Chương 21.1: Dù sao cũng phải lưu lại ký hiệu!
Editor: Endy.
Tự mình say mê xem như đã rất ngu ngốc, còn nhiều ngày như vậy. Phí Hiên một ngày lại một ngày làm quen với sự tồn tại của An Sênh. Hôm nay chợt tỉnh lại sau cơn đại mộng, nói không khó chịu là giả.
Anh có cảm tình với An Sênh, động tâm vì cô, nhân lúc tình cảm còn chưa sâu nặng, anh không nên hãm sâu. Phí Hiên từ nhỏ đến lớn được nâng trong lòng bàn tay, tự cao kiêu ngạo, anh có ngốc mới tặng không trái tim cho người khác chà đạp.
Anh đã ngu ngốc nhiều ngày như vậy, nghĩ lại bản thân trước mặt An Sênh cố gắng làm cô vui vẻ, nhưng chung quy cũng chỉ là ép buộc cô. Anh còn có thể không thông suốt sao?
Nhưng lúc nhìn An Sênh đi ra ngoài, đôi giày anh thích nhất còn bị mang đi. Đây chính là đôi giày một người anh em mang từ nước ngoài về cho anh!
Phí Hiên biết đã là một người đàn ông “hảo hán” thì nên để người đi, nhưng anh nhìn tuyết rơi bên ngoài, đôi giày kia đạp trên tuyết còn có thể giữ sao?
Vì thế anh không chút suy nghĩ, chân trần đuổi theo, lao ra cửa phòng bệnh, tại cửa thang máy kéo An Sênh vừa mới bước vào trong ra.
Đừng hỏi vì cái gì không đi thang bộ, giằng co cả đêm, thân thể An Sênh còn chưa phục hồi thể lực, nào còn khí lực để leo thang chứ.
Lúc trước bị bắt về, An Sênh còn có thể bình tĩnh, nhưng lúc này gặp Phí Hiên đi tới như một cơn lốc, biểu tình trên mặt như cô cỗm hết tài sản nhà anh bỏ trốn, làm cô sợ anh lại đổi ý bắt trở về. Những phân đoạn tính cách biếи ŧɦái theo dõi cùng giam cầm của Phí Hiên được miêu tả trong truyện nháy mắt tuôn trào trong đầu An Sênh. An Sênh cào cửa thang máy chưa khép lại, la thất thanh như gϊếŧ heo.
“Có ai không! Cường gian! Cướp bóc! Gϊếŧ người rồi! Mẹ ơi cứu con a a a----“
An Sênh gấp đến nỗi muốn nứt da đầu, cũng không biết chính mình kêu la cái gì, tóm mặt sắc mặt của Phí Hiên ngày càng đen, khó coi đến muốn gϊếŧ người.
Y tá trực ban nghe thấy động tĩnh bên này liền cho rằng hai người đánh nhau. Bình thường người nhà nói chuyện đều nhẹ giọng thì thầm.
Phí Hiên dưới tình thế cấp bách, xách cổ An Sênh lôi ra ngoài. An Sênh liền gào to kêu cứu, Phí Hiên nhanh chóng bịt miệng An Sênh. Cô không khách khí cắn một ngụm vào tay anh.
“Theo tôi trở về, đổi đôi giày!” Phí Hiên nghiến răng nghiên lợi gầm nhẹ. An Sênh nào biết cô mang trúng đôi giày anh thích nhất, thật sự cùng ôm tài sản nhà anh bỏ chạy không sai biệt lắm.
An Sênh không biết nguyên do, liền cho rằng bệnh biếи ŧɦái của anh tái phát, nhất định là hối hận, muốn đem cô kéo về nhốt lại!
Ngẫm lại vài ngày trước, An Sênh chỉ cảm thấy một trận khó chịu, ngực muốn hít thở không thông. Truyện “Tiểu Nghiễm Cáo” hiện tại trong mắt cô, lực sát thương lớn đến nỗi uy hϊếp đến vận mệnh của các tế bào thần kinh não. Phí Hiên thực sự rất đáng sợ!
Cô hôm nay chính là từ nơi này nhảy xuống, chết bên ngoài! Thà chết cô cũng tuyệt đối không quay về---
Vì thế cô kêu càng thê lương, Phí Hiên che miệng không được, nói cũng nói không rõ ràng. Anh chỉ muốn cô đổi đôi giày, không biết An Sênh đây là phát điên cái gì.
