[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 20

Chương này dài quá:))))). Dịch chỗ được chỗ không, mọi người bỏ qua nhé!!!!

- ------------------------------

Ôn thị đã chịu thương tổn, mọi người tuy rằng thả lỏng không ít, nhưng tảng đá lớn đè trong lòng trước sau không lơi lỏng.

Ôn Nhược Hàn.

Quân đội bách gia cùng với quân của Nhϊếp gia hội họp dưới chân Kỳ Sơn, Thanh Hành quân cũng đã xuất quan, từ Vân Thâm Bất Tri Xứ đến đây.

Mà tu sĩ Ôn gia tu vi cao cường cùng khách khanh đều tụ họp ở Bất Dạ Thiên.

Đại chiến chỉ cần một mồi lửa là nổ ngay.

Nơi xa nắng sớm mờ mờ, trong quân doanh mọi người còn đang ngủ, trong không khí sáng sớm có một ít hơi ẩm.

Nhìn Thanh Hành Quân ở phía xa ngự kiếm mà đến, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có chút bối rối, lặng lẽ túm tay áo Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Lam Trạm, Lam Trạm, hay là ta đi về trước nha?"

Tuy rằng chính hắn là người sảo nháo đòi Lam Vong Cơ dẫn hắn tới đây.

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, "Đừng sợ."

Lại nhìn đến phụ thân càng ngày càng gần, trấn an nói: "Phụ thân, sẽ thích ngươi."

Hắn hiểu rõ Ngụy Vô Tiện khϊếp đảm, chính là giống như hắn lúc bị Giang Phong Miên gọi lại y như nhau.

Kiếp trước khi hai người tâm ý tương thông, phụ thân đã về cõi tiên, Giang Phong Miên thân vong cũng đã nhiều năm, trừ bỏ Lam Khải Nhân, cơ bản không cần đối mặt với trưởng bối.

Mà đời này, trưởng bối đều ở, hai cái người rõ ràng đã thành thân nhiều năm, lại là lần đầu tiên ra mắt phụ mẫu có chút khẩn trương.

Thanh Hành Quân phong thái nhẹ nhàng ngự kiếm đáp xuống đất, khuôn mặt tựa trích tiên, một thân gia bào Lam thị, có Lam Hi Thần ôn nhu hòa thuận, cũng có Lam Vong Cơ thanh lãnh khí khái, hai loại hơi thở vốn có chút mâu thuẫn, lại xuất hiện phù hợp trên người Thanh Hành Quân.

"Hoán nhi, Trạm nhi." Thanh Hành Quân gật đầu với hai huynh đệ Lam gia, sau đó lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, cười cười, "...Ngụy công tử?"

Nếu đã bị điểm danh, Ngụy Vô Tiện đành phải đứng ra, cung kính hành lễ, "Vãn bối Vân Mộng Giang thị thủ đồ, Ngụy Anh, tự Vô Tiện, bái kiến Thanh Hành Quân."

Thanh Hành Quân mặt mang nụ cười nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy Ngụy Vô Tiện co quắp bất an nhịn không được đem ánh mắt liếc lên người Lam Vong Cơ, liền khẽ cười một tiếng, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai hắn, "Ta đã nghe Vong Cơ nói về chuyện xưa của các ngươi, ngươi đúng là một hảo hài tử, ngươi chịu khổ."

Ngụy Vô Tiện lắp bắp trả lời: "Ta không....Ta không có, không có việc gì, ta....Thanh Hành Quân."

Thanh Hành Quân quay đầu nhìn về hai nhi tử nhà mình, cùng bọn họ nói mấy câu, sau đó nói: "Các ngươi về doanh trước đi, ta muốn cùng Ngụy công tử nói vài câu."

Lam Hi Thần đáp lời, Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hai người, cuối cùng cũng lên tiếng đáp lại.

Thanh Hành Quân nhìn bóng dáng hai nhi tử đnag rời đi, xoay người về phía Ngụy Vô Tiện, "Ngụy công tử, hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta."

