Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 29

Chương 29.1

Editor: Endy.

Phí Hiên rốt cuộc cũng đem khối hồng kia nuốt xuống, sau đó dạt tất cả hồng trong hộp cơm sang một bên, đổ canh vào, liền ăn như vậy.

An Sênh uống một ngụm nước, áp chế ho khan, hai người đối mặt ăn cơm. Không khí thế nhưng thập phần hài hoà.

Ăn xong, Phí Hiên thấy sắc mặt An Sênh không tệ, ôn hoà mở miệng, “Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn được không?”

Phí Hiên nói, “Sau khi tan việc, tôi dẫn em đi ăn ngon.”

An Sênh còn dư lại một miếng cơm, nghe vậy liền dừng động tác, cuối cùng đem cơm nuốt vào bụng, lúc này mới nhìn Phí Hiên một chút.

Anh nhìn cô, trong hộp cơm chỉ còn lại mấy trái hồng, chờ cô trả lời.

“Điều thứ 3.” Phí Hiên nói, “Em đáp ứng điều thứ 3…”

Sau khi nói xong, anh lại nhỏ giọng bổ sung một câu, “Lần này, em nên đáp ứng.”

An Sênh gật gật đầu, đặt đôi đũa trên hộp cơm, cuối cùng nói, “Vậy thì đi.”

Cảm xúc Phí Hiên nháy mắt dâng trào, cả buổi chiều đều vui vẻ ra mặt, giúp An Sênh làm việc cũng càng ngày càng thuần thục, thỉnh thoàng còn sung sướиɠ huýt sáo.

An Sênh cả ngày trừ làm cá bên ngoài, trên cơ bản cũng không làm cái gì, khó có được lúc thoải mái. Buổi chiều kết thúc công việc, Phí Hiên chạy đến xe lấy ra hai túi to, sau đó đi bộ đưa An Sênh trở lại phòng trọ.

Tại cửa ra vào, đem hai túi to cho cô, nói, “Không phải cái gì đáng giá, tôi nhìn thấy hợp với em liền mua…”

An Sênh không lập tức nhận, nhìn chằm chằm Phí Hiên trong chốc lất, vươn tay cầm hai túi đồ nhìn thoáng qua.

Không có gì ngoài ý muốn, là quần áo, số lượng khá nhiều. Một túi khác nặng hơn, hẳn là giày.

An Sênh đối với cách nói “không đáng bao nhiêu” của Phí Hiên căn bản là không tin.

Nhưng tất cả quần áo đều ở chung một túi, cô kéo một món ra, chất lượng không cần phải nói, không có nhãn mác, nhất thời trong lòng một trận cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Phí Hiên là đang để ý đến cảm nhận của cô, cho nên mới cắt nhãn, được một lão đại cẩn thận như vậy…

Hơn nữa cắt nhãn liền không thể trả.

An Sênh không có khả năng mặc quần áo Phí Hiên đưa, đã định trước không có kết cục, liền không thể hưởng thụ quà tặng của anh.

Bất quá An Sênh vẫn nhận, tránh cho anh lại muốn nổi điên…

Nghĩ đến đây, cô nhìn Phí Hiên một chút. Tựa hồ gần nhất Phí Hiên cũng không có nổi điên, chỉ là thêm một tật xấu mới, thích khóc.

An Sênh nhận gói to, nhàn nhạt gật gật đầu, nhớ tới tối qua Phí Hiên khóc trong điện thoại, lúc ấy cảm giác thật không tốt, nhưng bây giờ ngẫm lại có chút buồn cười.

Cô có hơi nhếch nhếch khoé miệng, nhìn ánh mắt Phí Hiên, cũng không tự chủ mang theo độ ấm.

An Sênh biến hoá thật sự rất lớn. Bộ dáng cô bây giờ, thậm chí không giống với đời trước.

Làn da cô thực trong suốt, tóc luông xoã, đôi mắt to tròn, thời điểm cô không bày ra dáng vẻ hung dữ, thoạt nhìn rất vô tội. Đôi môi hồng hào, thập phần làm người khác muốn nhấm nháp một chút, cảm nhận xem nó có ngọt như bên ngoài không.

Nhất là lúc cô cười rộ lên, môi mắt cong cong, thuần lương vô hại.

Không giống như Phí Lam Lam dịu dàng hào phóng như một đoá lan cao nhã, An Sênh càng giống một đoá hoa dại, nở tại vùng hoang du ở giữa cánh đồng cỏ xanh biếc. Không có mười phần hoa mỹ, nhưng đoá hoa này đón gió đong đưa, hướng về phía mặt trời mà sống, không sợ mưa gió, ghé sát vào còn thoang thoảng mùi hương.

Phí Hiên thấy cô cười, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó có chút mất hồn, nhưng lúc sau, nhìn một chút liền phát si.

“Anh đi thay bộ quần áo khác đi.” An Sênh xách gói to đi lên lầu. Phí Hiên lên tiếng, nhìn bóng lưng cô, âm thầm quyết định, về sau nhất định phải tặng cô thật nhiều đồ.

