Những ngày sau đó, An Chi Tố không bước ra khỏi cửa nữa, hiện tại cô đang ở tạm nhà của Tống Giai Nhân, mỗi ngày đều ở trong nhà làm sườn xám.
Mãi cho đến 5 ngày sau, cô tính toán chắc Diệp Minh Hạo đã đi công tác về rồi.
Mới buông xuống việc đang làm, gọi điện cho Diệp Minh Hạo.
“ừm.” – Giọng nói lãnh đạm của Diệp Minh Hạo từ ống nghe lạnh lẽo truyền đến tai An Chi Tố.
An Chi Tố âm thầm hít sâu một
hơi, không hỏi thăm dư thừa, trực tiếp nói thẳng: “Tôi là An Chi Tố, chuyện trước đó anh nói với tôi, tôi suy nghĩ xong rồi, tôi đồng ý kết hôn với anh.”
Diệp Minh Hạo dường như không chút bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời sau khi suy nghĩ kĩ càng của cô, giống như anh đã sớm biết được đáp án này từ trước, không cảm xúc ừm một tiếng.
“Anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh nói về chuyện kết hôn của chúng ta.” – An Chi Tố nói ra quyết định của mình, trong lòng vô thức cảm thấy nhẹ hẳn, những
lời tiếp theo cũng nói lưu loát hơn.
“Dạ Lan.” – Diệp Minh Hạo nói ra một địa điểm, sau đó lại bồ sung nói: “Tôi gửi địa chỉ cho cô.”
Sau khi cúp điện thoại không lâu, An Chi Tố liền nhận được tin nhắn, quét mắt qua địa chỉ trong tin nhắn một cái, cô liền cầm túi xách đi ra ngoài.
Dạ Lan là một câu lạc bộ xịn xò, không phải cái kiểu hộp đêm hay quán bar cấp thấp, mà là một câu lạc kinh doanh cao cấp.
Rất có tiếng ờ thành phố s, là mội nơi tụ họp của giới thượng lưu, nơi để hội viên trong câu lạc bộ được hãnh diện.
Dù sao chỉ riêng phí hằng năm của hội viên đã lên đến 7 con số.
Người có thể ra vào nơi đây thân phận cao quý giàu có, là một nơi khẳng định thân phận mình của giới nhà giàu.
Diệp Minh Hạo gửi địa chỉ cho An Chi Tố cực kỳ chi tiết, chi tiết đến cả số phòng của anh cũng gửi luôn.
An Chi Tố đến nơi liền vào thang máy đi lên lầu, rất dễ dàng tìm thấy phòng 8888, cô ở ngoài cửa khẽ gõ vài cái.
Người mở cửa cho cô là Diệp Minh Hạo, dáng người anh rất cao, An Chi Tố khẽ ngẩng đầu mỉm cười với anh.
Sự đáp lại của Diệp Minh Hạo chính là mặt không biểu cảm, xoay đầu nói với những người trong phòng: “Các cậu chơi trước đi.”
Sau đó anh từ trong phòng bước ra, buông ra một câu “Đi theo tôi”
J
rồi dắt An Chi Tố đi lên lầu, tiến vào một căn phòng khác.
An Chi Tố tuỳ tiện quét mắt khắp căn phòng, căn phòng bài trí giống quán bar, có lẽ là phòng dành riêng cho Diệp Minh Hạo nghỉ ngơi.
“Ngồi đi.” – Diệp Lan Thành tự mình ngồi vào sofa, rồi chỉ sang phía đối diện ra hiệu cho An Chi Tố ngồi.
An Chi Tố ngồi xuống, cô biết, trước giờ Diệp Minh Hạo không thích nói lời dư thừa, bèn trực tiếp lấy ra bản thoả thuận chuẩn
bị từ trước đẩy đến trước mặt anh:
“Đây là bản thoả thuận tôi nhờ luật sư định ra từ trước, anh xem một chút đi, nếu không vấn đề thì chúng ta cứ theo bản thoả thuận này mà ký, có vấn đề gì tôi sẽ về nhờ luật sư sửa lại.”
Con ngươi trấn định như nước của Diệp Minh Hạo khẽ động, tầm mắt khẽ rũ xuống, liền nhìn thấy 4 chữ “Thoả thuận kết hôn”.
