An Chi Tố thấy chuẩn bị chụp ảnh liền đẻ túi xách xuống, cởi chiếc áo khoác ngoài ra.
Sau khi áo khoác được cởi ra,
chiếc sườn xám bên trong cứ thế không báo trước mà lộ ra trước mắt Diệp Minh Hạo.
Kiểu sườn xám mà An Chi Tố mặc trên người rất đặc biệt, không phải kiểu truyền thống.
Nửa thân trên được thiết kế theo kiểu bàn khấu
, phần cổ áo được thiết kế thủ công bằng bàn khấu với chiếc cổ áo dựng đứng, tạo hiệu ứng cho chiếc cổ cô trở nên thon thả hơn.
Bàn khấu: Là một kiểu bện trang trí, bao gồm một nút và một vòng lặp, để buộc quần áo mà không bị chồng chéo lên nhau.
Eo của cô rất nhỏ, được ẩn hiện trong chiếc sườn xám, eo cô nhỏ tới mức nắm chặt một cái liền chịu đựng không được.
Từ phần eo đi xuống là kiểu thiết kế phần thân dưới kết hợp kiểu dáng váy đuôi cá.
Váy đuôi cá đong đưa trên chiếc chân thon dài của cô toát lên vẻ
vui tươi lại mang chút thanh lịch.
Dáng người cô rất đẹp, tinh tế, tao nhã lại phối hợp với chiếc sườn xám như thế, đẹp như một nàng tiên cá, cổ điển và sang trọng, sự kết hợp giữa hai vẻ đẹp Trung Quốc và phương Tây được cô thể hiện trọn vẹn.
“Không đẹp sao?” – An Chi Tố cảm thấy trong lòng hơi run rầy khi anh cứ trợn mắt nhìn chăm chăm cô như vậy.
Chiếc sườn xám này là tác phẩm 5 năm trước của cô, cô không biết có phù hợp với gu thẩm mỹ
bây giờ hay không.
Nhưng cô không tìm được trang phục mới nào nữa, trong tủ đồ đều là đồ cũ mà cô đề lại ở nhà Tống Giai Nhân.
Chiếc sườn xám này đã là chiếc mới nhất rồi, tính thêm lần mặt lúc trước thì chiếc này cô chỉ mới mặc có hai lần thôi.
“Rất đẹp.” – Diệp Minh Hạo cảm thán từ trong đáy lòng, thật sự là rất đẹp.
Anh từng thấy qua rất nhiều cô gái mặc sườn xám, nhưng không
thể nghi ngờ gì nữa, cô chính là người mặc đẹp nhất.
Hai chữ “rất đẹp” này khiến An Chi Tố liền thở nhẹ ra một hơi, tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày bọn họ đăng ký kết hôn, An Chi Tố muốn mình phải thật xinh đẹp, giống như Tống Giai Nhân đã nói, cô không thể khiến Diệp Minh Hạo cảm thấy anh đang cưới một người vợ ma được.
Hai người theo yêu cầu của nhϊếp ảnh gia ngồi trước phông nền đỏ, phong thái của An Chi Tố chính là màu trắng, rất hợp với phông nền màu đỏ đằng sau
lưng.
Tây trang của Diệp Minh Hạo là màu sẫm, sơ mi bên trong là màu trắng nên cũng rất hợp với phông nền màu đỏ ờ sau lưng.
Nhϊếp ảnh gia nhìn bọn họ từ trong ống kính, trong đầu loé lên 4 chữ: Cặp đôi trời sinh.
“Diệp thiếu, còn có Diệp Phu Nhân xinh đẹp này nữa, ngày tốt đẹp như hôm nay, hai người cười một cái đi nào.” – Nhϊếp ảnh gia chỉnh xong góc chụp rồi hướng về phía hai người nói.
Diệp Minh Hạo trước giờ đều là một kiểu mặt than, cho dù có cười thì cũng chỉ là khẽ nhếch khoé miệng lên.
Nhưng An Chi Tố thì khác, khi cô cười lên hai bên khoé miệng khẽ cong lên, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, giống như mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt cô vậy, rất tươi tắn và xinh đẹp.
Tách!
Nhϊếp ảnh gia đã ghi lại nụ cười của An Chi Tố trong ống kính, còn đối với Diệp Minh Hạo anh, có thề hơi động khoé miệng thì
thợ chụp ảnh đã cảm tạ trời đất
rôi.
Dù sao người ta có là mặt than thì cũng là mặt than đẹp trai nhất vũ trụ.
Chụp xong ảnh kết hôn, bọn họ liền bị gọi đi ký giấy đăng ký kết hôn.
Diệp Minh Hạo rớt lại ở phía sau cô vài bước, lúc đi đến sofa anh liền tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác cô đẻ ờ trên sofa.
An Chi Tố đang nhoài người ờ trên bàn ký tên theo yêu cầu của
nhân viên, đột nhiên cảm thấy cơ thể ấm lên, cô ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Minh Hạo đang khoác ảo cho cô.
“Mặc áo xong rồi hãy ký tên, không phải em không thể gặp gió lạnh sao?” – Diệp Minh Hạo mặt không biểu cảm, lãnh đạm dặn dò.
An Chi Tố ngơ ngác “ờ” một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời, buông bút xuống, mặc lại áo khoác.
Nhân viên trên quầy lấy lòng nói: “Diệp thiếu đối với Diệp phu nhân
thật tốt.”