Sáu người ở khách điếm dùng cơm trưa vui vẻ, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bởi vì đã sớm truyền tinh cho Lam Hi Thần hôm nay sẽ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ liền rời đi trước, Hiểu Tinh Trần cũng tỏ vẻ giờ ngọ ngày mai sẽ đi Vân Thâm Bất Tri Xứ bái phỏng.
Sau khi đi khỏi khách điểm, Ngụy Vô Tiện vẫn không nhịn được mà cong khóe miệng, Lam Vong Cơ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hắn toàn là ý cười cũng cảm thấy tâm tình thả lỏng hỏi: "Cao hứng vậy?"
"Đúng vậy," Ngụy Vô Tiện nhàn nhã đi bên cạnh Lam Vong Cơ, "Tiểu sư thúc cùng với Tống Lam đạo trưởng, Tiết Dương cùng A Tinh, bọn họ nhất định sẽ sống tốt, lại nói tiếp tên Tiết Dương kia thật sự thay đổi rất nhiều."
Lam Vong Cơ gật đầu, "Kỳ ngộ không giống, tự nhiên tâm tính cũng không giống."
Ngụy Vô Tiện cười, lại không màng xung quanh mà choàng tay câu cổ Lam Vong Cơ, vóc ngươi fcủa hắn cùng với Lam Vong Cơ không khác biệt lắm, khác với Mạc Huyền Vũ kiếp trước, muốn câu cổ còn phải nhón chân, "Đúng, còn không phải sao, đây là ý nghĩa trở về của chúng ta, đúng không nha Nhị ca ca."
Lam Vong Cơ tán đồng "Ừm" một tiếng.
"Ha ha ha, Nhị ca ca, ngươi thật đúng là quá tốt mà." Ngụy Vô Tiện lại chẳng muốn nhịn, ở giữa đường người qua lại đông đúc mà hôn lên sườn mặt Lam Vong Cơ một cái, vốn dĩ hai người đã thu hút ánh nhìn xung quanh rồi, cái hôn này làm các thiếu nữ xung quanh sôi nổi che miệng cười trộm.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói, "Ngụy Anh, cử chỉ."
Ngụy Vô Tiện làm việc xâu xong lại lắc đầu, quang minh chính đại nói: "Làm gì, ta hôn đạo lữ nhà mình, còn phạm pháp sao?"
Lam Vong Cơ đối với việc tranh cao thấp bằng miệng với Ngụy Vô Tiện luôn không có hứng thú, chỉ là nghiêm túc nhưng lại nhu thận cũng hôn lại khóe mắt Ngụy Vô Tiện một cái, chọc các thiếu nữ xung quanh hô một trận nhỏ, sau đó lại khôi phục biểu tình đạm mạc hằng ngày, nhìn về phía trước.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức phản ứng, hét lên: "Lam Trạm, ngươi đây là phạm quy!"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, "Đạo lữ nhà mình, phạm cái gì quy?"
Lúc này đến phiên Ngụy Vô Tiện nghẹn họng.
Thời gian còn sớm, hai người ở Thải Y Trấn đi dạo mua đủ thứ đồ, dạo hết một buổi chiều, thẳng đến khi trời tối mới đến sơn môn Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đệ tử canh gác hành lễ với hai người, sau đó lại nói: "Hàm Quang Quân, mấy ngày trước đây có một vị nữ tử mang theo một hài tử đến tìm ngày, Trạch Vu Quân giúp ngày tiếp đãi, an bài bọn họ nghỉ tạm tại phòng cho khách."
Ngụy Vô Tiện tò mò mở hai mắt, sau đó cười to, "Ha ha ha ha Lam Trạm, như thế nào lại có nữ tử mang hài tử đến tìm ngươi!!"
Sau đó lại tiến đến bên tai Lam Vong Cơ nhỏ giọng nói: "Hay là....là Lam nhị ca ca của ta ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với ta?"
Lỗ tai Lam Vong Cơ đỏ hồng, "Ngụy Anh!"