Quả nhiên không có cô gái nào không thích được tặng quà!

“Tiểu Nghiễm Cáo” thật sự không lừa anh!

An Sênh không biết, cô vô tình lộ ra ý cười đã bị Phí Hiên hiểu lầm, chớp mắt liền hành động theo trường phái “Tặng quà để thu phục”.

Trở lại phòng trọ, cô lấy tất cả quần áo Phí Hiên đưa, sau đó mở tủ quần áo, cả quần áo và giày đều để bên cạnh cái vòng tay kia của anh. Ngăn tủ này cô rất ít sử dụng, dùng để giữ đồ Phí Hiên tặng, về sau trả lại cho anh.

Phí Hiên dùng tốc độ tên lửa về nhà, tắm rửa, bôi hai lần sữa tắm để tẩy sạch mùi cá, mặc áo ngủ đi ra, lại xịt một ít nước hoa, sau đó nhào lên giường cầm điện thoại, nhắn tin cho An Sênh.

Hiên Hiên không chỉ: Em tắm xong chưa? Hôm nay em mặc quần áo gì?

Hiên Hiên không chỉ: Em muốn ăn cái gì, tôi gọi điện đặt bàn trước.

Sau khi nhắn xong, Phí Hiên nằm trên giường nhìn điện thoại chằm chằm. Chốc lát sau, điện thoại run lên, An Sênh trả lời.

Sênh Sênh không thôi: Màu trắng, tuỳ tiện.

Phí Hiên ôm di động, lăn một vòng trên giường, sau đó đến phòng chứa quần áo thay đồ.

Cuối cùng anh chọn một bộ tây trang trắng xanh xen kẽ, chỉnh trang lại mái tóc, xoay 360 độ hai vòng trước gương, lúc này mới hài lòng búng ngón tay kêu vang.

Phí Hiên chọn một nhà hàng cơm tây, anh nhớ kỹ trong số quần áo đưa cho An Sênh, chỉ có duy nhất một chiếc đầm trắng lam.

Rất hợp với bộ tây trang này của anh, đi trên đường không cần cử chỉ thân mật, người khác nhìn vào cũng biết hai người là một đôi.

Kết quả, lúc đến đón An Sênh, phát hiện cô mặc một chiếc đầm thuần trắng, trong lòng có chút mất mác.

Nhìn thoáng qua cổ tay An Sênh, cô cũng không có mang chiếc vòng hạt, ngay cả giày cũng không phải đôi anh mua.

Phí Hiên đem ngón tay đến môi cắn một phát, chờ An Sênh lên xe, cảm giác không thoái mái mới từ từ áp chế.

Vừa mở cửa xe, An Sênh đột ngột hỏi một câu, “Anh đổi nước hoa?”

Phí Hiên sửng sốt một chút, An Sênh nói xong cũng sửng sốt, tiếp theo miệng mím chặt, đem đầu chuyển sang nhìn ngoài cửa sổ.

Phí Hiên hồi thần, khoé môi xinh đẹp nhếch lên, “A…đổi, mũi em tốt thật.”

An Sênh không nói gì, bên tai lặng lẽ hồng lên.

Phí Hiên không chú ý đến chi tiết nhỏ này, dọc đường lái xe, miệng đều cười. Chờ đến nơi, anh đột nhiên kề sát vào An Sênh.

An Sênh quay đầu hoảng sợ, hai tay đặt trên vai anh, tư thế thập phần cảnh giác.

Thật sự không thể trách cô, mà tại vì Phí Hiên đùa giỡn lưu manh thành thói.

Phí Hiên cởi dây an toàn cho An Sênh, sau đó lui về phía sau.

“Anh làm cái gì?” An Sênh khẽ nhíu mày hỏi anh.

Phí Hiên nhìn cô, cố ý hạ âm lượng, còn giúp cô vén lại lọn tóc, thành công làm An Sênh nổi da gà, sau đó mở miệng nói, “Dễ ngửi sao?”

“Cái gì…” An Sênh nhất thời không phản ứng kịp, Phí Hiên lại lần nữa kề sát vào, nghiêng người, chỉ vào sau tai anh.

“Thơm không?”

An Sênh:…thơm cái đầu quỷ nhà anh.

Cô đè lại gò má Phí Hiên, đem anh đẩy ra, cau mày nói, “Sao anh lại phóng túng như vậy hả?”

Phí Hiên:…Anh vẫn là lần đầu tiên trong đời bị nói phóng túng.

Bất quá, bất luận An Sênh nói cái gì, hiện tại anh đều thấy nghe rất tốt, đè lại tay cô, đem mặt mình cọ cọ tại lòng bàn tay cô.

“Vậy mùi này không thơm?”

“Thơm thơm thơm, anh rất thơm!” An Sênh rút tay về, mở cửa xuống xe. Phí Hiên cũng xuống theo, cô chắp tay sau lưng, cọ cọ trên váy.

Hai người vào nhà hàng, tại quầy lễ tân báo bàn, lễ tân rất nhanh dẫn hai người lên lầu.

Ghế dựa kiểu xích đu, không gian rất lãng mạn, ngồi lên còn có chút đung đưa.

