[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 24

Trò khôi hài qua đi, Ngụy Vô Tiện liền cùng Lam Vong Cơ song song cáo từ rời khỏi, dù sao cả hai nhà đã có Giang Trừng cùng Lam Hi Thần, bọn họ cũng không phải vai chính.

Vì hoa yến, toàn bộ vườn Kim tinh tuyết lãng ở Kim Lân Đài dài thênh thang đều được thắp sáng, đèn được làm từ chu sa đặc chế, không rõ không mờ, vừa đúng lúc chiếu sáng cảnh vật xung quanh, gió đêm nhẹ thổi, đem toàn bộ Kim Lân Đài phiêu diêu hương hoa mẫu đơn.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ mười ngón tay đan vào nhau chầm chậm bước trong biển hoa bao la. Hôn sự của hai người bởi vì nạp thái lễ mênh mông cuồn cuộn nên toàn bộ tiên môn bách gia đều biết, cũng không có gì phải né tránh, Ngụy Vô Tiện quang minh chính đại, chỉ hận không thể dán cả người lên trên người Lam Vong Cơ.

"Ngụy huynh!"

Bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc, Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, Nhϊếp Hoài Tang tay đang nắm cây quạt chạy chậm rì đến.

Khi Xạ Nhật Chi Chinh diễn ra, Nhϊếp Hoài Tang bị Nhϊếp Minh Quyết đưa đến nơi an toàn, tính ra, hắn cùng vị công tử này của Nhϊếp thị từ lúc giáo hóa ở Kỳ Sơn đến giờ chưa gặp qua.

Khi ở Vân Thâm, Nhϊếp Hoài Tang có đến thăm hắn một lần, nhưng lần đó hắn chưa hồi phục, nói vài câu đã ngủ.

Cố nhân gặp lại, Ngụy Vô Tiện cũng cười cười vẫy tay, "Hoài Tang huynh."

Nhϊếp Hoài Tang chạy đến trước mặt bọn họ, thở hổn hển hai hơi, lại hành lễ với Lam Vong Cơ, "Hàm Quang Quân."

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, lấy lễ đáp lại.

Ngụy Vô Tiện hiếu kỳ nói: " Hoài Tang huynh, ngươi sao lại không ở trong yến hội, một mình chạy ra đây?"

"Ai, trong yến hội đều là gia chủ tu vi cao cường, đại ca ta tóm được một người liền quở trách ta một phen, thật sự là quá khổ mà, nhân lúc đại ca ta bị một vị gia chủ quấn lấy uống rượu liền chạy ra." Nhϊếp Hoài Tang một mặt khổ sở, mở quạt ra phe phẩy.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ bờ vai rất là đáng thương của hắn, "Ha ha ha, Hoài Tang huynh thật là."

Nhϊếp Hoài Tang thấy Ngụy Vô Tiện rất cao hứng, làm mặt quỷ nói: "Ngụy huynh, một thời gian dài không gặp, ngươi liền đã đính hôn."

Nghe nhắc đến việc này, tâm tình Ngụy Vô Tiện liền thoải mái, đem Lam Vong Cơ kéo lại gần chút, "Thế nào, đỉnh đỉnh đại danh Hàm Quang Quân bị ta mê hoặc, ngươi thấy Ngụy huynh ta có lợi hại hay không?"

Nhϊếp Hoài Tang vẫn có điểm sợ Lam Vong Cơ, liếc trộm thần sắc của Lam Vong Cơ, phát hiện hắn không có nửa phần không vui, mới cẩn thận cười nói: "Ngụy huynh quả nhiên lợi hại."

"Nếu gặp được Hoài Tang huynh, vừa lúc có một số việc muốn nói với Hoài Tang huynh." Ngụy Vô Tiện nói xong, nhìn mắt Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện liền đem Nhϊếp Hoài Tang kéo đến một cái đình gần đó, Lam Vong Cơ đứng bên ngoài, giống như canh chừng.

Nhϊếp Hoài Tang phẩy phẩy cây quạt hỏi: "Ngụy huynh, chuyện gì a, thần bí vậy?"

Ngụy Vô Tiện tùy ý dựa vào một cây cột trong đình, bỗng nhiên thần sắc nghiêm túc, "Hoài Tang huynh, ta hỏi ngươi, đại ca người cùng Kim Quang Thiện là quan hệ như thế nào?"