Nhưng anh không đưa tay ra nhận lấy, chỉ trầm mặc không nói.
An Chi Tố thấy anh lại trầm mặc, trong lòng không nhịn được khẽ lẩm bẩm, người gì vậy chứ, có ấn đề gì thi nói ra đi chứ? Cứ trầm mặc như vậy, cô làm sao mà đoán được, cô với anh ta cũng đâu có thân quen gì.
“Thật ra trong thoả thuận này có hai nội dung, hay là tôi nói với anh một chút?” – Trầm mặc hết nửa ngày, cuối cùng An Chi Tố cũng bại trận, cô thăm dò hỏi.
“ừm.” – Diệp Lan Thành dựa lưng xuống sofa, một cánh tay gác lên tay vịn, khẽ chống trán, dứt khoát trả lời.
An Chi Tố nhịn lại cảm xúc muốn đi lên đánh cho anh một trận, khó khản kìm nén sự nóng nảy của mình, chậm rãi nói: “Thoả thuận chủ yếu chỉ có hai nội dung, một cái liên quan đến tài sản trước hôn nhân, tôi chẳng có tài sản gì chỉ có một phần bất động sản từ nhà cũ ở Tô Thành, vốn dĩ còn có 10% cổ phần của tập đoàn An gia, nhưng vài ngày trước tôi đã đổi lấy một cái cửa tiệm và một thương hiệu trang phục. Cái thương hiệu đó bây giờ một đồng cũng chưa đáng, cửa tiệm chắc cũng chỉ đáng vài triệu. Tất cả thứ này đều là tài sản của tôi rồi, đều có ghi hết trong bản thoả
thuận.
Còn một nội dung khác liên quan đến chi tiết kết hôn của chúng ta, tôi cần một nghi thức đính hôn hoành tráng, và một nghi lễ kết hôn long trọng. Thời gian cử hành nghi thức đính hôn tốt nhất là vào đầu xuân năm sau, thời điểm kết hôn thì theo tình hình mà bàn bạc. Cuối cùng, trong một năm không được ly hôn, không được nɠɵạı ŧìиɧ, không được có tin đồn với bất cứ người phụ nữ khác. Nếu xây dựng được hình tượng tình cảm mặn nồng ờ bên ngoài thì càng tốt.
Chủ yếu chỉ có những thứ này thôi, những thứ khác liên quan đến tài sản cùa anh sau khi kết hôn thì vẫn sẽ là của cá nhân anh. Nếu sau này chúng ta có ly hôn, anh cũng không cần chia một nửa cho tôi. Chỉ có nhiêu đây thôi, anh thấy nội dung của bản thoả thuận này có gì không vừa ý không?”
Tốc độ nói của An Chi Tố không nhanh cũng không chậm, giọng nói cũng không cao không thấp, giọng điệu có chút máy móc, không giống như đang bàn chuyện kết hôn với người chồng sắp cưới, mà giống như đang
bàn bạc thảo luận về lợi ích kinh doanh với người khác.
Diệp Minh Hạo lại trầm mặc, anh nhìn về phía An Chi Tố, không biết đang suy nghĩ gì.
An Chi Tố cảm thấy có chút thất vọng, cô nói nhiều như vậy, đến họng cũng khô căng, cho dù anh không nói gì đi nữa, cũng có thể phản ứng một chút chứ?
Đừng khiến cô cảm thấy bản thân đang nói chuyện với một khúc gỗ như vậy chứ.
“Uống trà không?” – Đợi nửa ngày, cuối cùng Diệp Minh Hạo cũng chịu mở miệng, nhưng những gì anh nói đều không liên
quan đến thỏa thuận.
An Chi Tố rất muốn mờ miệng oán giận lại một câu “Uống trà cái vẹo gì, anh có thể cho tôi chút phản ứng không”, nhưng cô chỉ hơi mím môi, cô thật sự cảm thấy có chút khát, vô thức gật đầu: “Uống.”
Nói xong liền chậm hiểu bản thân bị Diệp Minh Hạo đưa vào tròng rồi, cuối cùng hối hận cắn môi.
Khoé miệng Diệp Minh Hạo khẽ câu lên thành một đường cong, anh lấy tay từ trên trán xuống, rồi lấy bộ ấm trà từ trong ngăn kéo
ra, đặt từng cái lên rồi bắt đầu pha trà.