[Vong Tiện] Mãn Bàn Toàn Thắng

Chương 4

Vân Mộng - Thành Vân Bình

Kiếp này Lam Khải Nhân không bị Ôn thị thiêu rụi Vân Thâm mà bị thương, đại đại giảm bớt được lượng công việc trùng kiến Vân Thâm của Lam Hi Thần.

Mà lời của đệ đệ mình nói trước khi đi, tổng khiến hắn đêm có chút bất an khi ngủ, nghĩ đến nghĩ lui, vẫn là đi tìm cái cớ đến Vân Bình.

Vân Bình so với Thải Y Trấn lớn hơn một chút, cũng phồn hoa không ít. Lam Hi Thần đứng ở một bên chợ mới bất giác cảm thấy có chút mờ mịt, một tòa thành trì như vậy, hắn tổng thể phải tìm vị Mạnh Dao công tử kia ở đâu?

Đang lúc cảm thấy có chút phiền não, một bên truyền ra tiếng ồn hấp dẫn sự chú ý của hắn.

" Ngươi là cái thứ gì??? Câu lan viện sinh ra một tiểu tiện, đương nhiên học không được huyền môn tiên pháp, bản thân tư chất kém cỏi, còn muốn đến trách ta, còn muốn trả tiền lại???? Cút cút cút!" Một người bán hàng rong cao lớn thô kệch đem quyển sách ném lên người vị thiếu niên bị xô ngã kia, ném xong còn chưa hết giận, lại cầm lấy cây gật trúc ven đường giáo huấn thiếu niên kia.

Thiếu niên kia một tay chống trên mặt đất, quật cường nói: "Tâm pháp của ngươi...Căn bản chính là lừa gạt, hơn nữa ta đem tâm pháp trả lại cho ngươi ngươi cũng có thềm cầm bán lại, tiền thì ta cũng chỉ cầu ngươi trả một nửa, sao ngươi lại có thể không nói đạo lý như vậy."

"Đạo lý? Ta há phải cùng cái đồ đê tiện như ngươi nói đạo lý?" Tên bán hàng rong hừ lạnh một tiếng, giơ cây gậy trúc lên hướng đến vị thiếu niên thoạt nhìn rất suy nhược đến đánh.

"Chậm đã."

Thiếu niên nghe vậy ngẩng đầu, chỉ thấy một vị tiên phong đạo cốt, lan chi ngọc thụ công tử nhẹ nhàng hơi cau mày, trong tay cầm một bảo kiếm nhìn là biết không phải là thứ tầm thường chắn trước hắn đỡ cây gậy trúc đang đánh xuống.

Mà người bán hàng rong bên này cũng ngây ngẩn cả người, lắp bắp mở miệng nói: "Ngươi, ngươi là người nào!"

"Cô Tô Lam thị, Lam Hi Thần." Nói xong liếc mắt nhìn người bán hàng rong một cái, "Vị chủ quán này, vẫn nên buông gậy trúc xuống trước đi."

Vừa nghe thấy đỉnh đỉnh đại danh Lam thị song bích Trạch Vu Quân, người bán hàng rong thầm cảm thán hôm nay sợ là đυ.ng phải ván sắt, hậm hực đem cây gậy trúc thu trở về.

Lam Hi Thần đỡ vị thiếu niên kia đứng lên, lại nhặt quyển tâm pháp dưới đất, tùy tay lật nhìn vài trang liền biết vị thiếu niên nói không sai, quyển sách này căn bản là hồ ngôn loạn ngữ, tâm pháp cơ bản nhập môn đều sai rõ rệt, chính là một mớ giấy bỏ.

Đem quyển sách đặt lên sạp hàng rong, "Vị công tử này nói không sai, quyển tâm pháp này căn bản là vô căn cứ, có luyện cũng không thành cái gì, chủ quán vẫn là nên trả lại tiền đi."

Người bán hàng rong tự nhân mình hôm nay xui xẻo, hơn nữa lời nói từ miệng vàng ngọc của Trạch Vu Quân, người xem náo nhiệt xung quanh đều biết bản thân mình bán tâm pháp giả, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, lại không nề hà cầm hai lượng bạc ném cho thiếu niên.

Vị thiếu niên kia so với Lam Hi Thần thấp hơn không ít, Lam Hi Thần cúi đầu, " Quyển này ngươi mua bao nhiêu lượng?"

Thiếu niên tiếp được bạc, vừa mới phục hồi tinh thần sau một phen biến cố, lại đối mặt với một vị công tử như ánh trăng trời quang, mà bản thân lại một thân bụi bặm, thập phần chật vật, vội vàng phủi bụi trên tay áo, quần áo chỉnh tề trả lời: "Tâm pháp mua bốn lượng."

