[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 31

Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện túm đi một đường đủ xa mới dừng lại, khó hiểu hỏi: "Vì sao phải rời đi?"

Ngụy Vô Tiện rất là bất đắc dĩ nhéo nhéo cằm Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca ngốc của ta, ngươi không nhìn ra được cái bầu không khí trong phòng kia sao, ta thấy ngươi sắp có đại tẩu rồi."

Lam Vong Cơ nghẹn lời, "Làm sao thấy được."

Ngụy Vô Tiện đắc ý rung đùi phân tích, "Mọi người đều nói hoạn nạn thấy chân tình, ta thấy vết thương của đại ca hơn phân nửa là đỡ giùm Kim Quang Dao, thời điểm này không phải là nên tâm sự lẫn nhau, sau đó ôm ấp hôn hít một chút, cùng nhau ăn mừng sao!"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, thật sự không hiểu rõ, Ngụy Vô Tiện vì cái gì mỗi lần phân tích sự tình của người khác đều thấu tình đạt lý rõ ràng, còn chuyện của mình thì y như cái đầu gỗ.

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được sự chế nhạo trong ánh mắt của Nhị ca nhà mình, bĩu môi, "Được lắm được lắm, ta biết ngươi lại muốn nói ta là một cái đầu gỗ. Ta cẩn thận nghĩ rồi, chuyện này không thể trách mình ta, ai bảo lúc ấy Nhị ca ca băng thanh ngọc khiết, là một đóa hoa cao lãnh trong lòng ca, bất khả xâm phạm. Ta có ăn gan hùm mật gấu, nghĩ cũng không dám nghĩ ngươi thích ta."

Lam Vong Cơ chậm chạp đáp: "Vì sao không dám."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên mở to hai mắt: "Bởi vì khi đó nhìn kiểu gì ngươi cũng không giống kiểu thích một kẻ đầu gỗ nha!"

Lam Vong Cơ cãi lại: "Ta không phải như vậy."

Ngụy Vô Tiện cười ha ha, "Lam Trạm a Lam Trạm, người nhìn ngươi xem, khi đó câu dài nhất nói với ta chính là quỷ đạo hại thân càng hại tâm tính, những lời khác cơ bản không quá năm chữ. Quỷ mới biết ngươi thích ta a, khi đó ta đều hoài nghi ngươi muốn sống cô độc cả quãng đời còn lại."

Lam Vong Cơ mím môi, quyết định không mở miệng tranh cãi với Ngụy Vô Tiện nữa.

Ngụy Vô Tiện nghiêng nghiêng người đến trước mặt y, mở to hai mắt nhìn đạo lữ nhà mình, trêu ghẹo: "Như vậy là thế nào, Nhị ca ca, nói không lại ta rồi ra vẻ ủy khuất. Được được được, Di Lăng lão tổ là một cái đầu gỗ, đôi mắt không được sáng, không nhìn ra tình cảm của Hàm Quang Quân sâu như biển cả, Hàm Quang Quân đại nhân đại lượng có được không?"

Lam Vong Cơ khẽ hừ một tiếng, quay mặt sang hướng khác, Ngụy Vô Tiện nhìn bộ dáng tức giận của y, nhoài người hôn một cái, "Nhị ca ca, ta đúng là thích ngươi chết đi được."

Lam Vong Cơ cuối cùng cũng quay lại nhìn hắn, kéo hắn đến bên cạnh mình, mở miệng nói: "Cháy một trận, ngươi thấy thế nào?"

Ngụy vô Tiện cười nói: "Thế nào, Lam nhị ca ca cũng cảm thấy có sự kỳ quặc?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Điểm đáng ngờ không ít."

Ngụy Vô Tiện cũng gật gật đầu, "Đúng là điểm đáng ngờ không ít, môn sinh Kim Lân Đài đông đảo, như thế nào lại để lửa cháy to đến thế. Kim Quang Thiện đêm nay không ra mặt, cũng rất kỳ quái. Tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng chuyện cũng không nhỏ, trong chuyện này có hắn mưu kế hay không còn chưa biết được."

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, "Hổ dữ không ăn thịt con."

Ngụy Vô Tiện hừ lạnh một tiếng, "Có lẽ Kim Quang Thiện biết Kim Tử Hiên sẽ thoát được ra ngoài, nhưng Kim Tử Huân uống say lại không thể, vừa lúc nhân một trận cháy kết liễu Kim Tử Huân, lại có thể đem chuyện lạc ấn cho qua lấy lệ, cho Nhϊếp thị và các tiên môn khác một cái công đạo, cũng không làm ảnh hưởng thanh danh của chính mình."

