[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 22

Sau khi nghe được tin Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Giang Trừng lập tức đưa Giang Yến Ly chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thăm hắn, nhân tiện truyền tin cho Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên, đáng tiếc lúc đến Ngụy Vô Tiện đang nghỉ ngơi, Giang Yếm Ly để lại một ít điểm tâm rồi rời đi.

Ngụy Vô Tiện sau khi tỉnh lại bị Lam Vong Cơ cho uống không ít thuốc đắng, cơ thể khôi phục cực tốt, Ôn Tình cũng đến xem qua một lần, bắt mạch cũng không phát hiện gì đáng ngại, dặn dò vài câu, để lại vài đơn thuốc liền trở về.

Lam Hi Thần cũng có ghé qua vài lần, còn có Nhϊếp Hoài Tang mang theo quà của đại ca nhà mình đến thăm bệnh.

Tiễn đi từng đợt khách đến thăm, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng có thể hảo hảo cùng Lam Vong Cơ trò chuyện, dựa vào trên người hắn nói: "Lam Trạm, lần đầu ta biết đến cảm giác được nhiều người hoan nghênh như vậy."

Kiếp trước giờ này, bản thân còn ở Giang gia, sau đó gặp Ôn Tình, cứu người nhà họ Ôn, cùng bọn họ đến bãi tha ma sinh sống.

Khi đó, ngoại trừ Giang Trừng và Giang Yếm Ly, người khác đều đối với hắn đều là tránh xa mà chỉ trỏ, mỗi lần gặp được Lam Vong Cơ cũng luôn là tan rã không vui.

Kiếp này......thật đúng là không tồi.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa, "Vẫn luôn như vậy."

Nếu không phải tu quỷ đạo, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn là một đệ tử thế gia được rất nhiều người hoan nghênh, Lam Vong Cơ làm sao không biết, người nọ từng nói đệ tử thế gia đều rất thích hắn, xác thực là sự thật.

Cho nên tính cách lạnh nhạt của bản thân, lúc ấy mới không dám đối mặt với tâm ý của chính mình, không dám tới gần Ngụy Vô Tiện như thái dương kia.

"Đúng rồi, Lam Trạm, Giang Trừng như nào lại không kéo ta về Giang gia?" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ngẩng đầu tò mò, lấy tính tình của Giang Trừng, khẳng định là phải vác mình về Giang gia bằng được, kết quả mình lại an nhàn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lâu như vậy.

Lam Vong Cơ đáp: "Giang lão tông chủ đã nói chuyện của chúng ta với Giang Vãn Ngâm."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, "A? Giang thúc thúc?"

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu: "Giang lão tông chủ hắn....rất sớm đã nhìn ra."

Ngụy Vô Tiên bỗng dưng cảm thấy có chút xấu hổ, thì ra Giang thúc thúc sớm đã biết.

Đành phải lúng ta lúng túng nói: "Được, được, làm chúng ta còn ở trước mặt bọn họ diễn kịch...."

Lam Vong Cơ xoay người nhìn Ngụy Vô Tiên, mở miêng lấy hơi nói: "Ngụy Anh, ta chuẩn bị....."

Cốc cốc cốc!!!!!

Giọng Lam Hi Thần vang lên bên ngoài, "Vong Cơ, ngươi cùng ngụy công tử có ở bên trong?"

Lam Vong Cơ đứng dậy đi ra mở cửa Tĩnh thất, phát hiện Lam Hi Thần cầm một phong thư đứng ở cửa, nghiêng người mời hắn vào.

"Huynh Trưởng."

Lam Hi Thần hơi hơi gật đầu, mặt mày lại có chút nghiêm túc, đợi mọi người đều ngồi xuống mới lấy thư trong tay giao ra cho hai người.

[ Một tháng rưỡi sau hoa yến Kim Lân Đài, Kim Quang Thiện muốn lấy chuyện hung thi ở Bất Dạ Thiên làm khó dễ Ngụy công tử một chuyến, hãy sớm chuẩn bị.]

Ngụy Vô Tiện xem xong, cười lạnh một tiếng, lúc đó tuy rằng không có nhiều người nhìn thấy, nhưng chung quy là vẫn có nhiều tai mắt trên chiến trường, vẫn là bị lão già Kim Quang Thiện này bắt được cái cớ.

Bất quá nay đã khác xưa, hiện tại hắn cũng không phải chỉ có một mình.

Lam Hi Thần mở miệng nói: "Các ngươi tính toán như thế nào?"

Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua mật hàm, bình tĩnh khẽ lắc đầu: "Tùy cơ ứng biến."

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, suy nghĩ nói: "Đời này ta không có làm Âm Hổ Phù, cũng không có sử dụng quỷ đạo quy mô lớn, càng không có đào mồ nhà người khác, Kim Quang Thiện ngoại trừ chuyện hung thi ở Bất Dạ Thiên, cũng không thể vịn vào cái gì khác."

Lam Hi Thần thở dài một cái, hắn lúc ấy ở Viêm Dương điện là một trong những chủ chiến, chính mắt nhìn thấy những hung thi trình độ khó chơi như vậy, tuy rằng gϊếŧ Ôn Nhược Hàn vẫn dựa vào bốn người bọn họ, nhưng xem ra người bên ngoài, có lẽ trong lòng cũng âm thầm cảm thấy chính là Ngụy Vô Tiện gϊếŧ cũng không chừng.

Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử tu tập quỷ đạo là một chuyện, nếu bị người ngoài biết được sẽ khó tránh có điều kiêng kị."

Ngụy Vô Tiện cũng không hề để ý cười một chút, "Trạch Vu Quân, chỉ cần là ta dùng, những việc này sớm hay muộn đều sẽ phải biết đến."

"Đời trước, ta đã trải qua đến mệt, một người tổng lại không thể đứng tại chỗ ngã chết."

"Huống chi.....kiếp này, Liễm Phương Tôn cũng hoàn toàn đứng về phía Trạch Vu Quân, phong thư này cũng là do Kim Quang Dao gửi tới đi, không có Kim Quang Dao bày kế, Kim Quang Thiện chỉ là một cái lão đông tây, ác giả ác báo."

Lam hi Thần thấy sắc mặt Lam Vong Cơ cũng không có quá nhiều lo lắng, hơi hơi an lòng, nhớ tới Kim Quang Dao, có chút xuất thần nói: "Là A Dao đưa mật tin đến, cũng không biết....hắn ở trên Kim Lân Đài như thế nào."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Nghe Hoài Tang huynh nói Kim Quang Thiện đem hoa yến lần này giao cho Kim Quang Dao làm, tuy Liễm Phương Tôn đa mưu túc trí, nhưng chủ trì cái loại yến hội này cũng không có kinh nghiệm gì. Trạch Vu Quân, ngươi là nhị ca có rảnh cũng nên đi Kim Lân Đài giúp đỡ nhiều một chút nha."

Một kiếp này hắn một đường nhìn Mạnh Dao biến thành Kim Quang Dao, cũng lại bời vì quan hệ với Lam Trạm nên thường xuyên ở quân doanh Lam thị đối mặt với Mạnh Dao, nhìn thấy được Mạnh Dao đa trí mưu lược, thật cảm kích vì Kim Quang Dao cũng không phải người bản tính ác liệt, thật giống với Tiết Dương.

Nếu kiếp trước Kim Quang Thiện không tạo nhiều nghiệp chướng như vậy, không đem Kim Quang Dao đào hố thảm như vậy, chỉ bằng việc hắn lập một ngàn cái liêu vọng đài tích công đức, chưa chắc không lưu danh sử sách một vị tiên đốc tài giỏi.

Lam Hi Thần nghe vậy không tự giác cười một chút, "Ngụy công tử nói đúng, Vong Cơ, vi huynh cáo từ trước."

Lam Vong Cơ gật đầu, "Huynh trưởng đi thong thả."

Ngụy Vô Tiện cũng thi lễ, "Trạch Vu Quân đi thong thả."

Lam Hi Thần nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, lại nhanh nhẹn cười, "Ngụy công tử, Vong Cơ đã hướng Giang thị hạ hôn thư, Ngụy công tử không ngại, cũng có thể gọi ta một tiếng huynh trưởng, ta cũng gọi Ngụy công tử một tiếng Vô Tiện, có được không?"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, "Hôn thư?"

Lam Hi Thần thoáng nhìn qua biểu tình của đệ đệ nhà mình, tươi cười mang vài phần áy náy, nhẹ nhàng dùng Liệt Băng điểm điểm bên miệng mình, "Xem ra Vong Cơ chưa nói cho ngươi, là vi huynh lắm lời, để Vong Cơ chính miệng nói đi, vi huynh không quấy rầy các ngươi."