Lúc gọi món, Phí Hiên hỏi An Sênh muốn ăn gì, cô không nhận thực đơn, trực tiếp nói, “Mì ý hải sản.”

Cũng không phải An Sênh muốn tiết kiệm tiền cho anh, là cô chỉ thích món mỳ ý ở nhà hàng tây.

Phí Hiên nghe An Sênh nói như vậy, trực tiếp giao thực đơn cho phục vụ, “Hai phần mì ý hải sản, hai ly nước dưa hấu.”

Phục vụ cầm thực đơn đi. An Sênh nhìn Phí Hiên, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Cô biết anh đang cố gắng thích ứng với các thói quen, sở thích của cô.

An Sênh nói, “Anh thích món khác thì gọi, không cần bận tâm tới tôi.”

Khi nói chuyện, nước dưa hấu đã được mang lên, Phí Hiên cầm ống hút khuấy, uống một ngụm nói với An Sênh, “Tôi không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn. Em muốn ăn món khác sao?”

Cả ngày hôm nay hai người đều ở cùng nhau, đến lúc này, Phí Hiên nhịn cả một ngày, mới rốt cuộc hỏi An Sênh, “Người đàn ông ở gian hàng kế bên kia, còn có ba ba của đứa nhỏ kia, có phải đều có ý với em không?”

An Sênh chấn động, đem ngụm nước dưa hấu trong miệng nuốt xuống, sau đó nhíu mày. Phí Hiên thật nhạy cảm, thường ngày hai người kia sẽ cùng An Sênh nói chuyện, nhưng hôm nay có Phí Hiên, bọn họ cũng không trò chuyện nhiều, chỉ là nhìn vài lần.

Như vậy cũng bị nhìn ra.

Bất quá An Sênh không đáp lại anh, nhìn anh vài lần rồi cúi đầu, bởi vì vấn đề này trả lời như thế nào cũng đều không phải.

Nói là đúng, lại giống như khoe khoang, tựa như Phí Hiên cố ý để Đinh Oánh Khiết ở cùng một chỗ với cô.

Nhưng nếu nói không phải, lại giống như che dấu. An Sênh tự thấy cô không có cái gì cần che dấu, miễn cho Phí Hiên hiểu lầm, cho nên cũng không thể phủ nhận.

Nhưng Phí Hiên không biết được câu trả lời sẽ liền ghi nhớ trong lòng. An Sênh không lên tiếng, ngược lại anh không lập tức truy vấn. Đợi món mỳ ý hải sản được dọn lên, hai người ăn mấy miếng. Phí Hiên thấy An Sênh đem tôm đẩy sang một bên, sau đó thực tự giác lấy bao tay bóc tôm cho cô.

Hai con tôm được đưa đến đĩa An Sênh, cô ngẩng đầu nhìn anh. Lúc này, Phí Hiên mới mở miệng, “Rốt cuộc là không phải a…”

Phí Hiên nhìn chằm chằm, chờ cô trả lời. An Sênh cúi đầu dùng nĩa ghim vào thịt tôm, nhét vào miệng nhấm nuốt. Sau khi nuốt xong, mới trả lời Phí Hiên, “Tôi không biết.”

-Hết chương 29.1-

CHương mới nà~~~

Dạo này hít drama dữ quá nên mình quên luôn drama anh Hiên với chị Sênh mụi người à :v

Chương 29.2

Editor: Endy.

Phí Hiên lập tức đem dĩa ăn đặt trên bàn, gõ một tiếng, “Về sau em cách bọn họ xa một chút, hai người kia vừa thấy chính là có ý đồ không tốt với em!”

Anh còn vỗ bàn một cái, cau mày vẻ mặt ghét bỏ, “Một đám người lấm la lấm lét, cứ nhìn chằm chằm vào em!”Tròng mắt nhìn muốn rớt ra!

An Sênh không biết bị chọc trúng điểm cười nào, gặp bộ dạng Phí Hiên như cục xương của mình bị con chó khác nhớ thương mà phát điên, nhịn không được nở nụ cười.

Lúc này không phải là nhếch nhếch môi, mà là thật sự cười, khoé mắt đuôi mày cũng thay đổi độ cong, ánh mắt lấp lánh, cong thành nửa vầng trăng, Phí Hiên bị hớp hồn không chớp mắt.

An Sênh cười lộ ra mấy cái răng nhỏ, uống một nước dưa hấu, trêu ghẹo một câu, “Bọn họ không có ý đồ tốt, anh đối với tôi có ý đồ tốt sao?”

Sau khi nói xong, An Sênh muốn cắn đầu lưỡi mình một cái, trong lòng thực sự ảo não. Đầu cô gục xuống, làm bộ như cái gì cũng không phát sinh ăn mỳ. Nhưng ánh mắt cực nóng của Phí Hiên dường như muốn thiêu đốt mái tóc cô.

“Có.” Phí Hiên dừng lại không ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu An Sênh, buồn bã nói, “Em không phải vẫn luôn biết sao.”