Y cũng có chút nghi hoặc, ngày thường bản thân thường không lui đến với nữ tử, ngoài trừ Ngụy Anh cùng huynh trưởng, cơ hồ không cùng ai tới lui, như thế nào lại có nữ tử mang hài tử đến tìm y. Hơn nữa huynh trưởng còn an bài nàng ở tạm Vân Thâm Bất Tri Xứ, khẳng định là có chuyện gì.
Ngụy Vô Tiện cười đến eo không thẳng nổi, "Ha ha ha ha, được được được, Vân Thâm Bất Tri Xứ không phải cấm ồn ào sao, ha ha ha ha, Lam Trạm, chúng ta mau đi xem một chút đi!"
Lam Vong Cơ không để ý đến hắn, quay đầu hỏi môn sinh, "Huynh trưởng ở đâu?"
Môn sinh lắc đầu, "Trạch Vu Quân đi Kim Lân Đài, trước khi đi có dặn dò, thấy Hàm Quang Quân trở về nói rõ đi về phía đông sương phòng thứ hai tìm vị cô nương đó."
Lam Vong Cơ gật đầu tỏ vẻ đã biết, liền mang Ngụy Vô Tiện đi về phía đông.
Dọc đường đi Ngụy Vô Tiện đều cười không dừng được, Lam Vong Cơ nghe mãi cũng không giận, yên lặng duỗi tay chụp mông hắn, làm Ngụy Vô Tiện nhảy dựng tại chổ, lớn tiếng kháng nghị nói: "Lam Trạm! Nói rồi không cho đánh nơi này mà!"
Lam Vong Cơ mắt nhìn thẳng nói: "Không nghe lời."
Ngụy Vô Tiện tiếp tục kháng nghị, bộ dàng càng ngày càng nghiêm trọng, "Lam gì! Chính ngươi ở bên ngoài thả nợ phong lưu còn không cho ta nói, không có thiên lý a! Đường đường là Hàm Quang Quân, đạo lữ còn chưa cưới vào cửa, hài tử bên ngoài đã tìm đến cửa! Hôn sự này không thành được! Ô ô ô Hàm Quang Quân bội tình bạc nghĩa, ta phải đi tìm Lam lão tiên sinh vì ta mà chủ trì công đạo!"
Lam Vong Cơ lại bất động thanh sắc vỗ nhẹ mông hắn, "Có thể, ta không có."
Sau đó lại bổ sung: "Ngươi có thể đi tìm thúc phụ, xem người có tin ngươi hay không."
Lam Khải Nhân tất nhiên không để ý đến hắn, hắn cũng không dám đi tìm.
Ngụy Vô Tiện bất bình trả lời: "Không gả không gả, phu quân bên ngoài hư hỏng như vậy, nhà chồng cũng không thương ta, cuộc sống này thật không qua nổi."
Lam Vong Cơ cười khẽ, có vẻ như đối với cái xưng hô phu quân này thập phần vừa lòng, khẽ nói: " Có thể qua."
Ngụy Vô Tiện lập tức duỗi tay che đôi mắt lại, "Đừng tưởng rằng ngươi cười một cái sẽ bỏ qua, ta sẽ không để Hàm Quang Quân mê hoặc!"
Lam Vong Cơ đem tay trên mắt hắn kéo xuống, "Đường náo loạn, đến rồi."
Ngụy Vô Tiện lúc này mới ngưng hồ nháo, an an tĩnh tĩnh đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, đời người mở cửa.
Hắn đương nhiên không tin Lam Vong Cơ ở bên ngoài niêm hoa nhạ thảo*, đừng nói đến có cái sự con cái linh tinh gì ở đây, loại sự tình này phát sinh trên người Lam Vong Cơ so với việc Ngụy Vô Tiện tự mình sinh hài tử xác suất còn thấp hơn, bất quá hắn cũng tò mò, rốt cuộc là ai tìm.
Lam Vong Cơ gõ cửa, một lát sau, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Thấy người mở cửa, Lam Vong Cơ sửng sốt, Ngụy Vô Tiện cũng mở hai mắt, "Tình tỷ?"
Ôn Tình vẻ mặt tức giận nhìn hai người, "Các ngươi cuối cùng cũng biết đường về, làm ta chờ thật lâu."