Mẹ nó cô không thích tôi, còn nghĩ muốn đi đôi giày của tôi? Không có cửa đâu!
Mắt thấy đã có thể hấp dẫn sự chú ý của các y bác sĩ trực ban, An Sênh liền giãy dụa, đạp loạn kêu la, rất giống bị mắc bệnh chó điên.
Tại thời điểm nguy cấp như bây giờ, Phí Hiên không biết từ nơi nào nghĩ đến một câu, chó cắn chó…
Vế sau là gì căn bản không nghĩ rõ ràng, anh đã bị An Sênh kéo cổ áo, kéo dật về phía thang máy, cắn---
Thật sự là cắn trả thù, nhưng cô cắn ở vị trí có chút đặc biệt!
Vì thế, lúc các y bác sĩ kéo tới bất ngờ không kịp phòng bị… oán giận một miệng đầy thức ăn cho chó.
Phí Hiên đem An Sênh đặt vào cạnh thang máy bên cạnh, hôn đến khí thế ngập trời. Phí Hiên nhân lúc cô chấn động nhất thời không có lực, liền đem cô hôn đến không khí để hít cũng không có.
Cho nên lúc y tá và các bác sĩ đến, chính là cảnh tượng Phí Hiên đem An Sênh toàn thân xụi lơ, cánh tay vô lực rũ xuống. Nếu không có cái chân dài rắn chắc của anh đỡ lấy, An Sênh tuyệt đối trượt xuống đất.
Phí Hiên một tay nắm cằm cô, một tay đặt lên vách tường, làm ra tư thế tiêu chuẩn “bích đông tư thế”, lại thêm ngoại hình soái của anh, tính công kích cùng xâm lược mười phần, chính là dáng vẻ các cô gái mê đắm nhất.
An Sênh vô lực ngước cổ, Phí Hiên nhắm mắt lại hôn cô thật sâu, rất chuyên chú, đứng rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng hôn môi.
Một màn này nửa đêm canh ba có chút quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, các tiểu y tá đa số đều còn độc thân, vừa thấy một màn như vậy liền không tránh được mặt đỏ tai hồng.
Bác sĩ vốn nửa đêm có thể ngủ một lát, nhưng lại bị âm thanh gϊếŧ heo của An Sênh hấp dẫn lại đây, xoa xoa ánh mắt lại chứng kiến một màn như vậy, nheo mắt, tưởng nhìn lầm, còn lấy mắt kính xuống lau rồi mang trở lại.
Thật đúng là khéo, người này không phải ai khác, chính là bác sĩ điều trị chính của An Sênh và Phí Hiên, Tần Thư.
Tần Thư thấy tình huống như vậy cũng sửng sốt một chút. Hai người ở bên kia vẫn hồn nhiên, cũng không kêu to. Bác sĩ Tần giật giật môi, nâng mắt kính, ngược lại không tiến lên, mà quay đầu nói với đám nữ y tá còn đang trừng mắt nhìn, “Không có việc gì, mọi người nghỉ ngơi đi. Lát nữa hai người họ sẽ về phòng.”
Ngược lại không phải Tần Thư không quản, mà anh thân là bác sĩ chính, vào phòng bệnh không nhiều, nhưng gặp trường hợp hai người y y a a không ít. An Sênh bị Phí Hiên đùa giỡn, vớ được cái gì liền đánh, bất quá mỗi lần đều bị Phí Hiên cắn một trận, cô chỉ có thể trừng mắt, kéo dài hơi tàn.
Quả nhiên, Phí Hiên cảm giác được An Sênh không còn phản kháng nữa, chỉ mở to mắt. Khoé mắt cùng khuôn mặt đều hồng lên, ánh mắt loé loé.
Nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, anh rất nhanh hạ thấp người, lau miệng, trực tiếp vác An Sênh lên vai bước về phía phòng bệnh.
An Sênh bây giờ như cọng mì nấu chín quá, mềm nhũn gục trên vai Phí Hiên, đầu óc ong ong, đương nhiên không phải say mê, mà vì cô đang thiếu dưỡng khí.
