[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 34: (H)

Lam Hi Thần nâng mặt hắn lên, thấy chu sa giữa mày hắn bị khóc đến mờ, đau lòng vuốt phẳng mi giác của hắn nói: "A Dao, ngươi ở Kim gia một chút cũng không tốt?"

Hai mắt Kim Quang Dao đẫm lệ nhìn y, sau đó ủ rủ hàng mi dài, "Tốt cũng không tốt......đều là gia tộc của mình."

"A Dao!" Lam Hi Thần mang chút giận dữ, lại đau lòng nói: "Nếu ngươi thật sự không vui, ta sẽ giống như Vong Cơ, hướng Lan Lăng Kim thị hạ sính."

Kim Quang Dao mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn vị quý công tử trước mắt một lúc lâu, có chút dại ra nói: "Nhị ca.....không cần thương hại A Dao."

Lam Hi Thần sửng sốt, có chút khó tin nói: "A Dao cảm thấy, nhị ca là đang thương hại ngươi?"

Kim Quang Dao khϊếp sợ nhìn thần sắc Lam Hi Thần, âm thầm phát khổ cảm thấy bản thân uống quá nhiều không lựa lời, lại không thể chịu được biểu tình bi thương của y, đại não say rượu không kịp suy nghĩ, liền hôn lấy đôi môi kia.

Hai người tuy rằng tâm ý đã rõ hơn nửa tháng, nhưng đều dừng lại trước lễ giáo, nhiều nhất cũng chỉ ôm một cái, như hôn môi với răng liền kề như vậy cơ hồ là không có.

Kim Quan Dao hôn xong, hơi dời đầu đi một chút, trên hai gò má còn nét ửng đỏ. Trời sinh hắn vốn có diện mạo ôn nhu thanh tú, một đôi mắt nai giờ lại ngậm nước mắt, thoạt nhìn thật nhu nhược đáng thương.

Lam Hi Thần ngẩn ngơ nhìn hắn vài giây, bỗng cúi đầu hôn lấy cặp môi kia.

"Ngô....Nhị ca......"

Kim Quang Dao chấp nhận, nhắm mắt lại, càng hôn càng bị ép về phía sau, thậm chí có chút chất lỏng hơi tràn khỏi khóe miệng, cho đên khi cả hai người đều ngã xuống trên giường.

Lam Hi Thần lúc này mới ý thức được mình có chút thất lễ, cuống quít muốn đứng dậy, lại bị Kim Quang Dao một phen câu lấy eo, "Nhị ca, đừng rời xa ta."

Hai tay thon dài chống bên tai Kim Quang Dao, hắn nghiêng đầu hôn lấy một cánh tay của Lam Hi Thần, sau đó lại dùng đôi mắt ngập nước nhìn Lam Hi Thần, "Nhị ca, cũng muốn ném ta xuống sao?"

Trong lòng Lam Hi Thần mềm nhũn, ôn nhu nói:" Nhị ca không đi, vĩnh viễn ở bên A Dao."

Kim Quang Dao bĩu môi, "Nhị ca gạt người."

Lam Hi Thần bật cười, kiên nhẫn hỏi: "Vậy A Dao muốn nhị ca chứng minh như thế nào?"

Ánh mắt Kim Quang Dao không mấy thanh minh, mờ mịt chớp hai cái, tựa hồ không biết nên trả lời như thế nào, chỉ gian nan dưới thân Lam Hi Thần ngồi dậy, ngoan ngoãn hôn hôn khóe môi y.

Lam Hi Thân cười khổ: "A Dao, đừng như vậy."

Kim Quang Dao khó hiểu nói: "Nhị ca không thích?"

"Cũng không phải là không thích, chỉ là nhị ca......cũng là một nam nhân bình thường."

Kim Quang Dao chớp chớp mắt, như là minh bạch được y nói gì đó, cánh tay trắng nõn thẳng tắp duỗi đến một phen sờ soạng dưới thân Lam Hi Thần.

"Nhị ca là đang nói cái này sao?"

"A Dao!"

"Nhị ca," Đôi mắt Kim Quang Dao mở to nhìn y, "Vì cái gì phải chịu đựng? A Dao nguyện ý, nguyện ý đem bản thân giao cho nhị ca."

Đôi mắt phượng của Lam Hi Thần hơi hơi trợn to, làm như bất đắc dĩ lại mở miệng gọi một tiếng thỏa hiệp, "A Dao, ta....."