Ngụy Vô Tiện khẩn trương đáp, "Vâng,..... Thanh Hành Quân."

Thanh Hành Quân cười ấm áp, "Ngụy Công Tử, không cần khẩn trương như vậy."

"Ngươi nguyện ý cùng Trạm nhi ở bên nhau, ta thực sự vui mừng."

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn hắn, chợt lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không, là ta may mắn, có thể được Lam Trạm thích."

"Trạm Nhi cũng nói giống như vậy." Thanh Hành Quân thở dài, "Hắn nói, là hắn có phúc ba đời, được ngươi rũ lòng thương."

"Ta từng cho rằng, với tính cách của Trạm Nhi, khả năng sẽ giống Khải Nhân độc thân cả đời, Trạm Nhi không giỏi ăn nói, trầm mặc nội liễm, nhưng tính tình lại thẳng thắng quật cường."

"Lúc hắn nói với ta về Ngụy Công Tử, trong ánh mắt đầy tia sáng."

"Tuy rằng..... thời gian ta thấy Trạm Nhi không nhiều, nhưng biểu tình khi đó của hắn, ta vẫn luôn nhớ rõ."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, cúi đầu, "Lam Trạm, hắn cũng không nói với ta về điều này."

Thanh Hành Quân hiểu rõ, cười cười "Ta biết hắn sẽ không nói."

"Ngụy công tử, là một người phụ thân, thực cảm tạ ngươi có thể thích Trạm Nhi."

"Tuy rằng các ngươi chưa kết thúc buổi lễ, nhưng thời điểm không có người ngoài, cũng có thể gọi ta một tiếng phụ thân."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt nửa ngày, môi cứ mở ra khép lại, một câu bị đè trong cổ họng, cuối cùng, hầu kết cũng lăn lộn một chút, gọi hai tiếng thật nhẹ thật nhẹ, "....phụ thân."

"Hảo hài tử." Thanh Hành Quân ánh mắt hiền lành nhìn hắn, lại phảng phất thông qua hắn tìm kiếm một thứ khác, "Thê tử ta, nếu nàng còn sống...nhất định cũng sẽ thích Ngụy công tử."

Nói xong, ánh mắt hướng về phía doanh trướng cất bước, "Đi thôi, Trạm nhi còn đang đợi ngươi."

Ngụy Vô Tiện nhìn theo ánh mắt Thanh Hành Quân, Lam Hi Thần đã không còn ở đó, chỉ còn Lam Vong Cơ đứng ở chỗ rất xa, sống lưng thẳng tắp, lặng im nhìn hắn.

Phảng phất như nếu hắn không tới, y sẽ vẫn luôn chờ như vậy.

Áp xuống tất cả cảm xúc trong lòng, vẫn cung kính nói lời từ biệt với Thanh Hành Quân,sau đó nhanh chóng chạy như bay đến bên Lam Vong Cơ, vọt vào lòng ngực hắn.

Lam Vong Cơ bị hắn va chạm, lại chỉ hơi lảo đảo một chút, liền đem Ngụy Vô Tiện ôm vững vàng vào lòng ngực.

"Phụ thân....với ngươi nói cái gì?"

Ngụy Vô Tiện thu hết vào mũi mùi hương thanh lãnh, vươn tay gắt gao ôm lấy eo y, vùi đầu vào ngực nũng nịu nói: "Phụ thân ngươi nói ta mê hoặc ngươi, chờ đánh giặc xong liền không cho phép ta với ngươi lui đến."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, sẽ không nói như vậy."

Ngụy Vô Tiện chép chép miệng, bản tính cãi cọ lại dâng lên: "Được được, phụ thân người nói với ta ngươi có bao nhiêu ái mộ ta, bị ta mê hoặc, thất điên bát đảo, thần hồn điên đảo."

Lam Vong Cơ nói: "Ừm, còn gì nữa?"

