Thế là Thanh Khê bắt đầu cuộc sống của chân chạy việc cho Huyền Tôn.
Mỗi ngày nàng dậy sớm phải lau hết một trăm lẻ tám pho tượng cho đến khi sạch bong sáng bóng, còn phải xách nước tưới hết vườn trúc. Xong xuôi thì cũng đã xế chiều, lúc ấy mới bắt đầu tu tập tâm pháp nhập môn.
Do trước đó đã học của tán tu, mà tán tu đó cũng chỉ học chắp vá chỗ này một ít chỗ kia một tẹo nên thành thử tâm pháp của Thanh Khê hỗn tạp không thuần. Nay muốn học theo tâm pháp Côn Lôn thì phải quên hết tâm pháp lúc trước, trở về làm một người mới chính hiệu.
Cũng may nền tảng tu vi khiến nàng học nhanh hơn, cộng thêm linh khí trên núi Bá Cư dồi dào nên chỉ chưa đầy hai tháng nàng đã học xong hết tâm pháp nhập môn.
Bấy giờ, Huyền Tôn vẫn chưa xuất quan, Thanh Khê đành lục tìm trong giá sách, không ngờ thấy y đã sắp xếp sẵn từng hàng sách phải học cho nàng theo thứ tự từ thấp đến cao.
Hàng dưới cùng của giá sách là tâm pháp nhập môn, hàng bên trên là sách đạo, tâm kinh, và các quyết pháp gọi nước lửa cơ bản, hàng trên nữa là các sách trận pháp, luyện đan, ngự kiếm,... Hàng trên cũng là đủ các sách dạy kiếm quyết, các cách sử kiếm...
Thanh Khê học theo thứ tự ấy, mỗi ngày đọc một ít, có chỗ nào khó hiểu thì xuống núi đi tìm các vị sư huynh sư tỷ khác để học hỏi. Vì hỏi quá nhiều nên hễ nhác thấy nàng từ xa, mọi người đều bỏ chạy.
Trong đó cũng chỉ có hai người chịu trả lời nàng là Tịnh Tuyết Vân – nữ đệ tử của lục sơn chủ núi Yên Nhiên và Sách Hoạch – đại đệ tử của chưởng môn.
Hôm ấy, có một câu đạo mà Thanh Khê nghĩ mãi không thông, nàng bèn xuống núi tìm hai người để hỏi. Vừa xuống núi thì gặp cả hai đang ngự kiếm bay trên cao, Thanh Khê hớt hải gọi to: “Đại sư huynh, Tuyết Vân sư tỷ!”
Hai người nghe thấy tiếng nàng thì vòng kiếm lại, chưa đợi nàng hỏi chuyện đã mở lời trước: “Bọn ta đang phải phụng mệnh chưởng môn đi bắt yêu thú làm loạn, khi nào về thì nói sau nhé”. Đoạn lại định phi kiếm đi.
Thanh Khê vội níu tay Tịnh Tuyết Vân lại, nói: “Cho muội đi với! Muội cũng đã đến tầng bảy Trúc Cơ rồi, sẽ không kéo chân mọi người đâu”.
Tịnh Tuyết Vân và Sách Hoạch nhìn nhau, lại nhìn đôi mắt cún đầy chờ mong của Thanh Khê, cuối cùng nói: “Được”. Nói rồi, Tịnh Tuyết Vân dùng dải lụa pháp khí Bạch Vân của mình quấn lấy eo Thanh Khê kéo nàng cùng ngự kiếm phi hành.
Chẳng bao lâu sau, phía chân trời có rất nhiều đốm đen đang tiền lại gần. Thanh Khê định thần nhìn kỹ thì thấy là một bầy chim kỳ dị, hình dạng như con ong nhưng rất to, cỡ chim uyên ương, mũi kim phía đuôi nhọn hoắt. Nàng từng thấy loài chim lạ ấy trong sách của sư tôn, tên nó là Khâm Nguyên, hễ đâm chích vào chim thú hay người thì chết, nếu đâm vào cây thì cây héo, rất mực tai hại. Trong sách có nói loài chim này ở dưới chân núi Côn Lôn nhưng rất hiếm thấy, nay chẳng hiểu sao lại tụ tập thành bầy gồm cả trăm con như thế.
Đám Khâm Nguyên bay tới, tiếng cánh vỗ của chúng vù vù làm tâm thần con người hốt hoảng, mơ hồ. Chúng bao vây xung quanh chúng đệ tử, ai nấy đều mày váng mắt hoa, khó mà định thần lại được.
Sách Hoạch thấy tình thế không ổn, vội tụ khí đan điền rồi hét to hiệu lệnh: “Mau rời kiếm xuống đất, bày trận Trích Tinh”.
Mọi người nhao nhao phi kiếm xuống rồi bày trận. Tổng cộng xếp thành ba vòng tròn, vòng tròn trong cùng gồm ba người là Sách Hoạch, Tịnh Tuyết Vân và Dư An – nhị đệ tử của chưởng môn. Vòng tròn giữa gồm chín đệ tử có tu vi thấp hơn, vòng tròn ngoài cùng gồm hai mươi bảy đệ tử ngoại môn.
Thanh Khê chỉ có thể núp bên ngoài. Tuy nàng đã là tu sĩ Trúc Cơ, song không có pháp khí cũng chẳng biết pháp thuật công kích, càng không biết gì về Trích Tinh trận, so ra thì còn chẳng bằng mấy đệ tử Luyện Khí ngoại môn.
Trận pháp vừa khởi động, hàng trăm kiếm khí bay vun vυ't lên trời, nhắm vào lũ Khâm Nguyên. Đồng thời một tầng kiếm khí biến thành lá chắn, chặn lại sự công kích bằng kim châm của yêu thú.
Khâm Nguyên vội tản ra để tránh kiếm khí, tức khắc trông thấy Thanh Khê đang núp trong bụi cây gần đó thì nhao nhao tụ lại, cùng hướng mũi kim về phía nàng.
Thanh Khê vội bấm quyết Thôi Hỏa, ngọn lửa đỏ rực nhảy nhót trên lòng bàn tay nàng, bàn tay còn lại thì gập ngón, búng từng đốm lửa về phía mũi kim của bọn Khâm Nguyên. Đám Khâm Nguyên sợ lửa, bị lửa bắn đến thì vội quay đầu bỏ chạy. Có con không chạy kịp bị lửa bắn trúng, trong chớp mắt đã chỉ còn lại một nhúm tro.
Một mặt là kiếm khí bắn tới, một mặt là đốm lửa lan đến, chẳng mấy chốc đám Khâm Nguyên đã tan tác. Cả trăm con cuối cùng chỉ còn lác đác vài con thoát được.
Sách Hoạch vội ra lệnh cho hai mươi bảy đệ tử ngoại môn ở lại thu dọn tàn cục, những người còn lại thì theo hắn đuổi bắt yêu thú.
Thanh Khê lại bám lấy Bạch Vân của Tịnh Tuyết Vân, theo họ đi tìm tổ của yêu thú.