Những năm này, lần cô bị ho tỉnh giấc đến cả người giúp cô lấy một ly nước ấm còn không có, càng khỏi nói tới có người vì cô mà đi nấu canh lê.
Cảm động như một cơn gió nhẹ, An Chi Tố âm thầm thở dài, cái tên Diệp Minh Hạo này đúng là cao thủ tán gái.
Có một khoảnh khắc trái tim của cô đã bị anh làm cho rung động rồi.
“Muốn tôi đút em sao?” – Nhìn thấy cô không động đậy, Diệp Minh Hạo lãnh đạm nói.
An Chi Tố lập tức lắc đầu như cái
quạt rồi vội đắp chăn lại, nhận lấy chén canh, cầm muỗng lên từng miếng nhỏ uống hết.
Diệp Minh Hạo đứng đầu giường giám sát cô uống hết chén canh, đợi cô uống xong anh lại đưa đến một ly nước ấm: “Uống chút nước để vơi đi vị ngọt.”
An Chi Tố ngoan ngoãn nhận lấy ly nước, uống ừng ực hết nửa ly.
“Tốt hơn chưa?” – Diệp Minh Hạo lại hỏi.
An Chi Tố gật đầu như giã tỏi: “Tốt hơn rồi, anh mau ngủ đi.”
Diệp Minh Hạo lại nhìn cô một lúc, thấy cô không giống đang nói dối mới vòng qua phía còn lại của chiếc giường nằm xuống.
Loay hoay một hồi thì hai vợ chòng cũng ngủ lại từ đầu.
Chỉ là lần này An Chi Tố không có ngủ vào dễ dàng như nãy nữa, mặc
dù không còn ho nhưng bụng dưới vẫn còn đau, cho dù là hơi hơi đau nhưng cũng đủ giày vò An Chi Tố rồi.
An Chi Tố ngủ không yên giấc, co quắp người lại, đang mơ mơ màng màng thi sau lưng cảm nhận được động tác của người kế bên, sau đó đột nhiên cả người cô bị bao bọc trong một vòng tay.
Một bàn tay ấm áp và vững chắc khẽ đặt trên bụng dưới đang đau của cô, độ ấm trên tay truyền vào da thịt của cô khiến chân mày cô khẽ giãn ra sau đó tiến vào giấc ngủ sâu.
Ding ding ding!
Bên tai truyền đến tiếng va chạm chénn đĩa, An Chi Tố mới hồi thần lại, thì nghe Tống Giai Nhân nói: “Hôm nay cậu ra đường quên đem hồn theo hả? Đang nghĩ gì vậy.”
“Diệp Minh Hạo.” – An Chi Tố vô thức đáp lại.
Tống Giai Nhân: …
Trong mắt Tống Giai Nhân hiện lên vẻ bà tám, bô lô ba la như pháo hoa bùng nổ: “Mới có nửa ngày mà cậu đã nhớ chồng rồi à, chà chà chà, xem đêm tân hôn hôm qua hai người có tiến triển bất ngờ ha. Thảo nào trong
sách nói, một người đàn ông đạt được thân thể người phụ nữ thì cũng đồng nghĩa việc nắm giữ trái tim cô ta. Diệp Minh Hạo đỉnh đó, mới có một đêm mà đã thu phục được cậu roi.
An Chi Tố ão não nghiến răng: “Tống Giai Nhân, cậu mau thu cái vẻ bà tám của cậu lại đi. Tối hôm qua mình đến tháng, những gì cậu nói không hề xảy ra.”
Tống Giai Nhân: …
Tống Giai Nhân dùng tay phải vẽ cây thánh giá trên ngực, âm thầm thắp nến cho Diệp Minh Hạo.
Đêm tân hôn, vợ mình tới tháng, ôi, cái vận khí này sao không đi mua vé số cho rồi đi.
Vừa nãy An Chi Tố nghĩ đến Diệp Minh Hạo, nhưng cô đang nghĩ chuyện khác cơ.
Cô đang nghĩ hôm qua mình mơ mơ màng màng ở trong một cái ôm, cô không biết mình nằm mơ hay Diệp Minh Hạo thật sự đã ôm cô ngủ.
Cảm giác thì rất thật nhưng cũng rất mơ hồ.
Buổi sáng cô thức dậy trễ, lúc tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai nữa.
Diệp Minh Hạo tất nhiên đã đi làm, anh có để giấy ghi chú trên bàn bảo với cô trong bếp có bữa sáng, trong ấm giữ nhiệt có canh lê.
An Chi Tố mang theo tâm trạng phức tạp ăn hết bữa sáng, sắp đến bữa trưa cô gửi tin nhắn Wechat cho Diệp Minh Hạo, bảo cô có hẹn với bạn đi ăn, không cần phải dặn người đưa đồ ăn về nhà.
Diệp Minh Hạo hiển nhiên là đang bận nên không trả lời tin nhắn cô.
An Chi Tố cũng không để bụng, cô hẹn Tống Giai Nhân đến quán ăn nhưng trong lúc ăn lại luôn mất tập trung, trong đầu lúc nào cũng lởn vởn
hình ảnh Diệp Minh Hạo ở dưới bếp nấu canh lê cho cô
“Lại nữa, không có ai phát cẩu lương như cậu đâu, biết cậu có chồng rồi nhưng cũng có thể ở trước mặt cái con cẩu độc thân như mình mà thu bớt móng vuốt lại đi không?” – Tống Giai Nhân thấy cô lại mất tập trung, liền giở giọng xem thường.
Lần đầu cô biết được hóa ra một người có thể phát cẩu lương đến mức nghẹt thở như vậy.
“Không có mà, mình đang nghĩ chuyện khác.” – An Chi Tố nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Tống Giai Nhân trợn trắng mắt: “Mình tin cậu mới lạ.”