Trong địa lao lạnh lẽo, Thái Hậu ngồi dưới đất tức giận mắng chửi cung nữ ở phòng giam đối diện.
“Tiện tỳ ngươi, ai gia rõ ràng kêu ngươi đưa người trong lòng Cảnh Liệt lên trên giường của thị vệ, những ngươi lại làm trái với kế hoạch của ai gia, cuối cùng lại thành toàn cho ý nguyện của Cảnh Liệt, đưa Quý Hoa Dao lên trên giường hắn"
Cung nữ ở đối diện vùi đầu vào giữa hai chân, thân thể co lại sợ hãi. Lúc này, một thị vệ đi tới rồi mở ra cửa lao cho cung nữ, đưa nàng ta đi ra ngoài. Thái Hậu nhìn thấy hết, nghĩ thầm khẳng định là đưa nàng ta đi thẩm tra, nhưng mà bà ta cũng không sợ, sau lưng bà ta chính là Bắc Quốc, hơn nữa con trai của bà ta còn năm năm vạn tinh binh nhuệ khí. Bà ta không tin Cảnh Liệt sẽ vì một nữ nhân mà không màng đến đại cục. Cái gì bà ta cũng không cần làm, chỉ cần chờ Cảnh Ngọc là được.
Dưới một gian mật thất trong địa lao, một cung nữ quỳ trên mặt đất dập đầu với người mặc một thân màu vàng nói “ Thuộc hạ tham kiến chủ tử”
Người kia quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt hắn như ngọc, phong thần tuấn tú, không phải ai khác chính là Cảnh Liệt. Chỉ là giờ phút này trông hắn rất lạnh nhạt, khác hẳn với khi ở bên cạnh Quý Hoa Dao phảng phất như hai người khác nhau.
“Việc đã xong, tiếp theo ta sẽ an bài cho ngươi giả chết, trước tiên người đi ra ngoài cung tranh một thời gian, không được để cho Quý Hoa Dao lại nhìn thấy người”
Cung nữ chắp tay nói “Bẩm chủ tử, thuộc hạ lĩnh mệnh. "
Ngày 7 tháng 9 là ngày đại hôn của Đế Hậu, Cảnh Liệt trong lòng vui mừng, hạ chỉ đại xá thiên hạ, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra hắn vô cùng yêu thương và tôn trọng Hoàng Hậu. Quý Hoa Dao cũng không phải người lạnh lùng, nội tâm cũng dần dần buông lỏng, ít nhất vào ngày đại hôn, nàng cam tâm tình nguyện ngồi trên tám kiệu hoa nâng tiến cung.
Vì để thể hiện ân sủng dành cho Hoàng Hậu, Cảnh Liệt đặc biệt thiết kế Tiêu Phòng Điện nghênh đón Quý Hoa Dao. Hai người một thân hỉ phục thêu long phượng, trải qua các quy củ cầu kỳ, chờ đến cuối cùng chỉ còn lại mình bọn họ. Trên giường động phòng màu đỏ thẫm, Cảnh Liệt và Quý Hoa Dao cởi ra hỉ phục, chỉ còn lại áo trong, mặt đối mặt ngồi trên giường. Cảnh Liệt vẫn còn hoàn chỉnh hơn nàng, áo trong it nhất có tay áo, còn Quý Hoa Dao chỉ mặc một cái yếm, yếm đỏ thẫm hình hoa mẫu đơn bọc lấy bộn ngực căng phồng của nàng, rãnh giữa hai vυ' run run hấp dẫn lấy ánh nhìn của Cảnh Liệt .
" Hoa là cố ý thêu ở chỗ này sao?” Cảnh Liệt vươn ra ngón tay đè lên nhụy hoa mẫu đơn. Quý Hoa Dao vội vàng tránh về sau, hai tay che ở trước ngực, ai ngờ làm như vậy khiến trước ngực càng thêm nhô cao. Nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng “ Hoàng Thượng, đừng nói như vậy, có được không?”
“Lúc trước, hai người chúng ta không chính ngôn thuận, ta sợ nàng chịu ủy khuất, nhưng hiện nay chúng ta đã là phu thê, nói chút lời thân mật chính là lạc thú chốn khuê phòng, Dao Dao cũng đừng thẹn thùng”. Cảnh Liệt nở nụ cười, cánh tay vươn ra kéo Quý Hoa Dao vào trong ngực.
Quý Hoa Dao theo bản năng chống đỡ trước ngực hắn, sau đó mới phản ứng, bọn họ đã thành thân, hắn và nàng cũng có thể làm bất kỳ chuyện thân mật nào. Nàng liền bỏ xuống phòng bị, đổi thành dùng tay bám lấy bả vai dày rộng của hắn. Đôi mắt Cảnh Liệt hiện ý cười, nâng cằm của Quý Hoa Dao lên, thẳng tắp nhìn chăm chăm nàng. Giờ phút này, trong mắt hán dường như có muôn vàn sao trời “Dao Dao, ta có thể được nàng chấp nhận không? ”
Quý Hoa Dao gật gật đầu “Thϊếp ... Xin cho thϊếp một chút thời gian. Để cho thϊếp có thể hoàn toàn buông bỏ tình cảm dành cho Tần Dương.”
“Được...Ta đồng ý...Ta sẽ chờ nàng ... Chờ một ngày nàng có thể toàn tâm toàn ý yêu ta”. Nói rồi, Cảnh Liệt cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của Quý Hoa Dao.