Nói xong lại cười cười: "Ai biết gặp phải Kim Tử Hiên ngay thẳng, lại đem Kim Tử Huân cứu ra, đúng là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương."

Lam Vong Cơ suy nghĩ: "Cũng không có chứng cứ."

Ngụy Vô Tiện tiện tay hái một cọng cỏ ngậm trong miệng: "Ai, bất quá lần này Tô Thiệp lại gặp phải Kim Tử Hiên, ta thấy Kim Tử Huân lần này cũng không thoát được."

"Tô Thiệp người này, tâm quá tiểu nhân." Lam Vong Cơ đáp.

Ngụy Vô Tiện gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, hắn không phải mơ ước Hàm Quang Quân nhà ta sao, bất quá đời này ta cùng Kim Tử Huân cơ hồ không có đυ.ng chạm, xui xẻo của hắn coi như không đổ lên trên đầu ta."

Lam Vong Cơ nói: "Còn phải lưu ý."

Hai người vừa đi vừa nói, Ngụy Vô Tiện thật sự đói bụng, tuy rằng kiếp này vẫn còn Kim Đan, nhưng lại vị sự tình không tốt liên tiếp xảy đến nên cũng không nghiêm túc tích cốc, bụng kêu lộc cộc, tìm đại một tửu lâu ở Kim Lân Đài đi vào.

Nhìn bàn đồ ăn, Ngụy Vô Tiện một bên ăn uống thỏa thích một bên hỏi: "Lam Trạm, chúng ta đời này chưa tích cốc, vì cái gì ta cảm thấy ngươi không thấy đói?"

Lam Vong Cơ ăn thập phần thanh nhã, chờ đến khi đã nuốt hoàn toàn đồ ăn xuống mới mở miệng nói: "Kiếp trước đã tích cốc qua, kiếp này có khôi phục."

"Nga, thì ra là thế." Ngụy Vô Tiện lại tiếp tục ăn, "Chờ khi rảnh ta cũng đi tích cốc."

"Không cần." Lam Vong Cơ gắp một khối thịt bỏ vào trong chén Ngụy Vô Tiện, "Muốn ăn liền ăn."

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười, "Hắc hắc, cũng đúng, có Lam nhị công tử ở đây, khẳng định ta không chết đói."

Thần sắc Lam Vong Cơ nhu hòa, lại gắp đồ ăn cho hắn.

Tửu lầu bỗng nhiên có một nữ tử mặc áo vàng bước vào, còn mang theo hai thị nữ mặc gia bào Kim tinh tuyết lãng, có thể cũng vì Kim Lân Đài cháy mà đến đây ăn.

Ngụy Vô Tiện tò mò nhìn thoáng qua, đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, kia có phải Tần Tố hay không?"

Lam Vong Cơ nghe vậy hơi quay đầu lại nhìn, nhớ lại một chút, gật gật đầu.

Ngụy Vô Tiện vỗ bàn một cái, "Hèn chi ta cảm thấy thiếu thiếu chuyện gì, chúng ta còn chưa đem chuyện của Tần Tố nói cho Kim Quang Dao."

Lam Vong Cơ cũng nghiêm túc buông đũa nói: "Việc này cũng không nhỏ, xác thật nên thông báo trước."

"Còn không phải sao, bất quá hiện giờ ta thấy Kim Quang Dao một lòng một dạ nhảy vào người Đại ca," Ngụy Vô Tiện lại ăn tiếp, "Hơn nữa, cũng không biết hắn có cùng Tần Tố tiếp xúc hay không, nếu lời này tùy tiện nói, hình như cũng không thỏa đáng lắm."

Ngụy Vô Tiện lại quay đầu nhìn, thấy các nàng đã ngồi xuống, tâm tình Tần Tố tựa hồ không vui lắm, thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui.

Một thị nữ có diện mạo cao gầy nói: "Tiểu thư, người còn phiền lòng chuyện Kim tông chủ phân phó sao?"

Một thị nữ khác có chút nhỏ tuổi hơn ghét bỏ nói: "Còn có thể không phiền sao, Kim Tông Chủ đem tiểu thư chúng ta tiếp xúc với Kim Quang Dao, ai biết hắn muốn cái gì? Cái vị Liễm Phương Tôn kia tuy lớn lên không tồi, nhưng mẫu thân hắn là tiện tịch."