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu ngạc nhiên nói:" Ngươi không phản bác ta sao?"

Lam Vong Cơ vẻ mặt thản nhiên, hôn hôn cái trán trơn bóng của Ngụy Vô Tiện, "Lời phụ thân nói là thật."

Ta xác thật bị ngươi mê hoặc, thất điên bát đảo, thần hồn điên đảo.

"A--" Ngụy Vô Tiện thở dài một tiếng, lại đảo vào trong lòng ngực y, "Sau đó ta nói, không phải vậy Thanh Hành Quân, là ta đam mê mỹ sắc, bị ma quỷ ám ảnh, yêu ngươi như si như say, đối với ngươi thương nhớ đêm ngày ~"

Lam Vong Cơ nói: " Đam mê mỹ sắc?"

Ngụy Vô Tiện cười mấy tiếng, vươn tay nhẹ nhàng nhéo cằm Lam Vong Cơ, ngả ngớn nói: "Vẻ ngoài này của Lam nhị công tử, bổn lão tổ chính là xem ba đời cũng không xem đủ."

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, "Vậy cứ luôn mê đi."

Lần này Ngụy Vô Tiện cười phá lên, cả người run rẩy trong long ngực y, "Ha ha ha, mê, rất cần mê, Nhị ca ca, ta đúng là ị ngươi mê đến chết!"

Lam Vong Cơ yên lặng cong khóe miệng một chút, đem thắt lưng vì cười nên lệch đi của hắn chỉnh lại, "Được, trở về đi. Dùng xong buổi sáng liền xuất phát."

Ngụy Vô Tiện ngưng tiếng cười, đam cằm gác lên đầu vai Lam Vong Cơ, nhìn về hướng Bất Dạ Thiên, sương mù buổi sớm dần tan đi, mặt trời liền mọc lên.

Bọn họ một đường đều chiến đấu hăng hái, chính là vì ngày này, còn vì thái bình thịnh thế của tiên môn bách gia, vì thế đã viên nhưng chưa viên mãn.

"Ta biết." Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, dựa vào vai hắn làm ổ, "Ôm ta rồi đi ăn sáng, hôm nay dậy sớm quá..."

"Được."

( Ủa tự nhiên đang edit truyện cái được dọng nguyên tô cẩu lương dô họng:"> ủa alo???)

Mạnh Dao tỉ mỉ bày trận cùng vài vị thanh niên tài tuấn, liên quân bách gia liên tục thắng trận, qua một thời gian ngắn liền đánh đến thành Bất Dạ Thiên.

Quyết chiến cùng Ôn Nhược Hàn, cuối cùng cũng đến.

Liên quân bách gia được Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng cùng Kim Tử Hiên thống lĩnh công thành Bất Dạ Thiên, cùng với tu sĩ tinh anh Ôn gia ác chiến. Nhϊếp Minh Quyết, Thanh hành Quân, Lam Thị Song Bích bốn người công kích trực tiếp Viêm Dương điện.

Giang Phong Miên cùng Ngu Phu nhân vì lúc trước bị thương nặng chưa lành, ở lại thủ doanh địa.

Ôn Nhược Hàn như lúc trước khí nhàn thần định cùng bốn người so chiêu, hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

Tam kiếm một đao, linh lực phát ra cũng không thể chạm đến thân của Ôn Nhược Hàn.

Bỗng nhiên, rất xa có tiếng gầm rú truyền đên, mọi người ồn ào cảm thấy không thích hợp, Giang Trừng ngự kiếm bay lên nhìn thấy, sóng thần đang hướng tới Bất Dạ Thiên mà ập tới, mà Ôn Nhược Hàn ở Viêm Dương Điện đang đắc ý cười.

Giang Trừng hốt hoảng, "Không tốt, Ôn Nhược Hàn thần công đã thành, thế mà có thể dời non lấp biển! Nơi xa có sóng to, chúng ta mau mau rời đi!"

