Biên ải Xích Viêm thành, mặt trời như thiêu đốt, gió thổi lớn. Một chiếc xe ngựa ngừng ở dưới cổng thành, một vị tiểu thư đang ngồi ở trong xe. Dung mạo của nàng thanh nhã, dịu dàng, với đôi mắt to, sáng như ngọc, cả người nàng rất có khí chất.“Tiểu thư, chúng ta phải trở lại kinh thành sao?” Nha hoàn Lục Liễu hỏi.
Đương kim hoàng thượng đăng cơ, tất cả nữ tử từ mười bốn tuổi trở lên chưa có đính ước đều phải vào cung tham gia tuyển tú. Hiện giờ, Quý Hoa Dao đã không còn có hôn ước nữa, phù hợp với điều kiện tuyển tú, vì vậy nàng phải đến kinh thành.
“ Lục Liễu, chúng ta đi thôi”. Giọng nói của nữ tử thanh khiết như giòng nước suối.
“Nhưng mà tiểu thư... Tần tướng quân còn chưa đến... chúng ta cứ đi như vậy...”
Lục Liễu còn chưa nói xong, Quý Hoa Giao bèn ngắt lời nàng, trong giọng nói còn có chút run rẩy: “Ta và hắn đã giải trừ hôn ước nên không còn quan hệ, sau này ngươi đừng nhắc đến hắn nữa”.
Nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Quý Hoa Gia đến tận bây giờ vẫn chưa thể quên được. Cơ thể nam nữ trần trụi dây dưa cùng với những tiếng rêи ɾỉ phóng đãng...còn có vật thể to dài không ngừng đâm ra rút vào trong cơ thể của nữ tử... Tất cả đều làm Quý Hoa Dao cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Lục Liễu thấy tiểu thư dứt khoát như vậy, Lục Liễu giậm chân, hạ lệnh cho phu xe đánh xe tiếp tục đi vào kinh thành.
Xe ngựa rời đi làm cho bụi đất mù mịt. Cho đến khi mọi thứ lắng xuống thì có một nam tử thân hình to lớn mới chất vật chạy đến. Khuôn mặt của hắn tuấn lãng nhưng quần áo thì xộc xệch, không ngay ngắn.
Hắn tìm kiếm quanh thành hồi lâu rồi thất vọng kêu lên.
“Hoa Dao...Hoa Dao...”
Lúc này có một nữ tử từ trên một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới, đứng trước mặt nam tử tuấn lẵng nới: “Tần Dương, chúng ta đã là phu thê, sao huynh còn đi tìm tỷ tỷ, huynh không thể chối bỏ trách nhiệm với muội”.
Tần Dương siết chặt tay thành nắm đấm rồi quát: “Quý Thục Nhàn, ngươi mau cút đi”.
Kinh thành phồn hoa, nhộn nhịp. Đi vào sâu con hẻm Chu Tước chính là phủ Quốc Công. Lúc này cửa lớn đang mở, nha hoàn và quản gia đứng thành hai hàng, đón tiểu thư phủ Quốc Công trở về.
Sau khi xe ngựa dừng lại thì một bàn tay của nam tử đưa vào màn xe, giọng nhẹ nhàng như ngọc nói: “Muội muội..”
Quý Hoa Dao đặt tay vào lòng bàn tay Quý Vị, nhìn huynh trưởng của mình nói: “Đại ca....đã 5 năm rồi mới gặp lại”.
Quý Vi đỡ Quý Hoa Dao xuống xe ngựa, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi đau lòng nói: “Tên khốn khϊếp Tần Dương, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi luôn đám nhị phòng kia ra khỏi phủ Quốc Công. Muội tin tưởng huynh trưởng rồi huynh sẽ tìm cho muội vị hôn phu tốt nhất thế gian này”.
Quý Hoa Dao chỉ cười mà không nói gì. Ai là người tốt nhất chứ? Nàng đã từng tin rằng nằng đã tìm được người đó rồi nhưng hắn lại đối xử với nàng như thế nào? Hắn lên giường ân ái với muội muội của nàng.
Quý Vị thấy muội muội mình không muốn nhắc lại chuyện của Tần Dương, liền nhắc sang chuyện tuyển tú: “ Hoàng thượng mới vừa đăng cơ, muốn tuyển tú để lập hậu, muội nghĩ thế nào?”
Quý Hoa Dao đi vào trong phủ, nói khẽ với Quý Vị: “Muội đã quen với tự tại, không muốn ở hậu cũng tính kế, đấu đá để sống”.
Thật ra, Quý Hoa Dao hiểu rõ, Đại ca ủng hộ Cảnh Liệt, bây giờ hắn đã đăng cơ làm hoàng đế, nàng lại là muội muội ruột duy nhất của Đại ca. Ngôi vị Hoàng hậu này nàng có thể dễ dàng mà có được. Nhưng mà, đáng tiếc, nàng lại không màng tới, nàng không muốn cùng một đám nữ nhân tranh giành một người đàn ông.
Quý Vị im lặng, sau đó mới rũ mi mắt nói: “Ta hiểu ý muội, nhưng mà chuyện tuyển tú lần này, muội vẫn phải tham gia. Những chuyện còn lại thì ta sẽ chuẩn bị, muội không cần phải lo”.
“Dạ”, Hoa Dao nhỏ nhẹ gật đầu, đáp lại. Rồi quay người về phòng mình.