Lam Hi Thần đi rồi, Ngụy Vô Tiện lập tức quay đầu, kích động hỏi: "Lam Trạm, Lam nhị công tử, hôn thư cái gì nha~"

Lam Vong Cơ mắt nhìn thẳng, bình tĩnh nói: "Chính là hôn thư."

Ngụy Vô Tiện nhếch miệng cười to nói: "Nga~ Lam nhị ca ca như thế nào mà lại không thông báo cho ta một tiếng?"

"Đã thông báo qua."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, "A? Không có mà."

Lam Vong Cơ hơi hơi mỉm cười, "Tự mình nhớ."

"A?" Ngụy Vô Tiện bị nụ cười của y làm cho ngây người một chút, sau đó nghiêm túc nhớ lại một chút, bản thân xác thật không nghe hắn nói qua, nhất thời tò mò không chịu được, lôi kéo tay áo Lam Vong Cơ làm nũng nói: "A a Lam nhị ca ca ngươi nói ta nghe đi ~ trí nhớ Tiện Tiện không tốt ~"

Lam Vong Cơ không để ý đến hắn, bản thân mở một quyển sách ra nhìn.

Ngụy Vô Tiện phồng má ngồi xuống bên cạnh y, bắt đầu làm đủ thể loại mặt quỷ, gọi đủ thứ cái gì Lam nhị ca ca Lam nhị phu quân tướng công lang quân, Lam Vong Cơ vẫn bất động như cũ.

Vì thế Ngụy Vô Tiện chỉ có thể từ bỏ, bắt đầu vắt hết óc ra nghĩ rốt cuộc Lam Trạm đã thông báo cho hắn khi nào.

[ "Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh thắng lợi, Lam thị sẽ hướng Giang thị hạ sính."]

A, là khi ấy...........

Là trận chiến Liên Hoa Ổ, lúc hắn tỉnh lại sau khi hôn mê nhiều ngày, Lam Trạm đã nói với hắn.

Hắn vốn nghĩ rằng chuyện này chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ đến Lam Trạm thực sự tuân thủ lời hứa, lại cẩn thận nghĩ lại một chút, chuyện mà Lam Trạm nói với hắn, từ trước đến nay đều nói là làm.

Lam Trạm nói hắn sẽ vẫn luôn ở bên, nói hắn sẽ vẫn luôn chờ đợi, nói hắn sẽ bảo vệ mình, nói hắn muốn hạ sính Giang thị....

Mỗi một sự kiện, Lam Trạm đều làm được.

Ngụy Vô Tiện nhìn đến thân ảnh Lam Vong Cơ đọc sách, khói đàn hương lượn lờ, phảng phất như người từ trong tranh vẽ bước ra.

Không, không phải, họa sư tài nghệ tinh vi cỡ nào cũng không họa ra một Lam Trạm vạn phần hảo như này.

Ngụy Vô Tiện nhịn không được mở miệng: "Lam Trạm a...."

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, "Nhớ ra?"

"Ai! Nhớ ra!" Ngụy Vô Tiện vùi đầu vào trong lòng ngực y, "Ngươi vốn biết trí nhớ ta không tốt."

Lam Vong Cơ hơi cười khẽ một cái không nghe thấy, liền điều chỉnh tư thế Ngụy Vô Tiện trong lòng ngực rồi tiếp tục xem sách, Ngụy vô Tiện liếc mắt một cái, lại là một quyển giảng giải lễ nghi tiệc cưới.

Kiếp trước bọn họ qua loa bái đường, sau đó lại chọn một đêm không trăng không sao đến từ đường ghi tên lên gia phả, tính vậy là đã kết thúc buổi lễ. Dù sao đối với bọn họ mà nói, chỉ cần hai người ở bên nhau, những việc này bất quá chỉ là lễ nghi bên ngoài.

Đời này trưởng bối cha mẹ đều còn, Ngụy Vô Tiện biết, Lam Vong Cơ thật tình muốn nhân cơ hội này, cho hắn một cái tam thư lục lễ, một hôn lễ danh chính ngôn thuận.

Trong lòng trở nên ấm áp, không nhịn được lại hôn hôn lên môi Lam Vong Cơ khiến y sửng sốt một chút, theo thói quen lại đỡ gáy Ngụy Vô Tiện, đẩy nụ hôn đi xa hơn.

Ngụy Vô Tiện bị hôn đến mềm nhũn, mơ hồ nghĩ, Ngụy Vô Tiện ta trước giờ thảm như vậy, đúng là đã đem tất cả vận khí đổi lấy cơ hội gặp được Lam Trạm.