Cô không đáp lời, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng Phí Hiên không định từ bỏ, bắt lấy bàn tay An Sênh đặt trên bàn.

Dùng ngón cái chà xát mu bàn tay cô, “Sênh Sênh, em cảm thấy biểu hiện của tôi thế nào? Có thể hay không cho…”

An Sênh né tránh tay, liếʍ liếʍ môi, “Không thể, không có khả năng, đừng nói cái này nữa, để tôi yên tĩnh ăn một bữa cơm được không?”

Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Phí Hiên lộ ra biểu tình tổn thương. An Sênh thấy được nhưng làm bộ như không thấy. Giữa hai người lại trầm mặc, chỉ còn tiếng vang của chiếc nĩa va chạm với đĩa, cùng tiếng nhấm nuốt không rõ ràng.

Phí Hiên cũng không dây dưa, làm cho An Sênh trong lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng không biết vì cái gì, món mỳ cũng trở nên nhạt nhẽo.

An tĩnh cơm nước xong, Phí Hiên muốn đưa cô đi xem phim, nhưng cô cự tuyệt.

Trở lại phòng trọ, An Sênh sau khi xuống xe liền trực tiếp đi lên lầu, không nhìn Phí Hiên một cái.

Đi đến trước cửa phòng, chưa kịp vào đã nhận được tin nhắn Wechat của anh.

Hiên Hiên không chỉ: Đáng thương jpg.

Hiên Hiên không chỉ: Cô gái vô tình, thậm chí còn không thèm quay đầu liếc nhìn tôi! Hộc máu jpg.

Hiên Hiên không chỉ: Hoạ cái quyển quyển nguyền rủa ngươi jpg (mình không biết quyển quyển là cái gì nên để nguyên văn).

Liên tục ba tin nhắn, An Sênh đứng trên hành lang, đèn cảm ứng đã bị hỏng, chỉ có màu đen của bóng tối. Tin nhắn anh gửi đến làm màn hình bật sáng, chiếu sáng một vùng nhỏ.

Nhìn tin nhắn trên màn hình, khoé miệng An Sênh không tự nhủ nhếch lên, cô không quay lại, dùng chìa khoá mở cửa.

Trở lại phòng, đặt túi xách trên ghế, bạn cùng phòng còn chưa trở về, An Sênh không mở đèn, mà trực tiếp đi đến bên cạnh cửa sổ, theo khe hở bức màn nhìn ra ngoài.

Xe Phí Hiên còn đỗ dưới lầu, di động cô lúc này lại vang lên.

Hiên Hiên không chỉ: Vì sao trong nhà không bật đèn? Chỉ có một mình em trong phòng sao? Có thể hay không sợ hãi!

Sênh Sênh không thôi: Bạn cùng phòng không có ở đây, không sợ.

Hiên Hiên không chỉ: Kỳ thật…tôi có chút khát. Tà ác jpg.

Sênh Sênh không thôi: Lăn jpg.

Hiên Hiên không chỉ: Vị cô nương này, tại hạ vào kinh ứng thi, đi ngang qua nơi đây, khát khó nhịn. Không biết cô nương có thể hay không cho tôi xin một ly nước? Tại hạ vô cùng cảm kích. Sau này nguyện cưới cô nương làm thê tử, ân ân ái ái vĩnh viễn không xa cách.

An Sênh đứng bên cửa sổ, nhìn Wechat, im lặng cười rộ lên, nhìn xuống dưới lầu, không có hồi phục, mà xoay người đi đến cạnh cửa mở đèn.

Chốc lát sau, An Sênh nghe dưới lầu truyền đến tiếng ô tô lái đi.

An Sênh than một tiếng, nấu chút nước nóng, cắm điện vào, sau đó nhào lên giường.

Tin nhắn Phí Hiên lại tới.

Hiên Hiên không chỉ: Tôi về đây, ngủ ngon. Ngày mai gặp lại, bán manh jpg.

An Sênh ma xui quỷ khiến đánh vào khung chat hai chữ “ngủ ngon”, nhưng lại ngừng tay không gửi, cắt đứt cuộc hội thoại.

Đêm qua cô đi ngủ rất sớm, nhưng nằm trên giường trằn trọc như cái bánh nướng áp chảo trở qua trở lại, trong đầu là một mảng trống không. Không có xuân tâm nảy mầm, cũng không nghĩ đến Phí Hiên. Bình thường cô luôn luôn bận rộn một ngày, đến buổi tối mệt mỏi, nằm lên giường liền có thể ngủ. Hôm nay cô chỉ có làm cá, căn bản không mệt, đâm ra mất ngủ.

Thói quen thật đáng sợ, thời điểm An Sênh còn đang mơ mơ màng màng suy nghĩ, nhớ đến năm đó cô là tiểu thư nhà giàu, hiện tại làm việc không mệt, lại vẫn không ngủ yên giấc.

Vài ngày sau đó, Phí Hiên đều đến, ban ngày sẽ giúp An Sênh làm việc, giữa trưa cùng cô ngồi ở bàn nhỏ ăn trưa, đến tối liền đưa An Sênh ra ngoài ăn cơm.