Vốn cô đã chẳng còn bao nhiêu khí lực, bây giờ thì hay rồi, đến mở mắt cũng không còn đủ sức. Nhưng trong lòng cô vẫn còn rõ ràng, đây là Phí Hiên muốn gϊếŧ chết cô a.
Trong lòng lại suy nghĩ trên trời dưới đất, anh định mưu sát cô sao?
Anh cũng thật con mẹ nó cường hôn a----
Lại kinh động nghĩ, nếu cô chết, báo chí đều sẽ đưa tin là---
#Cặp đôi hôn nhau quá mức, khiến cô gái hít thở không thông mà chết, do tính phóng túng. Phóng túng, vẫn là tình yêu điên cuồng!#
An Sênh nghĩ muốn giãy dụa, nhưng một điểm khí lực cũng không có. Thân thể con người chính là như vậy, một khi bị kinh sợ, hít thở không thông, đại não sẽ liền chặt đứt năng lực chi phối thân thể, ưu tiên cung cấp dưỡng khí cho não để duy trì sinh mệnh.
Cho nên An Sênh bây giờ ngoài những suy nghĩ rối loạn lúc này, bên trong tất cả đều là những đoạn miêu tả về tính cách biếи ŧɦái của Phí Hiên, cùng với các kiểu chết thê thảm mà cô có thể gặp.
Phí Hiên vác An Sênh đi ngang qua các y tá, một đám tiểu y tá lại thầm gào thét trong lòng, bạn trai này cũng mạnh mẽ quá max, a a a a chúng tôi cũng muốn bị cường hôn đến cả người xụi lơ!
Phí Hiên một tay vòng qua An Sênh, một tay chạm khẽ dưới khoé miệng, cảm giác đau tê tê truyền đến. Vừa rồi An Sênh cắn anh một cái, Phí Hiên sợ miệng anh để lại sẹo, vừa vào phòng liền ném An Sênh mềm nhũn lên giường, tìm y tá lấy thuốc mỡ.
Các y tá lại được dịp bùng nổ tâm tư thiếu nữ. Phí Hiên cầm tuýp thuốc mỡ bôi, vào phòng liền cởi đôi giày An Sênh đang mang.
Mẹ nó vừa rồi anh không cẩn thận dẫm lên đôi giày. Phí Hiên đưa đến gần thổi thổi, mũi giày vẫn còn vệt màu đen.
Anh đau lòng đặt đôi giày vào lại trong tủ, không nhìn ánh mắt phức tạp cùng kinh sợ của An Sênh, từ trong tủ lấy ra đôi giày khác, mang vào chân An Sênh. Đối với An Sênh người nhũn như bánh nói, “Lúc này cô đi đi, tôi cam đoan không đuổi theo.”
Trong lòng Phí Hiên yên lặng toan tính, cái hôn vừa nãy là anh cố ý. Anh…cố kỵ vài ngày nay sợ thân thể An Sênh chưa khoẻ, hôn hai cái cũng không dám tận hứng, sờ một chút cũng không dám.
Anh không dám quá thân mật với cô, bây giờ cảm thấy mình thật con mẹ nó thiệt thòi quá, trắng tay tự mình say mê một phen.
An Sênh từ lúc vào phòng đều trừng mắt nhìn Phí Hiên, nằm trên giường chậm rãi khôi phục khí lực. Thấy Phí Hiên đổi giày cho cô, nhưng làm sao cô có thể tin tưởng, Phí Hiên đuổi theo cô chỉ vì đôi giày đâu.
Cô cảm thấy Phí hiên chính là không để cô đi, chính là đổi ý, còn hôn cô như vậy, để cô đi làm sao được? Hôn cô đến nỗi làm cô mất dưỡng khí suýt chết!
Vì thế cô nằm ở đó, một bên vừa hít thở lấy sức, một bên trừng mắt nhìn Phí Hiên, nhìn Phí Hiên đứng bên cạnh cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài sững sỡ, liền cảm thấy anh đây là đang ép buộc cô.
Lòng người thật hiểm ác. Mẹ ơi cứu con!
Nhưng Phí Hiên nhìn một màn tuyết trắng bên ngoài, lúc này lại thương cảm, nghĩ đến cái hôn vừa rồi không kiêng nể gì, anh lặng lẽ đè ngực, khó khăn áp chế trái tim đập loạn.
