình đã biến thành một cô gái, không có bóng hình quen thuộc.
Hắn cầm lấy chiếc khuyên tai mà ngươi đeo mỗi đời, không liếc mắt nhìn cô gái kia thêm chút nào đã xoay người rời đi.
Còn một thế giới nữa, chờ hắn, chờ hắn chuộc lại trái tim bị hệ thống nắm giữ.
Có nó, rồi hắn sẽ yêu ngươi.
– Toàn văn hoàn –