Ba người vào phòng, ánh nến trong phòng lung lay vì gió, bên bàn còn có một tiểu A Uyển đang ngồi.
Ôn Uyển lúc này vẫn là một hài tử mới biết đi lung lay, thấy vài người bước đến, nhếch môi nở ra một nụ cười ngây ngô, khóe miệng còn dính nước bọt.
Ôn Tình lấy khăn giúp Ôn Uyển lau đi, sau đó lại rót trà cho hai người, mở miệng nói: "Là như thế này, Bất Dạ Thiên dạo này rất nhiều con sông lớn đột ngột chuyển hướng, không nghĩ đến chúng ta cũng chịu ảnh hưởng, nước suối giờ biến thành sông lớn, cuốn không ít nhà cửa, khẳng định giờ không trụ lại được nữa.
Nàng thở dài, lại tiếp tục nói: "Hiện tại các đại gia tộc tranh nghiệt dư Ôn thị, ta chuẩn bị mang tộc nhân đi xa về hướng bắc, một đường cực khổ, thật không có cách mang theo hài tử. Đứa nhỏ này tên Ôn Uyển, hiện tại gần ba tuổi, ta hỏi ý cha mẹ hắn, đem hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, hy vọng các ngươi có thể thu dưỡng hắn. Nếu không được thì phiền toái các ngươi giúp một chút, giữ hắn một thời gian, chờ ta dàn xếp người trong tộc, lại đến đón hắn."
Ngụy Vô Tiện hơi hơi mở to hai mắt, vội vàng nói: "Đương nhiên không có vấn đề, A Uyển kiếp trước chính là do Hàm Quang Quân nuôi lớn."
Ôn Tình kinh ngạc liếc mắt nhìn hai người một cái, "Hàm Quang Quân không nói chuyện này cho ta, ta còn tưởng rằng ngoài trừ A Ninh thì tộc nhân chết sạch."
Nhưng sau đó lại giống như suy nghĩ cẩn thận lại gật gật đầu, "Trách không được, các ngươi nhìn A Uyển một chút kinh ngạc cũng không có."
Ngụy Vô Tiện cười cười, "Lam Trạm nói chuyện chính là như vậy, có thể nói chín câu sẽ không nói đến câu thứ mười, trước nay nói chuyện chỉ nói trọng điểm."
Nói xong lại dùng nhích bả vai lại gần Lam Vong Cơ, "Có đúng không Lam Trạm, ngươi nói xem, nếu không có ta bên cạnh, ngươi làm sao bây giờ nha."
Lam Vong Cơ thập phần bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Ôn Tình trợn trắng, nhún vai, "Như vậy cũng coi như có duyên phận, ta đem A Uyển phó thác cho các ngươi, tin tưởng có Hàm Quang Quân ở đây, A Uyển lớn lên sẽ rất tốt."
Lam Vong Cơ suy nghĩ một chút, nói: "Nếu muốn nuôi nấng A Uyển, khả năng vẫn là nên đem họ Ôn sửa đi, hiện giờ cha mẹ hắn không ở đây, không biết có để ý đến."
Ôn Tình cười cười, ba phần rộng rãi ba phần thương cảm, "Tất nhiên có thể sửa, hắn đi theo chúng ta vốn dĩ liên lụy hắn. Cha mẹ hắn đem giao hắn cho ta mang đến đây, chính là hy vọng hắn không liên quan gì đến Ôn thị, không cần sống lang bạt khắp nơi. Hiện giờ có thể sinh sống ở Lam thị, là phúc khí của hắn, cũng không cần nói chuyện quá khứ cho hắn, từ nay về sau, các ngươi chính là người nhà của hắn."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, lại nhìn tiểu Ôn Uyển, chần chờ mở miệng nói: "Kỳ thật người trong tộc của ngươi chưa bao giờ làm ác, ta có thể để Lam Trạm tìm một chỗ ở y quán Lam thị, lấy y thuật của ngươi, ấm no là không có vấn đề."