Lam Hi Thần nghe vậy, lại ngẩng đầu nhìn về phía người bán hàng rong: "Còn thiếu hai lượng."

" Coi như lão tử hôm nay xui xẻo." Đối diện với Lam Hi Thần ở đây, chỉ có thể lấy ra hai lượng bạc ném đến.

Vị thiếu niên kia thu đủ bốn lượng bạc, lui về sau hai bước, làm một cái đại lễ hướng Lam Hi Thần cảm tạ: "Đa tạ ân cứu mạng hôm nay của công tử."

Lam Hi Thần nói: "Không sao, chỉ là việc nên làm, người bán hàng rong kia cũng không giống người lương thiện, ta đưa ngươi về."

Thiếu niên khó xử nói: "Ta....hiện tại không quay về, ta muốn đến hiệu cầm đồ một chút."

Lam Hi Thần nghe vậy chân hơi dừng lại, hiệu cầm đồ ba chữ này trong cuộc đời Lam Hi Thần căn bản chưa từng nghe qua. Lam thị tuy rằng trước giờ chỉ chú trọng đạo nghĩa, nhưng ở Tàng Thư Các tùy tiện lấy một bức tranh chữ ra cũng đáng giá hơn vài vạn lượng, đệ tử ra ngoài trên người eo đeo ngọc bài là loại ngọc được chế tác tốt nhất. Y lại không khỏi liếc mắt đánh giá vị thiếu niên trước mặt, vải áo thô mỏng tang lại rất chỉnh tề, gương mặt thanh tú, nghe người bán rong nói, hẳn là lớn lên nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng mặt mày lại sáng ngời, không có nửa phần bỡn cợt.

Thiếu niên này thoạt nhìn có vẻ không giàu, e sợ chạm đến chuyện thương tâm của hắn, Lam Hi Thần châm chước mở miệng, ngữ khí hết sức hòa nhã: "Vì sao phải....đi hiệu cầm đồ?"

Biểu tình thiếu niên bỗng nhiên có chút đáng thương, thấp giọng nói: "Quyển tâm pháp này, là nương ta đem trang sức của mình đi cầm để mua cho ta, hiện tại đã lấy tiền về, tất nhiên muốn đem trang sức chuộc lại."

Lam Hi Thần thấy bộ dạng đáng thương kia của thiếu niên, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể nói: "Không sao, ta cùng đi với ngươi."

Thiếu niên có chút không tin được nhìn về phía Lam Hi Thần, nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa, trong ánh mắt lại có kiên trì, bàn tay thiếu niên nắm chặt lại, rối rắm một lúc lâu mới nói: "Vậy được, Lam công tử, mời."

Nếu đã quyết định đi cùng đường, thiếu niên đi bên cạnh Lam Hi Thần, treo lên vẻ mặt tươi cười, ngẩng đầu hỏi: "Cô Tô cách Vân Bình không gần, không biết công tử đến đây vì chuyện gì, ở địa phương này ta có thể giúp công tử."

Lam Hi Thần nói: "Ta đến tìm một người."

Thiếu niên nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở thành Vân Bình, không biết công tử muốn tìm người nào, dáng vẻ ra sao, nhà ở hướng nào?"

Nói đến cái này, Lam Hi Thần đối với tính tình tích chữ như thần của Lam Vong Cơ lần đầu tiên sinh ra vài phần bất đắc dĩ: " Nhà không rõ, dáng vẻ cũng.... không biết, ta chỉ biết người này tên Mạnh Dao."

- -Bang!

Túi bạc trên tay thiếu niên rơi xuống, Lam Hi Thần nghi hoặc nói: "Tiểu công tử ngươi sao vậy?"

Hoàn toàn mặc kệ túi bạc đang nằm dưới đất, thiếu niên nhìn Lam Hi Thần ngơ ngác mà nói: "Lam công tử, ta chính là Mạnh Dao."

"....."

Lần này đến phiên Lam Hi Thần ngơ ngác cả người, hai người cứ đứng như vậy trên con đường phồn hoa, người xung quanh cứ tùy ý qua lại.

Núi Mộ Khê - Động Huyền Vũ

"Lam Trạm....?"

Lúc lần nghe Lam Vong Cơ bắt đầu ngâm khúc này, thế nhưng cảm giác lại vô cùng quen thuộc. Hắn chỉ một đoạn mở đầu, Ngụy Vô Tiện liền lập tức nhớ được những âm tiết, âm luật tiếp theo, còn có rất nhiều ký ức mãnh liệt chui vào trong đầu hắn.

Gia môn bị diệt, khởi lửa nổi lên tứ phía, một trận chiến thành danh, vạn người thóa mạ, thân cố bỏ mình, thân chết hồn tiêu.