Kim Quang Dao dùng ngón trỏ điểm môi y, lắc lắc đầu, ý bảo y không cần nói chuyện.

Lam Hi Thần vốn chỉ mặc một kiện áo đơn, Kim Quang Dao nhẹ nhàng dùng một tay khác đẩy quần áo hắn ra, trời sinh vóc dáng hắn hơi thấp, phải dùng thật nhiều sức lực mới có thể đổi vị trí của hắn với Lam Hi Thần.

"Nhị ca," Kim Quang Dao kéo áo trong y ra, cúi xuống hôn lên lên thân mình của y, lại dùng một ánh mắt oán giận liếc nhìn, "Nhị ca thoạt nhìn gầy gầy, như thế nào lại cơ bắp như vậy."

Lam Hi Thần hơi hơi giương miệng, hơi khởi động thân mình nhìn gương mặt đỏ hồng của Kim Quang Dao đang hôn một đường từ xương quai xanh của mình đến rốn, còn có ý định xuống phía dưới, nhất thời có chút không biết nói gì.

Kim Quang Dao quả thật hôn xuống phía dưới, không màng bất cứ gì kéo quần trong Lam Hi Thần bỏ đi, dương v*t thật lớn lập tức bật ra, thiếu chút nữa đánh lên trên mặt hắn. Kim Quang Dao lúc này mới bất tri bất giác thẹn thùng, nơi này của nhị ca.....cũng quá lớn đi.

Giương mắt nhìn nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lam Hi Thần, liền đem ngọc trụ ngậm vào.

Kim Quang Dao tuy cũng là lần đầu, nhưng từ nhỏ đã sống ở câu lan viện, trong câu lan viện cũng không thiếu tiểu quan nam tử. Hắn không ăn qua thịt heo cũng gặp heo chạy, lại thông minh hơn người, quan sát phản ứng của Lam Hi Thần, lộng vài cái liền tìm được điểm nhạy cảm của Lam Hi Thần.

Đầu lưỡi mềm mại không nhẹ không nặng liếʍ qua đỉnh, Kim Quang Dao thân sinh đã nhỏ con, miệng cũng nhỏ, phía dưới Lam Hi Thần lại to hơn người, còn dư lại một nửa hắn như thế nào cũng không ngậm hết được, chỉ có thể dùng tay an ủi.

Lam Hi Thần thở hổn hển thật mạnh, làm một người thừa kế gia chủ, y từ nhỏ cũng không phải là không có tiếp thu việc giáo dục giường chiếu, nhưng chỉ là những cái văn tự bình đạm trên giấy, không nghĩ đến lúc tiếp xúc thân mật lại động tình như vậy.

Người đang ngậm lấy hạ thể của hắn mà tận lực chăm sóc, là A Dao của y.

Lam Hi Thần nhắm mắt, đem Kim Quang Dao đang thở dốc sau khi ngậm ngọc trụ của mình kéo lại, ánh mắt sáng quắc nhìn gương mặt ửng hồng của hắn, thở dốc nói: "A Dao, ngươi có nghĩ được không? Ngươi có hiểu rõ ý nghĩa của chuyện này không?"

Kim Quang Dao cũng không trực diện trả lời y, chỉ mềm mại gọi một tiếng "Nhị ca..." Sau đó tự giác cởi gia bào Kim tinh tuyết lãng trên người xuống, lộ ra một làn da vì say rượu mà phiếm phấn hồng.

Ánh mắt Lam Hi Thần trầm xuống, hai ngón tay thon dài cọ xát bên môi Kim Quang Dao, thiếu niên giữa mày điểm chu sa cũng thuận theo hơi hơi ngẩng đầu ngậm lấy hai ngón tay, mυ'ŧ đến ướt đẫm. Lam Hi Thần mới rút ra, từ từ sờ đến cánh mông của Kim Quang Dao.

Tìm được cái khẩu huyệt bí ẩn, hít vào một hơi, ấn một ngón tay ướŧ áŧ vào.

"Ưm! Nhị ca...."

Khóe mắt Kim Quang Dao rưng rưng bắt lấy bờ vai của y, nỗ lực thả lỏng cái địa phương trước nay không ai đến thăm kia.

Lam Hi Thần săn sóc hôn hôn khóe mắt đẫm nước của hắn, ngón tay ở trong mật huyệt ấn ấn, thẳng đến khi chạm vào một chỗ thịt mềm, cả người Kim Quang Dao mềm nhũn, hậu huyệt cũng từ khô khốc dần dần xuất hiện một ít chất lỏng.