An Sênh nghiêm khắc dựa theo ước định lúc trước, mỗi ba lần sẽ đi một lần, cơm nước xong liền cự tuyệt đi đâu đó, nhưng càng ở chung với Phí Hiên, cô càng không biết phải cự tuyệt anh như thế nào. Những câu từ ác độc trước kia, lúc nhìn bộ dạng lăn xả làm việc của anh, dù có thế nào cũng nói không ra.

An Sênh không biết các thiếu gia hào môn đều biết cách làm người khác vui vẻ như vậy hay không, dù sao Phí Hiên cũng rất am hiểu cách này. Không biết anh học được ở đâu chiêu trò, mỗi ngày gặp mặt đều mang theo quà tặng.

Ngay từ đầu vẫn là một ít đồ quý giá gì đó, An Sênh luôn chỉ thấy không cần, càng về sau là một ít đồ nhỏ, đôi khi là một con dao gϊếŧ cá mới, đôi khi là một đôi găng tay, một cái khăn quàng cổ, một cái khẩu trang, thậm chí còn có một đôi tất.

Thời điểm anh đưa những thứ này, là những lúc cô muốn đi mua những vật đó.

Hơn nữa mấy thứ này cũng không phải hàng cao cấp, ở phía đối diện có thể mua được.

An Sênh vội vã dùng, giá tiền không đắc, dĩ nhiên yên lặng sử dụng.

Ngay từ đầu, cô còn đưa tiền cho Phí Hiên, lúc này anh nói, “Tính tính, em cũng không chê phiền toái. Trước tiên tôi sẽ nhớ rõ, dù sao em còn nợ tôi 2000 vạn, chút tiền nhỏ này…”

Nợ thêm mấy đồng lẻ này cũng không là gì, đại khái chính là đạo lý này, An Sênh bị anh thuyết phục vài lần.

Nhưng An Sênh không biết, mấy vật nhỏ này cũng có thể giống giọt nước chậm rãi nhỏ giọt, vô tình thấm dần dần, đợi đến lúc cô phát hiện cũng đã có đủ nước để uống. Nắm trong tay ly nước, nhìn ly nước Phí Hiên đặt trên bàn giống của cô nhưng khác màu, lại nhìn về tay chính mình, lại nhìn về đôi tất trên chân, sau đó nhìn một chút quà vặt trên bàn…

Lúc này mới đột nhiên phát hiện, bất tri bất giác, những đồ vật nhỏ nhỏ gì đó, giống Phí Hiên, đã muốn lặng lẽ xâm nhập vào sinh hoạt của cô, chiếm cứ một vị trí.

Thời gian trôi qua, mùa thu có nhiều loại cá, An Sênh phát hiện một việc làm cô kinh hoàng.

Từ sáng đến trưa, trong bốn tiếng đồng hồ, cô cứ cách vài phút sẽ ngó ra cửa xem một lần, hành động theo ý thức không khống chế được.

Lý do cô nhìn ra cửa là vì điện thoại đặt trên bàn hiện lên tin nhắn Phí Hiên.

Hiên Hiên không chỉ: Buối sáng rảnh, tôi sẽ ghé qua chỗ em. Chờ ta thân thân jpg.

Chợ thuỷ sản, nhìn một chút liền có thể thấy đầu chợ. An Sênh hướng ra ngoài nhìn lại, giữa trưa người cũng không nhiều, đại đa số đều ở đây ăn cơm trưa, chỉ có người dọn vệ sinh vẫn còn cầm chổi quét rác, trên ngã tư đường dọn dẹp lá rụng.

Trời đã vào thu, những chiếc lá nửa xanh nửa vàng, một cơn gió thổi qua liền rụng lả tả.

An Sênh cầm một bình giữ nhiệt, ngồi trên ghế nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chút vào quần áo của người dọn vệ sinh, lại nghiêm túc kiểm điểm chính mình, không nên xuất hiện loại cảm xúc chờ đợi như vậy a.

Khoảng thời gian này, Phí Hiên bề bộn nhiều việc, so với hàng mới trên chợ thuỷ sản còn muốn bận rộn hơn. Đôi khi, sáng sớm tinh mơ sẽ lại đây giúp cô khuân thùng hàng, sau khi làm xong liền tìm một chỗ gần đó tắm rửa thay quần áo, sau đó lái xe đến công ty.

Đôi khi buổi chiều anh mới đến, trời đã vào thu, trong tay sẽ xách một chút quà vặt như các loại quả hạch, còn có món cô thích nhất trứng thát cùng ngâm phù (món này mình không biết alf gì ).

Hơn nữa mấy món này cũng không phải tuỳ tiện mua, An Sênh nhận ra dược nhãn hiệu của tiệm bánh ngọt, là bánh ngọt sữa tươi, cả thành phố Thân thị chỉ có một cửa hàng không có chi nhánh, cách chợ thuỷ sản cũng không gần.

Nói cách khác, trước khi Phí Hiên tới đây, anh đã phải lái xe qua toàn bộ thành phố, đi mua cho cô mấy thứ này, may mắn Thân thị cũng không phải thành phố quá lớn.