Cái hỗn đản nha đầu này, như thế nào mà không thích anh chứ? Anh có chỗ nào để chê, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tiền có tiền, lúc trước không thích cô anh vẫn rất hào phóng, hơn nữa hai người cũng từng lớn lên cùng nhau một khoảng thời gian, như thế nào không thích anh đây….
Nhiệt độ trong phòng ấm áp dễ chịu, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, khí lực An Sênh đã phục hồi được một ít, nhưng cô vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm Phí Hiên. Anh vừa động, cô liền giả chết, chậm rãi dưỡng sức để chạy trốn. Lúc này bằng bất cứ giá nào, thanh máy cùng cô quá xung khắc, cô muốn chạy thang bộ!
Phí Hiên chất vấn bản thân trong chốc lát, liền không tìm được điểm nào chính mình không thích, đối với An Sênh cũng không thích đến muốn chết đi sống lại. Nghĩ thầm, hừ, cô không thích tôi, tôi cũng không thích cô!
Với điều kiện của anh, muốn dạng nào mà không có!
Phí Hiên đứng thấy hơi mỏi chân, ngáp một cái, nghĩ thông suốt, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, trên thế giới vẫn còn nhiều người!
Đơn giản muốn lên giường ngủ bù, kết quả vừa quay đầu liền thấy An Sênh mặc áo lông, mặc quần của anh, thậm chí còn mang giày của anh nằm trên giường, ngủ thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Anh đứng cạnh cửa sổ quá lâu, vẫn cho rằng An Sênh đã đi, lúc nhìn thấy An Sênh ngủ thϊếp đi có chút sững sờ.
Bên ngoài trời đã sáng, Phí Hiên đứng bên giường trừng mắt nhìn An Sênh trong chốc lát, có nên gọi cô dậy cút đi, không phải muốn chia tay sao? Chia tay còn không đi, lại còn không biết xấu hổ nằm trên giường anh ngủ!
Nhưng nhìn trong chốc lát, Phí Hiên lại xoay người kéo rèm giường lên, sau đó hầm hừ bò lên giường, cũng mặc kệ An Sênh, thậm chí còn muốn đá cô xuống giường.
Nằm trên giường, anh ngủ đặc biệt không thoải mái, chăn bị An Sênh đè, chen chân vào duỗi không ra, đá vài cái cũng không được.
Trong phòng yên tĩnh lại, ánh sáng bị bức màn ngăn lại. Không biết qua bao lâu, một bàn tay từ trong ổ chăn vươn ra, chụp vào người An Sênh. Thấy An Sênh không có phản ứng gì, sau đó…lại duỗi ra đem cô kéo dịch lên.
Tiếp đến một chân vươn ra, đạp rơi giày An Sênh. An Sênh ngủ rất say, cô giằng co cả một đêm, vốn sức khoẻ còn chưa tốt, còn ở đây chịu áp lực tinh thần, vừa rồi không chống đỡ được liền ngủ quên. Lúc này đã muốn đi qua mấy cái đèo.
An Sênh từng chút một bị lôi vào trong chăn, trong chăn động vài cái, một cái áo khoác lông bị ném ra ngoài, rơi ở bên giường, tiếp theo là quần…một cái…hai cái.
Trong chăn lộ ra hai cái đầu kề sát nhau. Phòng bệnh yên tĩnh lại, chỉ lại tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hai người.
Phí Hiên trước khi ngủ còn nghĩ không ôm không ôm, nhưng lúc đem An Sênh ôm vào trong ngực, bên giường không có gương, bởi vậy anh không thấy được dáng vẻ lúc này của mình, khoé miệng vểnh lên nụ cười hài lòng.
Hai người ngủ đến giữa trưa, trước sau như một làm ổ trong chăn ấm ấp. An Sênh ép buộc đem chuyện tối qua đều quên hết, nhưng lúc mở mắt ra, nhìn hàng mi cong của Phí Hiên, ký ức của cô dần dần chảy về.
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, tay nhanh hơn não, “ba” một tay đánh vào mặt Phí Hiên.
( anh Hiên ăn tát dài dài nếu muốn nằm với chị Sênh :v )
-Hết chương 21.1-