Vì thế Lam Hi Thần lại thêm một ngón tay, phi thường có mục tiêu chỉ ấn chỗ kia, y quả thật không dám tưởng, thật sự đem hạ thể của mình đưa vào sẽ là cái nhân gian cực lạc như thế nào.

Chu sa giữa mày Kim Quang Dao đã hoàn toàn mờ đi, mũi nhỏ tinh tế dồn dập hô hấp, bên tai Lam Hi Thần không ngừng gọi nhị ca.

"Nhị ca, nhị ca, ngươi vào đi," Kim Quang Dao hơi hơi cau mày, như là không thể tiếp tục chịu đựng ngón tay đang trêu đùa kia, vội vã động eo hai cái trên hạ thân của Lam Hi Thần, đặt đến giữa mông của mình, khó chịu kêu lên: "Cầu ngươi, mau tiến vào, A Dao muốn ngươi!"

Lam Hi Thần đem tay rút ra, ngọc trụ sưng to đặt dưới hậu huyệt ướŧ áŧ cọ cọ, đặt Kim Quang Dao dưới thân, vén lên sợi tóc mướt mồ hôi của hắn, nghiêm túc hỏi: "A Dao, có thể chứ."

Kim Quang Dao muốn khóc, "Có thể! Nhị ca....ngươi mau tiến vào!"

Lam Hi Thần đỉnh một cái, đầu nấm cực đại rốt cuộc cũng khai phá hậu huyệt, Kim Quang Dao nức nở một tiếng, hai chân non mịn run rẩy, "Nhị ca, ngươi, ngươi lớn quá, lại tiến vào một chút....."

Vì thế Lam Hi Thần lại chậm rãi đĩnh động, thẳng đến khi ngọc trụ thật dài hoàn toàn đi vào trong, tầng tầng lớp lớp huyệt thịt thít chặt, y cơ hồ đã dùng hết lực khắc chế cả đời mới có thể nhịn xuống mà không hung hăng lộng lên.

"A Dao, người còn ổn?"

Cả người Kim Quang Dao run rẩy, hậu huyệt mẫn cảm phảng phất có thể miêu tả hình dạng của mệnh căn kia, nước mắt doanh tròng hàm chưa xuân tình lại ủy khuất nhìn gương mặt tuấn lãng của Lam Hi Thần, nghẹn ngào nói: "Nhị ca, muốn động cứ động, trướng khó chịu...ưʍ..."

Lam Hi Thần nghe thấy vậy mi giác không nhịn được nhảy dựng, chậm rãi đưa đẩy, tay không tự giác dùng sức, lại vẫn mang theo ba phần khắc chế bóp eo, nhìn thiếu niên dưới thân mình đang chịu từng đợt đỉnh lộng, không chịu nổi ngẩng đầu ra phía sau, hầu kết trên cổ tạo thành một đường cong ưu nhã, liếc mắt liền không thể bỏ qua.

"Nhị ca, nhị ca, ha....ngươi nhanh chút, A Dao chịu nổi, ưʍ...."

Lam Hi Thần trầm giọng đáp ứng một câu, rốt cuộc cũng không khắc chế bản thân, ngón tay bóp eo thon của hắn, dùng sức đỉnh lộng lên.

Kim Quang Dao cảm thấy cảm giác say của mình chính mình đã tiêu tán, máu từ dưới thân chỗ giao hợp xông thẳng lên trên ót. Cái minh nguyệt thiên quang Trạch Vu Quân kia, nhị ca của hắn, quý công tử hắn thích từ nhỏ, đang hung hăng làm hắn.

Lam Hi Thần cong lưng, đem hắn ôm vào lòng ngực của bản thân, tinh mịn hôn hắn. Tư thế như vậy, làm ngọc trụ mỗi lần động đều cọ qua nơi mẫn cảm nhất của Kim Quang Dao, cả người vô lực ngã xuống, tay chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng gắt gao bám lấy eo Lam Hi Thần.

"Nhị ca, nhị ca.....Hi Thần ca ca, Lam Hi Thần....ta thích ngươi,..ha....A....ưʍ..."

Kim Quang Dao gần như nói năng lộn xộn kêu lên, thời điểm mỗi lần dương v*t thô to hung hăng đỉnh qua chỗ kia cả người đều rùng mình, rồi lại muốn y dùng sức hơn một chút, thô bạo hơn một chút, đem bản thân mình lộng hỏng rồi cũng không sao.