An Sênh nói qua vài lần, cô nói, “Phí Hiên, anh không cần thiết phải làm như vậy. Anh làm vậy cũng không hữu dụng.”

Đây là lúc cô có thể nói ra những lời tàn nhẫn độc ác.

Nhưng Phí Hiên luôn luôn nhún vai, cười đến rực rỡ như ánh mặt trời nhô cao, khiến cho người khác mở mắt không ra.

“Ăn của em đi, quản nhiều như vậy làm gì.” Anh luôn nói câu này.

Mỗi lúc này, An Sênh đều khuất phục với bánh ngọt, sa vào trứng thát ngọt hương, còn có ngâm phù ngọt bên trong.

Mà có nhiều lúc, Phí Hiên tới vào lúc trễ, An Sênh đã muốn tan việc, thậm chí có lúc cô sắp ngủ, Phí Hiên liền lái xe đứng dưới lầu, một lần lại một lần gửi tin nhắn Wechat cho cô, muốn cô xuống lầu gặp mặt.

Lúc đầu, cô tuyệt đối không đi, nhưng có một lần, sáng sớm cô dậy, phát hiện Phí Hiên vẫn ở dưới lầu, nhìn thấy cô đi làm, anh bước xuống xe, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, tây trang nhăn nhúm, cằm lún phún râu, căn bản không hỏi cô có đồng ý hay không đã trực tiếp kéo cô ôm vào lòng.

-Hết chương 29.2-

Chương 29.3

Editor: Endy.

Anh dán vào tai cô oán giận nói, “Đêm qua vừa ký một hợp đồng, trong lòng thực hưng phấn, không thấy em không ngủ được. Nhưng em lại nhẫn tâm như vậy, gọi thế nào cũng không xuống, tôi ở trong xe cả một đêm, hiện tại lưng đau eo mỏi…”

An Sênh còn nhớ rõ buổi sáng ngày đó, đã qua 7h sáng nhưng trời vẫn còn mờ mịt, trong không khí hơi nước rất nặng, hẳn là trời muốn đổ mưa, không thấy một tia nắng.

Nhưng người Phí Hiên thoang thoảng mùi nước hoa lẫn mùi thuốc lá đêm qua.

Mà thái độ cô đối với anh cũng không biết từ lúc nào đã từ từ chuyển biến, bất đắc dĩ, cam chịu, dung túng. Đến bây giờ, kinh hãi của An Sênh từng chút một thay thế bằng chờ mong.

Bình giữ nhiệt uống đã thấy đáy, có người đến mua cá, An Sênh thu hồi ánh mắt, cầm dao làm cá. Dựa theo yêu cầu của khách, đem cá xử lý tốt, trên thắt lưng đột nhiên xuất hiện một đôi tay, cả người cô liền cứng đờ.

“Hôm nay có video hội nghị, một đám lão già kia đều muốn vào quan tài sống mà, còn cùng tôi đàm luận về xu thế kinh tế tương lai nữa chứ…”

Giọng điệu Phí Hiên mang theo oán giận, tay vòng trên thắt lưng An Sênh, cầm một cái tạp dề, lưu loát buộc cho cô “Làm cá như thế nào lại không biết mang tạp dề, làm bẩn hết quần lại phải giặt…”

“Anh lại không…” An Sênh nghĩ muốn cãi lại, muốn nói “Cũng không phải anh giặt”, nhưng mới nói một nửa liền vội vàng nuốt trở lại.

Tuần trước quần áo của cô đều là Phí Hiên giặt…

An Sênh lại đột nhiên hoảng hốt, từ trong kẽ hở lặng lẽ tràn ra một loại khủng hoảng. Cô cảm thấy Phí Hiên thật sự có độc, giống như các việc nhỏ, thậm chí An Sênh không nhớ được buổi tối một ngày nào đó, thật sự chịu không nổi sự quấy rầy của anh, mời vị “thư sinh đang trên đường đi ứng thi” lên lầu uống một chén nước…

Thật sự anh chỉ lên lầu uống chén nước 5 phút liền đi, đến bây giờ tiến dần từng bước, không riêng thời điểm từ chợ chuẩn bị trở về công ty, sẽ ở lại phòng An Sênh tắm rửa thay quần áo, sẽ còn thuận tay đem quần áo cô cùng của anh bỏ vào máy giặt quần áo…

Thậm chí có một lần, buổi tối hôm trước An Sênh cởϊ qυầи lót, nhét ở ngăn giặt đồ lót lại quên giặt, giữa trưa hôm sau Phí Hiên tới phòng trọ, buối tối cô trở về liền thấy qυầи ɭóŧ đón gió bay phấp phới trên ban công.

“Anh lại không cái gì hả?” Phí Hiên ngắt khuôn mặt An Sênh một cái, “Tôi mua cho em ngâm phù, vừa lúc mới làm xong, tôi đã dùng áo bọc lại để giữ nóng. Bây giờ còn nóng mau tới ăn…”

Chị gái bán tôm bên cạnh thấy vậy nói, “Tiểu Phí tới rồi, lại mang thứ gì nha, Sênh Sênh mấy ngày này có chút béo lênđó.”