Trở về nhân thế, có một người vẫn luôn chờ hắn, rửa sạch oan khuất đời trước, từ đây bạc đầu không rời.

Trải qua ba kiếp, bất quá chính là như vậy.

Mở mắt ra, vẫn là cố nhân. ( Nguyên văn là "Dụy hạnh trợn mắt vẫn là cố nhân đi vào giấc mộng tới" không biết dịch như nào nên chém)

Ngụy Vô Tiện lại run giọng: "Lam Trạm....."

Thân thể so với thanh âm còn nhanh hơn, âm cuối phát ra từ trong lòng ngực của Lam Vong Cơ. Giống như kiếp trước hắn đã vô số lần làm như vậy, nhào vào trong lòng ngực của Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ cũng tựa như là phản xạ theo bản năng mà tiếp được hắn.

Mặc kệ qua bao nhiêu kiếp, chuyển thế trăm ngàn lần, ta cuối cùng đều trở lại trong lòng ngực của ngươi, ngươi tổng hội đều tiếp được ta vào lòng.

Lam Vong Cơ hoảng sợ, trên tay lại vững vàng đem người ôm lấy, cảm thụ được người trong lòng ngực hơi hơi run rẩy.

"Là ngươi sao, Lam Trạm, Lam nhị ca ca,....hay nói là, phu quân."

Lam Vong Cơ sửng sốt, đôi mắt bình đạm giờ hơi hơi trợn to, ngàn vạn suy nghĩ lưu chuyển trong đầu, các loại cảm xúc trong lòng ngực như muốn nổ tung, cuối cùng bình tĩnh chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

" Ngụy Anh, ngươi cũng đến."

Ngụy Vô Tiện không đáp, đôi tay gắt gao bắt lấy vạt áo bên sườn của Lam Vong Cơ, các đốt tay dùng sức bắt đầu có chút tái nhợt. Một hồi lâu, mới thấp giọng nức nở: "Lam Trạm, ngươi nuốt lời, lại một mình hành động."

" Ta sai"

" Nên phạt."

"Hảo."

"Phạt ngươi về chép một trăm lần gia quy."

"Hảo"

" Trồng cây chuối chép."

"Hảo"

"Phạt ngươi mua cho ta một trăm vò Thiên Tử Tiếu."

"Hảo"

"Phạt ngươi cả đời này đều không thể rời xa ta."

Lam Vong Cơ cười khẽ, "Hảo. Cả đời không rời xa."

Ngụy Vô Tiện lúc này mới từ trong lòng Lam Vong Cơ ngồi dậy, lung tung lau nước mắt, quay đầu đi chỗ khác: " Không cho xem."

Lam Vong Cơ nghe lời nhắm mắt lại: "Hảo, không xem."

Ngụy Vô Tiện khẽ hừ một tiếng, lại dựa đầu vào vai Lam Vong Cơ, "Bỏ đi, muốn xem thì xem đi, bộ dáng gì của ta ngươi chưa từng thấy qua."

(Tui thề là edit lại khúc này quắn quéo hết cả người á, Vong Tiện thật là ngọt qua đi à)

Vì thế Lam Vong Cơ nghe lời biết phải mở mắt ra, chăm chú nhìn Ngụy Vô Tiện, trước mắt là chính là thiếu niên - người mà bản thân tâm duyệt ba kiếp, là người đã từng vô số lần cô độc trong đêm tối dưới ánh trăng, cũng chính là người mà bản thân thề vĩnh viễn bảo hộ.

Một kiếp này, chỉ vì muốn cho hắn một đời viên mãn, con đường này Lam Vong Cơ vốn tưởng rằng chỉ có thể một mình độc hành, lại chưa từng sợ hãi, lại cảm thấy cô độc, từng cùng Ngụy Anh bên đồng hành mấy mươi năm phu thê, một sớm quay đầu, lại trở thành lẻ loi một mình.

Không quan trọng, chỉ cần trong lòng Ngụy Anh không có tiếc nuối.

Nhưng hôm nay, Ngụy Anh cũng đến, lại cùng chính mình sóng vai ở đây.

Tuy rằng tương lai còn gian nan kéo dài, y lại cảm thấy giờ khắc này thật là.

- --

Lại quá trọn vẹn.

Đống lửa vẫn như cũ bập bùng cháy sáng, cảm xúc yêu thương trong lòng lại lại lớn hơn cả ngọn lửa cháy lan đồng cỏ.

Một phen cùng nhau tâm sự, thêm vào lượng ký ức ùa về quá lớn, Ngụy Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ, hít hà mùi đàn hương thanh lãnh, bất tri bất giác như thế mà ngủ rồi.

