Hắn là tứ hoàng tử đương triều, là kẻ bị vua cha ghẻ lạnh bị người khác coi thường. Mẫu phi mất sớm lại không có chỗ dựa của ngoại thất, thành thử hắn là người không có chút uy hϊếp nào đối với ngôi vị thái tử. Thế nhưng phàm là kẻ sinh trong nhà đế vương, có mấy ai tránh được gió mây biến ảo? Dẫu hắn ngày ngày an phận trong cung An Ninh quạnh quẽ cũng không tránh được đấu đá giữa các hoàng tử.
Tháng Mười năm đó, trận tuyết đầu tiên đã vô cùng khắc nghiệt. Đám hoa nhài mới trồng gặp lạnh đều chết cả, hắn rầu rĩ không vui nhìn tuyết bay lả tả. Từng bông tuyết áp vào má lạnh lẽo. Năm ấy, mẫu phi cũng qua đời trong trận tuyết đầu mùa, hơi lạnh bao trùm khắp cung, kể từ đó hắn chẳng thấy nổi mặt trời nữa. Mỗi khi trời trở lạnh, hắn sẽ trốn đi, giống như động vật ngủ đông, không gặp ai hết.
Phụ hoàng dẫn các hoàng tử đi săn, hắn vẫn cáo bệnh ở lại như mọi năm, không ngờ lại gây ra một tràng gió tanh mưa máu.
Hôm đó, hắn đang thừ người ngồi trước bức tranh vẽ mẫu phi mà hắn coi như ruột gan thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần. Cửa phòng bị đẩy ra, một đám binh lính ùa vào lôi hắn đi, giải tới trước mặt vị hoàng đế uy nghiêm.
Đương kim thánh thượng mắt bốc lửa giận, gương mặt tím tái không biết vì giận hay vì lạnh, hoàng bào trên người đôi chỗ ướt nước, có lẽ là do tuyết tan ra. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đoán người vừa từ bãi săn hồi kinh. Kể cũng lạ, như mọi năm phải ba ngày sau mới xa giá về kinh chứ?
“Nghịch tử to gan!” Hoàng đế giận dữ nói, “Trẫm vốn cho rằng ngươi là người hiểu chuyện nhất, không ngờ ngươi lại là tên bất trung, bất hiếu như vậy, dám làm ra chuyện phản trắc thế này.”
Cứ như vậy hắn bị gán cho tội danh mưu phản, thừa dịp hoàng đế và các hoàng tử rời kinh, làm phản gây ra cung biến, mua chuộc cấm vệ quân, ép buộc đại thần, tự xưng hoàng đế.
Nhân chứng vật chứng có đủ. Cấm vệ quân tham gia mưu phản nhất loạt khai ra hắn đứng đằng sau. Binh phù cũng được lục tìm thấy trong phòng ngủ của hắn.
Hắn có trăm miệng cũng không thể giải thích.
Hắn không có thế lực hậu thuẫn, không có gì cả. Mỗi ngày đều rúc mình trong cung An Ninh, không gặp gỡ ai. Hơn nữa với sức của hắn, làm sao gây nên sóng to gió lớn thế này? Mà việc hắn không đi săn đã thành thông lệ, có mấy ai không biết? Chuyện vô lý như vậy, hoàng thượng làm sao không nhìn thấu? Nhưng người không muốn mất đi đại hoàng tử được người sủng ái, vậy chi bằng để đứa con vô tích sự này gánh hết tội trạng thôi.
Hắn có miệng mà không thể giải thích.
Cuối cùng hắn chỉ nói một câu với người mà hắn đã không còn coi là cha nữa.
“Bệ hạ, vi thần có tội, xin bệ hạ nghiêm trị.”
Hắn có tội vì sinh ra trong nhà đế vương, hắn có tội vì không bảo vệ được mẫu thân, hắn có tội vì không bảo vệ được chính bản thân mình.
Hoàng đế không thèm nhìn hắn lấy một cái, người đã nhẫn tâm vứt bỏ đứa con này.
“Tứ hoàng tử Dương Lịch lập kế mưu phản, thâu tóm cấm vệ quân, bức ép đại thần, tự mình xưng đế. Nay giam vào đại lao chờ mùa thu năm sau hành quyết.” Giọng nói the thé của vị công công nọ vang lên khắp đại điện, lọt vào tai người khác mới dễ chịu làm sao, nhưng đến lượt hắn là vạn tên xuyên tim, chặt đứt tất cả hi vọng, tình cảm, và cả sinh mệnh của hắn.
Hắn ở trong lao không biết bao lâu. Ở trong ngục tối không thể phân biệt nổi ngày tháng, chỉ biết mỗi khi có tiếng gió rít bên ngoài, tuyết sẽ bay vào một ít. Hắn ghét tuyết. Hắn ghét màu trắng bạt ngàn phủ đầy trong cung An Ninh, hoa cỏ mẫu thân và hắn trồng đều sẽ chết cả.
Trong ngục vốn đã lạnh lẽo, quần áo trên người lại mỏng manh, mỗi lần tuyết theo gió bay vào càng thêm rét giá. Nhưng hắn nghĩ bấy nhiêu đây cũng không bằng trái tim đông cứng đến tê liệt.
Trước kia hắn vốn tưởng hắn rất hiểu mẫu thân hắn, người đã mang bệnh mà chết vì sự ghẻ lạnh. Cho đến hôm nay, ngày ngày kéo dài hơi tàn trong tuyệt vọng, hắn mới thấu hiểu những đau đớn tủi nhục mẫu thân từng trải qua. Mỗi ngày chờ đợi trong đau khổ, nuôi hi vọng người ấy sẽ quay đầu ngoảnh lại một lần, nhưng đến khi thân xác kiệt quệ không đủ sức gắng gượng nữa sẽ chỉ còn sự trống rỗng, trước mắt chỉ là màu tuyết trắng xóa.
Bỗng một hôm, phòng lao bên cạnh mở ra, một người cũng mặc áo vải thô cũng bị ném vào ngục. Sau đó hắn mới biết đó là quan Ngự Sử (làm chức vụ can gián vua) - Tô Doãn - một trung thần thanh liêm có tiếng.
Hắn cười khẩy, số phận của quan thanh liêm chính là ngồi nhà lao giống như số phận của hoàng tử là phải đấu đá vậy.
Tô Doãn vào ngục vì can vua lập đại hoàng tử làm trữ quân (người thừa kế hoàng vị sau khi vua chết). Hắn lại cười khẩy, ý vua đã quyết hà tất làm trái.
Trong khi lễ sắc phong hoan hỉ diễn ra thì nơi ngục tù hai kẻ ngồi ngâm thơ đối ẩm mà lòng lạnh lẽo. Hắn biết Tô Doãn sẽ chỉ ở đây vài ngày rồi rời khỏi, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không gϊếŧ ông ta, lập trữ quân là việc vui lớn sẽ có đại xá thiên hạ. Nhưng hắn thì khác, kết cục không thể tránh khỏi.