Đôi mắt Nhϊếp Hoài Tang xoay một chút, "Cái này..."*

( Chổ này QT dịch thượng nhưng đi:)))) tui vô pháp không hiểu được)

Sau đó lại lắc lắc cây quạt, thử nói: "Ngụy huynh, huynh hỏi cái này làm cái gì?"

Ngụy Vô Tiện cười một chút, "Không có gì, chính là Kim Quang Thiện kia muốn gây bất lợi cho ta. Chỉ là hiện giờ ta người của Giang gia, lại cũng là người Lam gia, nếu ta không so đo, Giang Lam hai nhà cũng không so đo. Nếu Xích Phong Tôn cùng Kim Quang Thiện có giao tình tốt, ta sợ Xích Phong Tôn cũng có chút phiền toái nha."

Nhϊếp Hoài Tang kinh ngạc nói: "Kim Quang Thiện thế nào lại gây bất lợi cho Ngụy huynh?"

Ngụy Vô Tiện thở dài, "Ai, ta xem Hoài Tang huynh là bằng hữu, cũng không giấu diếm ngươi. Huyết chiến Bất Dạ Thiên, ta dùng quỷ đạo trợ lực ám sát Ôn Nhược Hàn, bất quá học nghệ không tinh, sau đó hôn mê vài tháng, Hoài Tang huynh đến Vân Thâm xem qua ta, cũng đã biết chuyện này. Chỉ là không biết sao Kim Quang Thiện biết được, hiện giờ tân tiên môn bách gia thế lực quật khởi, Kim Quang Thiện muốn làm khó dễ ta, kỳ thật là muốn làm khó dễ Giang gia Lam gia nha."

Ngụy Vô Tiện té xỉu mấy tháng việc này Nhϊếp Hoài Tang biết, lúc ấy ở Vân Thâm nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nằm sắc mặt trắng bệch, Lam Vong Cơ cũng lo lắng sốt ruột, sợ là không phải giả. Chỉ là khi đó nguyên nhân Ngụy Vô Tiện té xỉu được Lam gia giữ kín như bưng, hiện giờ Ngụy Vô Tiện nói ra như vậy, thật làm Nhϊếp Hòa Tang có vài phần kinh ngạc.

Nếu Kim Quang Thiện thực sự dùng loại sự tình này làm cớ, không khỏi ảnh hưởng đến hai nhà Giang Lam, còn lại đối với Kim Quang Thiện có uy hϊếp nhất chính là Nhϊếp gia, mà Kim Quang Thiện là một lão cáo già, đối với hạng người cương quyết chính trực như Nhϊếp Minh Quyết đúng là khắc tinh.

Nhϊếp Hoài Tang nghĩ đến liền hiểu rõ, Ngụy Vô Tiện muốn chỉ điểm hắn, giờ này Nhϊếp gia đã không thể bo bo giữ mình, cần thiết đứng thành hàng, không thể chọn sai bên.

Không được, hắn phải trở về hảo hảo làm công tác tư tưởng cho đại ca hắn.

Tuy rằng suy nghĩ cẩn thận, ngoài mặt Nhϊếp Hoài Tang vẫn là kinh ngạc gật gật đầu, "Này, này, Kim Quang Thiện cũng quá xấu xa rồi."

Ngụy Vô Tiện thấy hắn vừa mới suy tư một phen, biết hắn đã hiểu rõ, tâm tư lợi hại năm đó cũng thắng qua Liễm Phương Tôn, tuy rằng hiện tại còn thiếu niên, chỉ sợ tâm nhãn cũng không ít đi.

Cũng không chọc phá hắn, chỉ là đi theo hắn gật gật đầu, mặt tựa như bất đắc dĩ, "Đúng vậy, đúng vậy, còn không phải sao, không phải nội tâm ta tích tụ, cho nên cùng Hoài Tang huynh nói sao."

"Hắc hắc, Ngụy huynh, chuyện này ta cũng không có biện pháp, cái kia, ta đi hơi lâu, lại không quay về sợ là đại ca ta vác theo Bá Hạ đi tìm ta, ta đi trước a!" Nhϊếp Hoài Tang nói xong liền xếp quạt lại, chân trước chân sau chạy mất.