Nói xong lại ghé sát vào một chút, nhìn trái phải, sau đó lại nhỏ giọng: "Là nữ tử trong câu lan viện!"

Thị nữ kia kinh ngạc: "Nhưng ta nghe nói mẫu thân Liễm Phương Tôn là cầm lão sư của Lam thị nha."

"Lão sư cái gì, đó là do hắn bái nhập làm môn hạ Lam thị, Trạch Vu Quân rộng lòng, mới chuộc thân cho mẫu thân hắn, bất quá ai biết được là vì mặt mũi hay là rộng lòng Ngụy Vô Tiện đều không tầm thường, những lời của thị nữ một chữ cũng không rơi khỏi lỗ tai của hai người. Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày, Ngụy Vô Tiện rất có nhã hứng giơ chén rượu trong tay lên thưởng thức, chân tướng trong thế gian này, trong miệng người khác, luôn ly kỳ như vậy.

Tần Tố uống một ngụm trà, đạm thanh nói: "Được, các ngươi, không cần nói bậy sau lưng người khác. Vị Liễm Phương Tôn kia cũng không phải là người xấu, hơn nữa còn là danh tướng Xạ Nhật Chi Chinh, làm sao lại bất kham như vậy."

Thị nữ kia bĩu môi, "Tiểu thư, ta biết người lo cho Tần lão gia. Từ khi Kim tông chủ lên làm tiên đốc, hành sự ngày càng phô trương, lão gia cũng thường bất mãn. Hành động lần này của Kim tông chủ, chính là muốn hai nhà Tần Kim giao hảo, củng cố lòng tin của lão gia thôi."

Tần tố ngưng mi, phiền muộn nói: "Ta là nữ nhi của Tần gia, nếu thật sự a cha cùng Kim tông chủ bất hòa, xui xẻo cũng chỉ có nhà ta, nếu thật sự muốn ta liên hôn, ta tất nhiên cũng chấp nhận."

Thị nữ kia an ủi nói: "Tiểu thư, không bằng người cũng Liễm Phương Tôn tiếp xúc thử, vạn nhất là người không tồi thì sao."

Tần Tố gật đầu, lại thở dài.

Ngụy Vô Tiện sau khi nghe xong, khinh thường cười một tiếng, nói khẽ với Lam Vong Cơ nói: "Kim Quang Thiện này đúng thật không xem ai ra gì, người trong mắt hắn đều là công cụ."

Lam Vong Cơ nhấp môi yên lặng lắc đầu, "Uổng làm cha."

Ngụy Vô Tiện đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, "Xem ra sự tình của Tần Tố không được kéo dài, chúng ta ăn xong liền trở về nói cho bọn họ đi."

Hai người không nhanh không chậm ăn cơm, để lại một thỏi ngân lượng liền trở về Kim Lân Đài.

Bước vào thiên điện, Ngụy Vô Tiện nhớ lại, lớn tiếng thông báo một câu: "Liễm Phương Tôn, Đại ca, ta cùng Lam Trạm vào trong có được không?"

Kim Quang Dao trực tiếp bước ra, cười cười với hai người, "Ngụy công tử, Hàm Quang Quân, các ngươi đã trở lại, vào đi."

Ba người đi vào phía sau bình phong, thấy thần sắc Lam Hi Thần đã tốt hơn một chút, Ngụy Vô Tiện hàn huyên vài câu, thần sắc liền nghiêm túc nói: "Ngụy Anh có một việc, nhất định phải nói trước cho hai vị."

Chợt quay đầu nhìn về phía Kim Quang Dao, "Những ngày gần đây có phải có một vị là Tần Tố cô nương lui tới cùng với Liễm Phương Tôn?"

Kim Quang Dao gật gật đầu, có chút thẳng thắng, "Tần cô nương là thiên kim của đại khách khanh Kim thị Tần thị tông chủ, tính cách nhu hòa, làm người hiền lành, là một vị tiên tử không tồi. Ngụy công tử cũng biết đến sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Cũng không tính là biết đến, vừa mới trong tửu lâu gặp được, nghe thấy nàng cùng thị nữ nói chuyện, tựa hồ Kim tông chủ có ý liên hôn cho hai người các ngươi."

Kim Quang Dao sửng sốt, "Lời này là sự thật?"

Lam Hi Thần trên giường hơi hơi mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Vô Tiện.