Cuống quýt tɧác ɭoạи nắm được đai buộc trán đang phiêu phiêu đãng đãng theo từng động tác của Lam Hi Thần, Kim Quang Dao hơi sửng sốt, nhìn đai buộc trán thêu vân văn trên tay, còn chưa kịp suy tư lại bị một trận tình triều bên trong đánh ngã, chỉ có thể trong vô thức mà gắt gao nắm lấy đai buộc trán kia.

Lam Hi Thần dán sát vào lỗ tai tinh xảo của hắn đáp lại, vẻ ôn hòa tuấn lãng ngày thường giờ phút này tất cả đều là du͙© vọиɠ yêu thương say đắm.

"A Dao, nhị ca cũng thế."

"Ưm, nhị ca...ta...ta muốn....." Kim Quang Dao tɧác ɭoạи bắt lấy tay Lam Hi Thần đặt lên dương v*t đang muốn bắn của mình. Lam Hi Thần ngầm hiểu, hạ thân đỉnh lộng càng thêm dùng sức, tay cũng động dưới hạ thể của Kim Quang Dao. Rốt cuộc một tiếng kêu rên nhỏ vang lên, đem chất lỏng bắn vào bên trong cơ thể Kim Quang Dao.

Mà Kim Quang Dao cũng rêи ɾỉ một tiếng thật dài, đại não trống rỗng bắn lên trên tay nhị ca của mình.

Sự tình đột ngột xảy ra cơ hồ đã lấy hết khí lực của Kim Quang Dao, chỉ có thể mềm mại bám vào l*иg ngực rộng lớn của Lam Hi Thần, không ngừng thở dốc.

"A Dao," Lam Hi Thần nhìn mặt hắn chưa hết xuân tình, tay còn gắt gao nắm lấy đai buộc trán của mình, vẻ mặt mênh mang, không nhịn được phủ lên tinh tế hôn lấy mi mắt hắn, vẻ mặt trân trọng.

Đem người trong lòng ngực ôn nhu bế lên, nhẹ giọng nói: "A Dao, nhị ca ôm ngươi đi tắm?"

Kim Quang Dao rốt cuộc cũng hồi phục một chút tinh thần, có chút quẫn bách mà nhìn nhìn đai buộc trán trong tay mình. Từng làm đệ tử Lam thị, hắn biết rõ đai buộc trán có ý nghĩa gì, ngập ngừng nói: "Nhị ca, đai buộc trán của ngươi...."

Lam Hi Thần hơi hơi mỉm cười, duỗi tay đem dây buộc trán thắt một cái kết xinh đẹp trên cổ tay hắn, ánh mắt sáng ngời lại lưu luyến nhìn chăm chú nói: "Gia quy Lam thị, đai buộc trán trừ người trời định không thể đυ.ng vào."

"Nhưng A Dao muốn chạm vào đai buộc trán của ta, tất nhiên không có chuyện gì, nếu A Dao thích, cầm đi cũng được."

Sau tình sự, Kim tinh tuyết lãng bào khó khăn vươn ở trên vai Kim Quang Dao, xương quai xanh đến ngực không biết do uống rượu nên đỏ ửng hay do bị người yêu thương để lại dấu vết. Xuống giữa hai chân còn có chút nhớp nháp, dưới hậu huyệt còn có chất lỏng muốn chảy ra, tất cả đều chứng minh hắn vừa mới bị người yêu thương hung hăng làm hắn.

Mà người này, là Trạch Vu Quân hắn ngưỡng mộ không thôi, là Nhị ca của hắn, Lam Hi Thần

Vị Trạch Vu Quân này, vừa nói hắn là người trời định, đối với hàm ý phi thường của đai buộc trán Lam thị, nếu hắn muốn, hắn có thể lấy.

Sau một lúc lâu, hắn ôm chặt bả vai rộng lớn của Lam Hi Thần, thấp giọng đáp lại nói: "A Dao, sẽ không phụ tâm ý."

Lam Hi Thần nghiêng đầu hôn hôn bên tai hắn, trịnh trọng trả lời một câu: "Nhị ca cũng vậy."

Ánh nến lập lòe, đêm nay còn rất dài.

- ------------------------------------------------------------------

Thật sự quá là thử thách mà, sr mọi người chờ lâu do tui bận tốt nghiệp nên up chương trễ:">