Bởi vì biết hoa yến Kim thị là một cái Hồng Môn Yến, sẽ xảy ra đại biến, muốn cho Ngụy Vô Tiện thêm một chỗ dựa, Lam Vong Cơ trước tiên đưa hôn thư, một tháng sau, Lam thị tuyên cáo với tiên môn bách gia, Lam thị đích nhị công tử Lam Vong Cơ, cầu hôn Vân Mộng Giang thị thủ đồ Ngụy Vô Tiện.

Đội ngũ nạp thái dài gần ba dặm, hoàn điền ngọc, danh gia bản thảo, chính phẩm tuyệt tích, vải lụa đều là hàng thêu Cô Tô thượng hạng. Một rương lại nối đuôi một rương được đưa vào cổng lớn Liên Hoa Ổ, Lam thị tông chủ Trạch Vu Quân tự mình đến cửa làm bà mối.

Bởi vì trận chiến ở Liên Hoa Ổ tuy rằng không thương vong nhiều lắm, nhưng có vài vị trưởng lão bị thương, lại vừa qua hai năm Xạ Nhật Chi Chinh, Liên Hoa Ổ chưa qua tang kỳ, hôn sự định lại vào đầu xuân năm sau.

Mà lễ vật như vậy chỉ mới là lễ nạp thái, không phải sính lễ.

Chúng tiên gia cảm thán Lam thị thâm tàng bất lộ rất nhiều, còn có cảm khái Hàm Quang Quân thật là đối với Ngụy Vô Tiện xem trọng không thôi, chỉ là nạp thái cũng đã làm cho rất nhiều gia tộc nhỏ bì theo không kịp, thật là cho Vân Mộng Giang thị đủ mặt mũi.

Ngụy Vô Tiện hai ngày trước đã về Liên Hoa Ổ, lúc này nhìn một rương rồi lại một rương tiến vào, nhất thời cảm động không biết nói cái gì tốt.

Vợ chồng Giang Phong Miên đi du ngoạn gặp phải đám người Hiểu Tinh Trần, gia nhập đội cứu tế dân chúng, nhất thời cũng chưa về đến nên Liên Hoa Ổ chỉ có Giang Yếm Ly cùng Giang Trừng.

Giang Yếm Ly đứng một bên hỗ trợ nhận lễ, Giang Trừng nhìn nhóm đệ tử Lam thị tặng lễ vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ngụy Vô Tiện, không phải ngươi nói ngươi cưới mỹ kiều nương sao?"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy cười to nói: "Lam Trạm còn không phải là mỹ kiều nương sao?"

Giang Trừng cảm giác mi tâm chính mình rung động một chút, "Ngươi vậy mà là cưới sao! Ngươi đây là gả."

Ngụy Vô Tiện cười càng lớn: "Ha ha ha ha Giang Trừng, ngươi đây là ghen ghét ta, dù sao gả vẫn là cưới, ta đều sẽ có một vị đạo lữ như tiên trên trời, còn ngươi, vẫn là độc thân!"

"Ngụy Vô Tiện ngươi muốn bị đánh! Ta nói cho ngươi, ta muốn đến Thải Y Trấn mua một cái trại chó, nuôi ra một đám chó mỗi ngày ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bồi ngươi!"

"Ha ha ha ha ngươi nằm mơ! Ngày mai ta nói Lam Trạm thêm cái gia quy cấm chó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ!"

Tử Điện bắt đầu rung động, "Ngụy Vô Tiện!"

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhảy đến sau lưng Giang Yếm Ly, làm một cái mặt quỷ với Giang Trừng, "Giang Trừng! Ngươi như vậy cả đời cũng không tìm được mỹ kiều nương."

Giang Yếm Ly nhìn hai vị đệ đệ nhà mình đùa giỡn đấu võ mồm, lại nhìn Liên Hoa Ổ bị quà nạp thái làm cho náo nhiệt, nhịn không được mỉm cười, Liên Hoa Ổ, đã lâu không có vui vẻ như vậy.

Nàng ngẩng đầu đưa mắt nhìn về phía xa vạn dặm, không biết....người kia hắn có vui vẻ như vậy không.

- -----------------------------------------

Vong Tiện trong bộ này mỗi lần chiếm sóng là ta nói đường nó ngập họng thật sự, dạo này bận nên chap lên không đều mọi người đừng giận nhé!!!!