An Sênh bị Phí Hiên nắm tay, dắt lại ngồi trên ghế nhỏ, anh ngồi xổm đối diện cô, lấy cái hộp nhỏ đựng ngâm phù được bọc trong lớp áo khoác tây trang ra.

Đặt trên tay An Sênh, “Em nói món này ăn nóng ngon nhất, dẫn em đi ăn em lại không đi. Lần này vẫn còn nóng, tôi gọi điện thoại canh thời gian…”

An Sênh giương mắt nhìn anh, “Không phải nói anh tới vừa lúc sao?”

Phí Hiên chà xát mũi, không trả lời câu hỏi của cô, cầm lấy cái muỗng xúc một miếng, trực tiếp nhét vào miệng An Sênh, ngăn chặn lời nói kế tiếp của cô.

An Sênh thành công bị chặn miệng, trong khoang miệng ngập tràn mùi bơ thơm ngon, mặt mày không tự chủ đều cong lên.

Phí Hiên thay một bộ quần áo khác chỉ mặc khi làm ở chợ thuỷ sản, đem bộ tây trang bỏ vào trong một cái túi trong.

Bộ quần áo này nhìn bình bình không có gì lạ, kiểu dáng cũng không biến hoá đa dạng, nhưng mặc vào rất vừa vặn đẹp, chất liệu cũng rất tốt. Phí Hiên nói tuỳ tiện mua, An Sênh cũng không tin tưởng, kết quả vừa hỏi, anh còn vẻ mặt kiêu ngạo nói với cô, “Bộ này chỉ có 3000 đồng một bộ bán sỉ.” trên mặt còn viết rõ hàm ý mau khen tôi thật biết tiết kiệm. (khoảng 9tr5 thui mụi người ạ  anh Hiên thật biết tiết kiệm ).

An Sênh nghẹn họng không nói gì, từ đó về sau mỗi lần thấy Phí Hiên thay quần áo làm việc, cô đều dùng ánh mắt nhìn “tên phá sản” để hình dung anh.

“Hôm nay đi ăn món Nhật, tôi đã đặt chỗ. Ăn xong chúng ta đi xem phim, mới công chiếu, lần trước trong di động em…”

Phí Hiên bên cạnh thu dọn đồ đạc, nói chuyện liên miên với An Sênh, trực tiếp an bài lịch trình đầy đủ cho buổi tối của hai người.

An Sênh đem ngâm phù nhét vào miệng, miệng căng phồng nhìn anh, tay còn nâng cái hộp nhỏ, ánh mắt trừng tròn vo, nhìn rất giống một chú Hamster đang gặm thức ăn.

Gần đây An Sênh đúng thực có béo lên, khuôn mặt vốn gầy yếu, bây giờ đã tròn hơn, cùng ánh mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn phối hợp, đáng yêu muốn chết.

Phí Hiên đang thu thập cá, thật sự bị bộ dáng này của cô nuốt trọn, cầm dao ngồi đối diện An Sênh, cười tủm tỉm hỏi, “Ngon sao?”

An Sênh đã tập thành thói quen anh làm nũng, gật gật đầu, miệng nhanh chóng nhai nuốt để dễ nói chuyện, nhưng như vậy càng giống Hamster.

Tâm Phí Hiên đều muốn tan, đặc biệt muốn hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái, nếm thử có phải hương vị hôm nay của ngâm phù phá lệ ngon hay không.

Nhưng anh không dám, theo đuổi An Sênh thời gian lâu như vậy, tuy rằng cô sẽ không giống bộ dáng trước kia, nói một ít lời tổn thương, cũng không có giống như trước kia cự tuyệt anh, nhưng đến bây giờ một chút dấu hiệu chấp nhận anh cũng không có, hai người bảo trì khoảng cách, ngẫu nhiên mới nắm tay.

Mà loại nắm tay này, Phí Hiên đều nhân lúc An Sênh không chú ý, hoặc thừa dịp An Sênh chưa kịp cự tuyệt mới kéo tay cô.

Phí Hiên cảm giác anh đã dùng hết chiêu thức vốn liếng, tụ tập cùng bạn bè càng ngày càng ít, khoảng thời gian này một lòng một dạ nhào vào cuộc sống yên ổn bên cô.

Có người bạn lúc ngàm chán, hỏi thăm, mỗi lần tụ tập đều đem anh ra làm đề tài bàn tán, hiện tại Phí Hiên rất nổi tiếng trong giới.

Theo đuổi một cô gái gϊếŧ cá, còn kém ba quỳ chín lạy, nhưng lúc này mắt thấy trời đã muốn vào đông, chết sống còn chưa đuổi tới tay.

Phí Hiên nghe vậy cũng cười nhẹ, tuy rằng bây giờ An Sênh vẫn chưa đồng ý, nhưng anh có thể cảm giác được, thời gian cũng nhanh thôi.

Mà anh không thấy thời gian theo đuổi An Sênh có gì vất vả, hoặc giống lời những người đó nói, cảm thấy An Sênh không thích thượng thủ.