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn chạy xa, mời từ trong đình đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ghé mắt nhìn hắn, "Nói xong?"

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.

Ngụy vô Tiện bất Lam Vong Cơ không yên tâm, vì thế tự tin cười cười, "Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi a~"

Sống ba đời, rất nhiều chuyện hắn đã nhìn thấu, nếu năm đó Kim Quang Dao không động thủ với Nhϊếp Minh Quyết, cả đời Nhϊếp Hoài Tang sẽ làm một cái chậu hoa ăn chơi trác táng, hắn vốn không phải là người bởi vì dã tâm hay khát vọng quyền lực mà bày một mâm đại cục, nguyên nhân này, bất quá cũng bởi vì muốn cho đại ca mình một cái công đạo rõ ràng, tự bảo vệ mình.

Hiện giờ việc này, đã không phải nhắm vào một mình hắn, là bằng hữu, hắn cũng nên chỉ điểm một chút cho Nhϊếp Hoài Tang, tuy bây giờ chỉ mới là một công tử trẻ người non dạ, nhưng mà tâm tư trưởng thành cũng không phải ngay lập tức mà thành.

"Không nói những việc này nữa, còn nhớ không Lam Trạm."

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên chạy tới một chỗ phía trước, chỉ chỉ dưới chân, "Kiếp trước hoa yến, chúng ta gặp nhau ở chỗ này, ngươi còn nói ta khinh cuồng."

Lam Vong Cơ theo hình ảnh hắn nhớ lại, lúc đó Nhϊếp Minh Quyết chỉ vào hắn hỏi vì sao không mang bội kiếm, Ngụy Vô Tiện không trả lời liền xoay người rời đi, mà chính mình cũng cho hắn một câu khinh cuồng.

Lúc ấy, nếu có thể nói lời tốt hơn với Ngụy Anh....

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ một thân bạch y, đứng bên trong biển hoa, lại chỉ chuyên chú nhìn một mình hắn, phảng phất như kim tinh tuyết lãng mẫu đơn trong đêm đẹp đến say lòng người,mà trong mắt hắn cũng chỉ có chính mình, nhịn không được lại chạy trở về, mỉm cười đi đến hôn hôn chóp mũi, "Lam nhị ca ca, lúc ấy ngươi nói ta khinh cuồng, ta rất đau lòng a~."

Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn, thành khẩn nói: "Đều không phải là cố ý."

Chỉ là lúc ấy hắn không yêu quý bản thân mình lại là một bộ dáng sinh khí không nghe khuyên bảo.

Ngụy Vô Tiện lại hôn hôn lên gương mặt y, "Ta biết, Lam nhị ca ca thích ta nhất, như thế nào lại mắng ta, có đúng không?"

Lam Vong Cơ vẫn thành khẩn như cũ nói: "Đúng."

Ngụy Vô Tiện chịu không nổi nhất chính là ngữ khí này của Lam Vong Cơ, nhịn không được ôm lấy y, rốt cuộc đem môi mình tiến đến bên môi Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, hôn hôn ta."

Trả lời hắn chính là một cái hôn âu yếm.

Hoa ỷ lan nở rộ rực rỡ, trăng mang rượu đến hỏi đoàn viên. Ngụy Vô Tiện lẳng lặng nhắm mắt lại, cảm thụ được đôi môi ấm áp đang cẩn trọng hôn mình.

Trong không trung nhạt nhạt hương hoa, mùi hương thơm ngào ngạt lẫn trộn hương vị đàn hương thanh lãnh, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ rõ ràng trong yến hội mình không có uống rượu, vậy mà giờ như đã say.

Hai người hôn đến khó xá khó phân, thẳng đến lúc bên cạnh truyền đến một tiếng thở nhẹ, hai người đột nhiên tách ra, ý thức được đây là hoa yến Kim Lân Đài, tuy rằng thời điểm này mọi người đều đang uống rượu, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không có người đến.

Vừa quay đầu, là Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly. Giang Yếm Ly phát ra một tiếng thở nhẹ rồi đỏ mặt, dùng ống tay áo màu tím nhạt che lấy nửa mặt mình, mà Kim Tử Hiên cũng là một vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh.