Chờ đến khi mở mắt, nhìn thấy Lam Vong Cơ đang giúp hắn làm khô y phục khi đánh nhau không cẩn thận bị ướt, còn quần áo của y lại xếp thành một khối làm gối lót ở sau đầu Ngụy Vô Tiện.

"Nhị ca ca....." Ngụy Vô Tiện xoa xoa đôi mắt, vương tay về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ buông quần áo trong tay xuống, đem Ngụy Vô Tiện kéo đến ngồi vào trong lòng, "Thân thể có chổ không khỏe?"

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, "Không có, đúng rồi Lam Trạm, chúng ta rốt cục như thế nào mà quay trở lại quá khứ? Ngạch, ý ta nói là hiện tại."

Vì thế, Lam Vong Cơ nói cho hắn chuyện xưa của Tố.

Nghe xong, Ngụy Vô Tiện như suy tư gì đó lại gật gật đầu, "Lại nói tiếp, ta giống như đã mơ thấy cái Tố này, nàng ta nói một mình ngươi vất vả quá, muốn mang ta đưa đến cùng ngươi."

Lam Vong Cơ gật đầu, "Cho nên ngươi mới chứa những ký ức đó." Sau đó trong lòng thầm cảm tạ cái Tố này, có lẽ, đây mới chính là cái "tiểu xảo" chân chính.

Nói đến cái này, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ý thức được gì đó, bỗng nhiên nhào đến mãnh liệt hôn Lam Vong Cơ vài cái, làm cho Lam Vong Cơ có chút ngây người, lại hưởng thụ mặc hắn hồ nháo.

Bởi vì Ngụy Vô Tiện bỗng dưng ý thức được, nếu hắn không có ký ức tiền kiếp, sự tình đã qua cũng chỉ có một mình Lam Vong Cơ nhớ rõ.

Lấy tính cách của Lam Vong Cơ, cùng với bản thân mình ở kiếp trước không thông suốt đi cầu độc mộc, cơ bản chính là một mình Lam Vong Cơ khổ ải nhớ hồi ức của bọn họ.

Lam Trạm trở về quá khứ có thể nói là được ăn cả ngã về không.

Không khỏi cảm thán, vì một người nhập hồng trần, những lời này thật sự được Lam Vong Cơ làm đến triệt triệt để để.

Ngụy Vô Tiện chỉ có thể dựa vào nụ hôn để vơi đi cảm xúc đầy ngập hiện tại của mình, cảm thấy không khác biệt lắm mới vừa lòng, lại giống như cả người không có xương cốt làm ổ lòng lòng ngực Lam Vong Cơ, đôi mắt chăm chằm nhìn sườn mặt tuấn tú, vẫn là thiếu niên Lam Vong Cơ vài thập niên đã không nhìn thấy.

Mà chính hắn cũng đúng lúc tuổi trẻ tiêu dật, vốn dĩ trời sinh phong thần tuấn lãng, một đôi mắt đào hoa ẩn lên ánh lửa, càng sáng như sao trên trời. Nhưng mà đôi mắt kia mặc kệ có đẹp rung động đến cỡ nào, cũng chỉ có một mình Lam Vong Cơ trong đó.

Lam Vong Cơ bị hắn nhìn hồi lâu, vẫn ánh mắt như vậy lúc trước hắn thường xuyên nhìn thấy được Ngụy Anh trong thân xác được Mạc Huyền Vũ hiến xá, đây lại là lần đầu tiên ánh mắt như vậy xuất hiện ở trên người thiếu niên Ngụy Vô Tiện.

Tính toán một chút, hắn cũng có vài thập niên không có nhìn thấy Ngụy Vô Tiện như vậy.

Nhìn đến gắt gao, nhất thời tâm động, liền cúi người hôn xuống.

Lam Vong Cơ hôn không giống với cách hôn của Ngụy Vô Tiện, công thành đoạt tất, tổng lại có thể làm Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt buông bỏ vũ khí đầu hàng.

Kiếp trước bọn họ ở chỗ này, một người cửa nát nhà tan, một người sắp cửa nát nhà tan. Còn có một thiếu niên khuynh tâm không biết nên đặt ở chỗ nào, chỉ có thể đặt tình cảm vào khúc nhạc mà gửi gắm. Ai ngờ đáy động một khúc không tỏ, lại phí mất một nửa đời người.

Kiếp này lại trở về nơi này, gia chưa phá, người chưa vong, hai người trong lòng đã là lưỡng tình tương duyệt, tâm như bàn thạch, kiên định không đổi, hết thảy trôi qua còn có cơ hội cứu vãn.

Bị hôn đến thần hồn điên đảo, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng gian nan nghĩ: Cái động Huyền Vũ này, dù là kiếp trước hay kiếp này, quả nhiên đều là cái nơi hảo đính ước a......