Phí Hiên ngược lại rất hưởng thụ, thích mỗi ngày cùng An Sênh ngây ngô. Cho dù ngốc ở chợ thuỷ sản, trở về tắm hai lần vẫn nghe mùi cá, nhưng chỉ cần mỗi ngày thấy cô, mỗi ngày ở cùng cô, quan sát ánh mắt cô nhìn anh, từ đề phòng thành từng chút tiếp nhận. Đến bây giờ, An Sênh từ trước đến nay không tự biết, nhưng Phí Hiên đã rất hưởng thụ.

Giống như việc tỉ mỉ tưới nước cho một gốc cây non, thấy nó lớn lên, loại cảm giác khoái hoạt này, không tự mình làm sẽ không cách nào hiểu được.

Mà Phí Hiên kỳ thật cũng từng một lần hoài nghi, bản thân anh có hay không qua một đoạn thời gian sẽ mất hứng thú với An Sênh.

Nhưng hiện thực nói cho anh biết, cùng với An Sênh, mỗi giây mỗi phút, anh đều sâu sắc thích cô thêm một phần.

Anh đã xem An Sênh như người của mình.

Gánh trên vai món nợ lớn, bị anh uy hϊếp cùng dây dưa, ban đầu đối với anh không có động thái gì, cũng không lộ ra biểu tình bình nứt không sợ vỡ.

Phí Hiên cho cô xem hợp đồng, xác định anh là chủ nợ, cô cũng không có biểu hiện ra khó chịu, không có uể oải, không có thầm oán ba mẹ liên luỵ, mà rất nghiêm túc, đem tiền lương mỗi tháng trừ một ít tiền sinh hoạt, đều đưa hết cho anh.

Loại cảm giác này thật sự rất mới lạ. Phí Hiên từ trước đến giờ đều phát tiền lương cho người khác, chưa có người nào đem tiền kiếm được tính toán tỉ mỉ, tất cả giao cho anh, thậm chí ngay cả tiền mua đồ ăn vặt cũng không để lại.

Phí Hiên không có không xem trọng tiền An Sênh đưa, anh rất nghiêm túc. Mỗi ngày trừ bỏ tiền sinh hoạt, bình thường đều mua cho cô mấy đồ vật nhỏ, mua kẹo cao su đều dùng tiền An Sênh.

Có một lần An Sênh nhìn phong thư quen thuộc, nhìn Phí Hiên móc tiền trong phong thư đó ra mua đồ, liền hỏi Phí Hiên dùng tiền người khác là cảm giác gì.

Lúc ấy, Phí Hiên thực ngứa đòn nói, “Rất sướиɠ, phi thường sung sướиɠ.”

Tới cuối tháng hai người dùng hết tiền, anh lại tăng lên một ít. Nếu không dùng được, liền chuyển tới mức tiền tháng sau. Có thể nói, Phí Hiên cùng An Sênh, hai người đều dùng tiền lương An Sênh sống.

Phí Hiên thập phần hưởng thụ loại cảm giác làm “tiểu bạch kiểm” này.

Ban đầu Phí Hiên còn nghi hoặc, là An Sênh khẩn cấp muốn trốn, khơi gợi ra chấp niệm của anh. Là An Sênh xả thân cứu anh, làm anh bám riết cô, nhớ mãi không quên. Là An Sênh đột ngột mất tích, nhưng càng ở chung, so với trước kia càng thêm hấp dẫn Phí Hiên, là sức mạnh An Sênh kéo anh về phía trước.

An Sênh miệng ăn ngâm phù, nghe Phí Hiên tự chủ trương, động tác hơi chút dừng lại.

Phí Hiên vội vàng cúi đầu, kỳ thật dư quang đang nhìn An Sênh, chờ cô trả lời. Bởi vì An Sênh thực sự tuân thủ ước định lúc trước, ba lần khẳng định cự tuyệt anh hai lần.

Hôm qua hai người vừa tham gia một buổi tụ tập, theo lý thuyết hôm nay là ngày cự tuyệt, Phí Hiên kỳ thật không ôm hy vọng quá lớn.

Nhưng An Sênh dừng động tác, xuất thần như vây trong chốc lát, thân thủ lấy một cái ngâm phù nhét vào miệng, không nói gì.

Đây chính là chấp nhận?!

Đây nhất định là chấp nhận!

Bởi vì mỗi lần An Sênh đồng ý cùng anh ra ngoài, đại đa số đều là trầm mặc như vậy.

Phí Hiên yên lặng mở di động, gửi cho Phí Sư một tin nhắn Wechat.

Hiên Hiên không chỉ: Cứ theo nguyên kế hoạch, tìm vé xem phim ở khách sạn.

Fish: Được, anh.

Thu điện thoại, Phí Hiên bởi vì An Sênh cam chịu nên rất vui vẻ, làm việc càng hưng phấn, tiếng huýt sáo so với bình thường đều vang hơn.

-Hết chương 29.3-

Mụi người nhớ tym ủng hộ nhà mình nhaaa~~~