Thất vất vả mới mời được Giang cô nương ra đây, như thế nào lại đυ.ng mặt hai người kia!

Bọn họ không phải đã đính hôn sao, còn muốn chạy đến Kim Lân Đài của ta mà khanh khanh ta ta!

Thật là tức chết ta!

Kim Tử Hiên càng nghĩ càng giận, trên mặt cứ hết hồng rồi lại trắng, nhưng Ngụy Vô Tiện lại vui vẻ, buông Lam Vong Cơ ra đi đến trước mặt Kim Tử Hiên, "Kim công tử, hơn nữa đêm ngươi đem sư tỷ ta đến vườn hoa thưa thớt này, là tâm tư gì a?"

Kim Tử Hiên nghẹn đỏ mặt: "Các ngươi không phải cũng vậy sao! Còn ở đây có hành vi không hợp!"

Ngụy Vô Tiện đem Giang Yếm Ly kéo đến bên người mình, vừa hợp tình hợp lý nói: "Ta cùng Lam Trạm có hôn ước trong người, thân mật một chút thì sao, danh chính ngôn thuận! Nhưng còn ngươi, lôi kéo sư tỷ của ta, trai đơn gái chiếc, bị người khác nhìn thấy thanh danh sư tỷ ta làm sao bây giờ!"

Kim Tử Hiên nhất thời bị nghẹn, "Ngươi, ngươi..." Nửa ngày cũng không nói được ngươi cái gì.

Ngụy Vô Tiện bất quá muốn chọc hắn, thấy hắn phản ứng như vậy nhất thời không nhịn được cười to vài tiếng, sau đó quay đầu nói với Giang Yếm Ly nói: "Sư tỷ, là Kim công tử mời ngươi ra đây sao?"

Giang Yếm Ly đỏ mặt, khẽ gật đầu, sau đó lại nói: "Tiện Tiện, là sư tỷ đáp ứng đi cùng Kim công tử một chút."

"Ha ha ha, Tiện Tiện biết!" Ngụy Vô Tiện nghịch ngợm chớp chớp mắt, sau đó nghiêm túc nhìn về phía Kim Tử Hiên, "Được, Kim công tử, một khi đã như vậy, liền phạt ngươi chiếu cố sư tỷ ta thật tốt. Đã trễ thế này, linh lực của sư tỷ ta lại không cao, vạn nhất ở Kim Lân Đài ngã bị thương, ta nhất định tấu chết ngươi, mang theo Lam Trạm cùng Giang Trừng cùng nhau đánh ngươi!"

Kim Tử Hiên thẹn thùng không thôi, nắm chặt Tuế Hoa nói: "Ta, ta đương nhiên sẽ chiếu cố Giang cô nương thật tốt!"

"Được." Ngụy Vô Tiện gật đầu, "Ta đây liền đại từ đại bi, cho ngươi mang sử tỷ ta đi ngắm hoa, sư tỷ người có bằng lòng hay không?"

Giang Yếm Ly lặng lẽ nhìn thoáng qua Kim Tử Hiên, sau đó lại nhỏ giọng nói với Ngụy Vô Tiện: "Tiện Tiện nha...."

Ngụy Vô Tiện buông cái tay đang lôi kéo Giang Yếm Ly ra, làm nũng: "Được rồi sư tỷ, các ngươi tiếp tục đi dạo đi, ta biết, ngươi muốn cùng hắn đi dạo. Ta cùng Lam Trạm đi nơi khác xem, không làm phiền hai người.Nhưng nếu như cái tên Kim chim....công tử khi dễ ngươi, ngươi tìm ta, hắn đánh không lại ta!"

Kim Tử Hiên vội la lên: "Ngụy Vô Tiện!"

Lam Vong Cơ yên lặng đi lên phía trước một bước, chắn trước người Ngụy Vô Tiện, nhàn nhạt nói: "Kim công tử, chúng ta cáo từ trước."

Sau đó liền dắt Ngụy Vô Tiện rời đi, mà Ngụy Vô Tiện cũng không quên xoay người làm một cái mặt quỷ với Kim Tử Hiên.