Ngụy Vô Tiện hô: "Lam Trạm bọn họ làm sao bây giờ! Bọn họ còn ở trên Viêm Dương điện!"

Kim Tử Hiên đâm thủng một tu sĩ Ôn gia xoay người hô: "Hiện tại không quản được nhiều như vậy! Sóng thần tới, Ôn Nhược Hàn đến thủ hạ tu sĩ của hắn đều không cần, chính là muốn chúng ta cùng chết ở nơi này, có thể đi bao nhiêu hay bấy nhiêu!"

Giang Trừng bay xuống bắt lấy Ngụy vô Tiện, "Ngụy Vô Tiện! Đi."

Ngụy Vô Tiện lại ném tay hắn ra, hai mắt đỏ bừng, nhắm thẳng vào Viêm Dương điện mà đi.

Mạnh Dao một bên vừa thấy sóng biển ngày càng gần, lại nhìn đến tình huống ở Viêm Dương điện, quả tim như bị treo lên, nhưng hắn không đủ thực lực mà can dự, chỉ có thể lo lắng suông.

Nhìn sóng biển đang gần đến, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Lam Hi Thần trên chiến trường giao phó cho hắn.

[ A Dao, lần này đi, cửu tử nhất sinh.

Ngươi làm phó tướng, nhất định phải lấy đại trọng.]

Nhẫn tâm nhắm mắt, lập tức ổn định tinh thần, nhớ lại bản đồ Bất Dạ Thiên, giơ lên kỳ lệnh kêu gọi: "Đại gia không cần liều chết, phía sau có đường lui, vết thương nhẹ mang theo người trọng thương, có thể ngự kiếm mang người không thể ngự kiếm, hướng về phía đông sơn cốc đi!"

Sau đó lập tức đối với mấy người Hiểu Tinh Trần hô: "Hiểu đạo trưởng, Tống đạo trưởng, tu vi các ngươi cao, chạy nhanh trở lại quân doanh, hướng bọn họ về sơn cốc đi, nơi đó dễ thủ khó công, cũng có thể ngăn cản thủy triều!"

Hiểu Tinh Trần cùng Tống Lam gật đầu một cái, nắm Tiết Dương lên ngự kiếm mà đi.

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện kiên trì ở trên chiến trường mà tức dậm chân, hận không thể dùng Tử điện mà trói hắn đem đi.

Trên thực tế thì hắn xác thực đã làm như vậy, thời khắc trước khi sóng thần ập vào, một tay đem Ngụy Vô Tiện bị trói nhảy lên Tam Độc, nhưng Ngụy Vô Tiện không ngừng giãy giụa, hướng về Viêm Dương điện hô to: "Giang Trừng! Ngươi thả ta xuống! Ta muốn đi cứu Lam Trạm!"

Tam Độc bị hắn giãy đến lung lay, vài lần thiếu chút nữa rơi xuống, Giang Trừng nổi gân xanh phát bạo muốn mắng hắn, lại phát hiện Ngụy Vô Tiện đang khóc.

"Giang Trừng, Giang Trừng, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi buông Tử Điện ra, thả ta xuống, ta không thể nhìn Lam Trạm chết!"

Lần trước Giang Trừng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện khóc là khi nào, hắn đã không còn nhớ rõ.

Giang Trừng đau thanh hô: "Lam Vong Cơ so với sinh mạng ngươi quan trọng hơn sao!"

"Đúng!!!" Ngụy Vô Tiện kêu, "Lam Trạm chết, ta tuyệt đối không sống một mình!"

"Ngươi, hắn,....mẹ" Giang Trừng nghiến răng mà nhìn Ngụy Vô Tiện, lại thấy trên mặt hắn sự kiên định trước nay chưa từng có.

Ngụy Vô Tiện nhìn cảnh tượng phía dưới mênh mông nước Bất Dạ Thiên như tu la địa ngục, bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩa, bình tĩnh lại, ngừng khóc nói với Giang Trừng: "Giang Trừng, ta sẽ không chết, ngươi thả ta đi, ta sẽ mang theo Lam Trạm trở về tìm ngươi."