Ôn Tình lắc lắc đầu, "Không cần, hiền giờ tiên môn bách gia còn chưa yên ổn, ta cũng có nghe qua đương kim Tiên đốc Kim Quang Thiện một chút. Các ngươi giúp ta, chính là tự tìm phiền toái cho mình, ta cũng không muốn mang phiền toái cho các ngươi. Nếu có một ngày tiên môn bách gia yên ổn, tiên đốc thay người, có lẽ ta sẽ trở về."
"Các ngươi chiếu cố A Uyển đã là giúp ta một đại ân."
Ngụy Vô Tiện biết rõ con người Ôn Tình quyết định sẽ không thay đổi, liền không miễn cưỡng, từ trong người lấy ra mấy đạo phù chú đưa cho nàng, "Đây là phù truyền tin độc nhất vô nhị ta nghiên cứu chế tạo ra, nếu gặp phải việc gấp hoặc khó khăn gì, chỉ cần dùng chút linh lực đốt nó, ta liền có thể biết vị trí các ngươi."
Ôn Tình cũng không từ chối, nhận lấy, sau đó lại từ tay áo Càn Khôn lấy ra hai phương thuốc cùng một quyển sách, "Đây là phương thuốc ta căn cứ vào thân thể ngươi chế ra, vạn nhất về sau đυ.ng phải tình huống oán khí quá nhiều, phương thuốc này có thể giúp ngươi điều trị tốt. Quyển sách này ta tìm được phương pháp cộng tu oán khí cùng linh khí, nhưng ta chưa từng dùng qua, cũng không ai cho ta thí nghiệm, ngươi có thể tham khảo."
Ôn Tình nhìn hai người một lúc lâu, cuối cùng thật chậm rãi lắc lắc đầu, "Thật sự cảm ơn các ngươi."
Sau đó lại sờ sờ gương mặt Ôn Uyển, "A Uyển, Tình cô cô phải đi, ngươi về sau ở chỗ này cùng hai ca ca sinh sống. Ngươi phải nghe lời, không được gây thêm phiền toái, biết không?"
Ôn Uyển ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, ê ê a a nói: "Tình..cô cô,...không, đi...."
Ôn Tình khó được cười cười ôn nhu, "A Uyển, Tình cô cô còn có viêc quan trong trọng phải làm, khi nào cô cô rảnh, liền trở về tìm ngươi, có được không?"
Nói xong, quay đầu nhìn về phía hai người, "Hôm nay muộn quá, các ngươi cũng chưa dàn xếp cho A Uyển, chờ ngày mai các ngươi dàn xếp xong, ta lại rời đi."
Lam Vong Cơ gật đầu, xác thật hôm nay đã muộn, không thể an bài tốt, "Đa tạ."
Ôn Tình bất đắc dĩ cười cười, "Là ta phải cảm ơn các ngươi."
Bước chân A Uyển nhỏ nhắn chạy đến bên hai người, nhìn trái phải một cái, đem bàn tay bụ bẫm để trên đùi hai người, cười hì hì nói: "Ca, ca ca."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, sờ sờ mũi Ôn Uyển, hắn nhớ rõ kiếp trước có người nói qua, mũi Ôn Uyển đặc biệt giống Lam Trạm, hiện tại vừa thấy, thật là có điểm giống.
"A Uyển, ta là Tiện ca ca, đây là Trạm ca ca, ngươi có thể gọi hắn Hàm Quang Quân, về sau chúng ta chăm sóc ngươi, có được không?"
Ôn Uyển nghiêng đầu, như là đang suy nghĩ lời Ngụy Vô Tiện nói, sau đó lại ê a hô:"Ca,ca, Tiện ca ca! Trạm....Trạm ca ca!"
Lam Vong Cơ thần sắc cũng hòa hoãn đi, hơi hơi mang theo ý cười, sờ sờ đầu tóc mềm mại của Ôn Uyển.
Ôn Tình ngồi đối diện nhìn ba người, trong lòng vui mừng, ngoài miệng lại không nhịn được trêu chọc: "Các ngươi nhìn thật giống một nhà ba người."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy kiêu ngạo cười cười, "Còn không phải sao, hai người lớn, một tiểu hài tử."