Kim Tử Hiên nhìn hai cái người đột ngột xuất hiện lại đột ngột rời đi này, quả thực cũng không hiểu sao, lại quay đầu nhìn về phía Giang Yếm Ly đang đỏ mặt, ngày tốt cảnh đẹp, có mỹ nhân làm bạn, quyết định từ bỏ việc hỏi lại sự tình này.

Kim Tử Hiên đối mặt với Giang Yếm Ly, khí thế vừa rồi biến đi đâu mất, lắp bắp nói: "Giang, Giang cô nương, chúng ta tiếp tục ngắm hoa?"

Giang Yếm Ly cũng lắp bắp đáp lại: "Được, tốt, ừm."

Hai người một hồi xấu hổ, Kim Tử Hiên đột nhiên nhỏ giọng mười phần nói: "Giang, Giang cô nương, ta, ta có thể dắt tay cô nương không?"

Giang Yếm Ly sửng sốt, ngày sau đó gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cự tuyệt: "Kim, kim công tử, như vậy, không hợp lý lắm..."

Kim Tử Hiên hối hận vạn phần, bản thân vì cái gì nhất thời nhanh miệng, áp bức đem một cọc nhân duyên tốt như vậy đánh tan, nhưng vẫn muốn giữ mặt mũi, đem đầu quay sang hướng khác, cường ngạnh nói: "Không đồng ý sẽ không lỗ mãng!"

Giang Yếm Ly nhìn hắn một cái, chỉ có thể trầm mặc tiếp tục đi.

"Lam Trạm, ta thấy đường truy sư tỷ ta của Kim khổng tước càng ngày càng lớn a." Một bụi hoa nào đó, Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ ngồi xổm bên cạnh nhìn lén.

LAm Vong Cơ yên lặng lắc đầu, "Quá mức kiêu căng."

Ngụy Vô Tiện oán giận nói: "Đúng vậy! Truy mỹ nhân thì phải không biết xấu hổ, phải đuổi đến cùng! Cái tên Kim chim công này, kiêu ngạo muốn chết, ngươi ngẫm lại cái tính tình năm đó ở Bạch Phượng Sơn của hắn, xứng đáng!"

Lam Vong Cơ liếc xéo hắn, "Viễn Đạo huynh, quả nhiên rất thông hiểu."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, sau đó cười to, "Lam nhị công tử, ta sao lại không ngửi được hương thơm của hoa mẫu đơn, tất cả đều là mùi dấm a."

Lam Vong Cơ cũng giống như Kim Tử Hiên đem đầu hất đầu sang hướng khác, không nói một từ.

Ngụy Vô Tiện cực kỳ yêu cái bộ dáng hắn vì mình ăn dấm, nhịn không được đem hắn kéo đi từ bụi hoa Kim tinh tuyết lãng làm một đám cánh hoa màu trắng tung bai trong màn đêm ở Kim Lân Đài.

Một bên chạy nhanh, Ngụy Vô Tiện rút từ trong lòng ra một lá bùa chú, ném lên không trung, vô số kim sắc quang điệp từ bụi hoa bay lên, tản ra cả vườn hoa, rất nhiều người ngắm hoa kinh hãi hét lên, Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly cũng thấy được, nhất thời đắm chìm trong vẻ đẹp của điệp vũ tuyết lãng.

"Ha ha ha, thế nào, Lam Trạm, có đẹp hay không?" Ngụy Vô Tiện quay đầu lại cười nói, trên quần áo dính chút cánh hoa, dây cột tóc màu đó cùng đuôi tóc phiêu diêu bay trong gió.

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhu hòa, môi khẽ nhếch lên, tuy rằng bị Ngụy Vô Tiện lôi kéo chạy, hơi thở lại thập phần vững vàng, chỉ nói một câu: "Không có ngươi không đẹp."

Ngụy Vô Tiện ý cười càng to nói:" Ha ha ha ha, nhị ca ca, ta thích ngươi muốn chết!"

Cho dù ngày mai là một Hồng Môn Yến như thế nào?

Cho dù ngày mai trời gió rét, đường xa ngựa mất như thế nào?

Ai từng điên đảo hồn người, chỉ mong người an nhàn không mong chí lớn.

Qua hết ngàn vạn sự tình, có thể được cầm tay.

Hiện giờ nguyện cùng mây cùng gió, cùng người cả đời.