"Đúng là sự thật." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, kéo hai chiếc ghế lại gần cùng Lam Vong Cơ ngồi xuống, cười nói: "Bất quá ta biết trong lòng Liễm Phương Tôn có Đại ca, tự nhiên sẽ không cùng Tần cô nương thân mật."

Da mặt Kim Quang Dao ửng đỏ, Lam Hi Thần cũng có chút xấu hổ cười cười.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được cười càng to, "Ai nha, đừng thẹn thùng, ta với Lam Trạm đều là người từng trải, thông báo loại chuyện này, trước lạ sau quen, vài lần là quen."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài, "Ngụy Anh, nói chính sự."

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ trán, thu thu lại nét cười: "Nga nga nga, đúng đúng, ta là muốn nói, Tần Tố là nữ nhi của Kim Quang Thiện."

Kim Quang Dao hoảng hốt, dưới chân lảo đảo, Lam Hi Thần cũng hơi kinh ngạc đôi môi hơi hơi mở ra.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Nhưng mà Kim Quang Thiện không biết chuyện này, hắn còn chưa biếи ŧɦái như vậy, để nữ nhi mình tư sinh cùng với nhi tử ở bên nhau. Tần Tố là năm đó Kim Quang Thiện say rượu cưỡng bách Tần phu nhân sinh ra. Hắn sợ là đã sớm quên chuyện này, mà phu nhân của Tần thương Nghiệp cũng không dám lộ ra, mới có sự tình này."

Thần sắc Kim Quang Dao hơi hơi có chút tái nhợt, có chút không xong ngồi bên mép giường của Lam Hi Thần, trong lòng lại vô cùng cảm thấy may mắn không gây ra chuyện sai lầm lớn.

Lam Hi Thần yên lặng cầm bàn tay đang trở nên lạnh lẽo của hắn.

Sau một lúc lâu, Kim Quang Dao ngẩng đầu nói: "Ngụy công tử, việc này, người làm thế nào biết được?"

Ngụy Vô Tiện đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, trấn định nói:" Còn không phải nghe được sự tình của Tần cô nương liền chạy về Kim Lân Đài sao. Ta thổi sáo chiêu hai linh hồn hỏi một chút về tình huống của Tần Tố, không nghĩ đến chiêu được nha hoàn năm đó biết được Kim Quang Thiện cưỡng bách Tần phu nhân mà bị diệt khẩu."

Kim Quang Dao bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, lại không phản bác. Thuật quỷ đạo của hắn không biết có thần kỳ như vậy hay không, so với vấn linh của Lam thị còn tiện hơn.

Nhưng lấy tính cách Ngụy Vô Tiện, khẳng định sẽ không dùng loại chuyện này đùa giỡn, tuy rằng không biết hắn rốt cuộc biết được như thế nào, cũng coi như là vô tình giúp mình một cái ơn lớn.

Giơ tay hành lễ, "Kim mỗ đa tạ Ngụy công tử chỉ điểm."

Ngụy Vô Tiện xua xua tay, "Ai, không cần không cần, tương lai đều là người một nhà."

Kim Quang Dao bị hắn trái một câu người một nhà phải một câu người trong lòng, nói đến choáng váng đầu óc, lặng lẽ liếc mắt đến Nhị ca nhà mình, thấy Lam Hi Thần cũng chăm chú nhìn hắn, cũng không phản đối cách nói của Ngụy Vô Tiện, gương mặt tuấn tú lại ửng đỏ một mảnh.

Ngụy Vô Tiện thấy thế lại càng cười ha hả, ai lại có thể nghĩ đến Ngụy Vô Tiện hắn có một ngày làm Liễm Phương Tôn đem bách gia đùa giỡn trong lòng bàn tay, chọc đến ngượng ngùng cúi đầu.

Lam Hi Thần khẽ cười bất đắc dĩ nhìn Lam vong Cơ, Lam Vong Cơ yên lặng lắc lắc đầu, tay lại nhẹ nhàng vỗ lưng Ngụy Vô Tiện, sợ hắn cười quá độ.

- -------------------------------------------------------------

Lam Hi Thần: Đệ quản lão bà nhà mình đi, đừng chọc đại tẩu của mình nữa!

Lam Vong Cơ: Huynh trưởng, lão bà nhà đệ là để sủng!

Ngụy Vô Tiện: Ta đã sớm nhìn thấu Kim Quang Dao khửa khửa