"Ngươi tin ta hay không."

Giang Trừng thở hổn hển gắt gao nhìn hắn, song quyền nắm đến vang lên kẽo kẹt, cuối cùng vẫn là buôn Tử Điện ra.

Sau đó nhìn bóng dáng Ngụy Vô Tiện ngự kiếm trở lại chiến trường la lớn: "Ngụy Vô Tiện, nếu như ngươi dám chết ở chỗ này, ta ở Liên Hoa Ổ nuôi một trăm con chó! Mỗi ngày trước mộ ngươi bồi ngươi!"

Ngụy Vô Tiện xa xa đưa lưng về hướng hắn, xua xua tay.

Liên quân bách gia được Mạnh Dao chỉ huy bình an lui binh, tử thương cũng tạm được, ngược lại tu sĩ Ôn gia chết hơn phân nửa. Viêm Dương điện ở trên đài cao, không bị nước bao phủ, bên trong còn có quang kiếm của Tị Trần lập lòe.

Còn tốt, còn kịp.

Ngụy Vô Tiện định thần, rút Trần Tình ra, đặt ở bên môi, nghĩ đến tâm pháp Ôn Tình cho hắn, dần dần dẫn động oán khí.

[ Lên! Đi xé nát chủ nhân cũ của các ngươi.]

[ Tiếng sáo không ngừng, các ngươi vĩnh viễn cũng không được ngừng nghỉ]

Rất nhiều tu sĩ Ôn gia biến thành hung thi, hoắc từ trong nước bò lên, hoặc chưa ở bậc thang chưa bị chìm đứng lên, bị tiếng sáo thúc giục hướng tới Viêm Dương điện phóng đi.

Lam Vong Cơ thấy đám hung thi nảy lên từng đám, liền biết Ngụy Vô Tiện ra tay, Nhϊếp Minh Quyết kinh ngạc nhìn những hung thi mặc Ôn thị gia bào hướng Ôn Nhược Hàn lao thẳng tới, nhất thời không rõ đã xảy ra cái gì.

Ôn Nhược Hàn ngoài dự liệu bị rất nhiều hung thi tầng tầng vây quanh, cũng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng lập tức khôi phục trạng thái, rốt cuộc đám hung thi này, bất quá chỉ là chút kiến con thôi.

Mặt khác ba người phát hiện hung thi chỉ công kích Ôn Nhược Hàn, lập tức cầm vũ khí lên, tiếp tục tiến công Ôn Nhược Hàn. Ôn Nhược Hàn vốn vẫn ung dung, nhưng dần dần phát hiện hung thi cuồn cuộn không ngừng, trừ khi bị đánh đến tan xác không thể đứng dậy, nếu không một lát liền có thể đứng lên tiếp tục chiến đấu.

Đấu xuyên suốt hai canh giờ, Ôn Nhược Hàn rốt cuộc bị hung thi công kích không mệt mỏi lộ ra một tia sơ hở, Lam thị tam kiếm đồng thời xuyên qua yết hầu của hắn, ngực cùng bụng, Bá Hạ trực tiếp chém đầu hắn xuống.

Một thế hệ kiêu hùng như vậy ngã xuống, Xạ Nhật Chi Chinh, đến đây kết thúc.

Bốn người ra khỏi Viêm Dương điện, Ngụy Vô Tiện khó khăn lắm mời có thể ngự kiếm ngừng ở trước mặt Lam Vong Cơ, trên tay còn cầm Trần Tình, sắc mặt tái nhợt, nổ lực kéo kéo khóe miệng, mở miệng vừa hô chữ "Lam" liền ngã xuống.

Lam Vong Cơ bất chấp quy phạm cái gì, chạy như bay qua tiếp được Ngụy Vô Tiện đang ngã xuống.

"Ngụy Anh!!!!!"