Hà Xử Phùng Sinh

Chương 3: Lão đại người đẹp tâm càng đẹp

"Không thể."

Hà Lạc Nhất nhàn nhạt nói một câu, dễ dàng bóp nát trái tim bé bỏng của Tiêu Phùng Sinh, một đêm bi thảm cứ như vậy bắt đầu.

Tiêu Hựu hơn mười một giờ đêm mới thắng một bao tiền mang về nhà, về tới nhà cô mới giật mình khϊếp sợ, hai bạn nhỏ sao lại chưa ngủ nữa.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Tay Hà Lạc Nhất bưng một ly trà, ngồi trên sô pha lớn uống bộ dạng của nàng cứ như là sếp lớn, thi thoảng còn ngẫu nhiên thổi lá trà.

Tiêu Phùng Sinh đứng đối diện nàng, đưa lưng về phía sau: "Than Ôi! Danh lam thắng cảnh phi thường, thịnh yến khó gặp lại...... Lan đình...... Lan đình......"

Hà Lạc Nhất nhíu mày, "Lan đình cái gì? Nói lắp cái gì? Chị học mà không chịu dùng tâm?"

Tiêu Phùng Sinh muốn khóc, "Tôi buồn ngủ quá, ngủ trễ da sẽ không tốt, em không biết sao? Em nhìn xem làn da mềm mại giống như nước này xem, nó yêu cầu phải ngủ sớm để bảo dưỡng đó, không biết sao?"

Hà Lạc Nhất cười lạnh: "Không biết, tôi cũng chưa từng nhéo qua."

Phùng Sinh lập tức che lại mặt của mình, khóc thút, "Lan đình đã rồi...... Sắp chia tay lời khen tặng......"

Quả thực từng câu từng chữ đều ngậm nước mắt mà đọc.

Tiêu Hựu nhìn buồn cười lại đau lòng, cô đóng cửa lại, khom lưng xuống đổi giày: "Ayya, vẫn còn nỗ lực học tập sao? Mẹ có mua điểm tâm cho hai đứa, ăn chút rồi ngủ đi, ngày mai rồi học."

Tiêu Hữu khi còn trẻ chính là thiên tài, cô có tài đã gặp qua là không quên được, cho nên nỗi khổ khi phải học thuộc lòng đối với cô là không thể lý giải.

Phùng Sinh vừa thấy mẹ trở về, nước mắt đều liền chảy ra, đang muốn nói chuyện, Lạc Nhất trước cô một bước: "Dì nhỏ, dì ngủ đi, đừng để câu "mẹ hiền chiều hư con" này ứng nghiệm ở trên người của dì."

Tiêu Hựu:......

Nói thật lòng nhé, thân là đại tổng tài của Thánh Hoàng, Tiêu Hựu đã lâu không có bị người khác nói một câu nghẹn đến mức cãi không lại, cô đem túi đặt ở trên bàn trà, nhìn về phía Tiêu Phùng Sinh bằng ánh mắt đồng cảm, lặng lẽ lui ra ngoài. Cô thật sự không thể cùng "Con dâu" tương lai của mình có tranh chấp được, nhìn thấy bộ dạng nhát gan thê nô này của con gái nhà mình xem ra cũng có thể đoán được địa vị gia đình trong tương lai của Phùng Sinh, hai người cứ nên thuận theo tự nhiên mà sống thôi nhỉ.

Đừng nhìn Lạc Nhất còn nhỏ, nhưng khí thế rất lớn nha, cô cũng không dám chọc.

"Đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào túi thì thuộc bài chắc? Còn một đoạn cuối cùng, học nhanh đi, học xong rồi ăn."

Thanh âm và ánh mắt của Lạc Nhất đều lạnh băng, Phùng Sinh lau khô nước mắt, tiếp tục, "Đằng vương gác cao bên sông chử, bội ngọc minh loan bãi ca vũ......"

Cuối cùng cũng học xong rồi.

Phùng Sinh ăn ngấu nghiến điểm tâm mẹ mang về, Lạc Nhất đưa cho cô một nước: "Chậm một chút, ăn ít thôi, trễ rồi tiêu hóa không tốt."

"Em tránh ra!"

Phùng Sinh quả thực rất sợ Lạc Nhất, "Ngày mai không được tới nhà của!"

Một bụng của cô chỉ toàn nước mắt chua xót, chỉ sợ đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không thắng, cơn nghẹn này thật sự làm cô già đi trăm tuổi.

Hà Lạc Nhất rửa mặt xong liền ngủ, Phùng Sinh thì không, tuổi vẫn chưa lớn, đặc biệt rất biết làm đẹp, tắm rửa xong, đắp mặt nạ, cẩn thận bôi kem dưỡng thể cùng 7749 loại skincare khác xong rồi mới chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hà Lạc Nhất đã ngủ rồi, nàng nằm ở trên giường lớn, mái tóc dài như thác nước mà xõa ra, lông mi dài hơi run run, mặt phiếm hồng, ngực hô hấp phập phồng, như là nàng công chúa ngủ trong rừng.

Tiêu Phùng Sinh ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm nhìn trong chốc lát, đem chăn đắp lên cho nàng, duỗi tay chọc chọc cái trán của nàng, "Hư quá nha."

Một ngày mệt mỏi.

Tiêu Phùng Sinh cuối cùng cũng có thể nằm trên giường, cô xốc chăn lên, nghiêng người chừa một khoảng trống cạnh Lạc Nhất, trong lòng yên lặng đếm.

"Một"

"Hai"

......

Quả nhiên, còn chưa đếm đên ba, Lạc Nhất đã thói quen tính trở mình, chui vào trong lòng ngực của cô, tay ôm eo cô, mặt dán nàng ngực, nỉ non một tiếng, lập tức ngủ.

Phùng Sinh cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại, khóe môi nhịn không được mà giương lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Phùng Sinh dậy, Hà Lạc Nhất đã sớm tỉnh.

Nàng không chỉ có làm cơm, còn học thuộc từ vựng tiếng Anh.

Tiêu Hựu uống nước cháo gạo thơm nức giơ ngón tay cái lên: "Ngon quá đi mất, nhìn con nhà người ta xem." Nói xong, ánh mắt của cô dừng lại trên người Tiêu Phùng Sinh nhón chân rón ra rón rén chuẩn bị ăn cháo, "Haizz, mệnh của tôi không tốt."

Tiêu Phùng Sinh:......

Người của Tiêu gia có một đặc điểm: da mặt dày.

Mỹ thực ở trước mắt, Tiêu Phùng Sinh lựa chọn giả điếc, cô cúi đầu uống cháo, tươi cười như hoa nhìn Hà Lạc Nhất: "Cho tôi một cái bánh bao nhỏ, cảm ơn."

Hà Lạc Nhất đem bánh bao nhỏ đưa qua, thuận tay lau mép miệng giúp tiêu Phùng Sinh: "Chị là trẻ con sao? Ăn còn để dính miệng." (Thật ra đoạn này tôi tính ghi là "Mồm chị bị mẻ sao" nhưng nó cục quá nên thôi)

Tiêu Phùng Sinh không để ở trong lòng, tựa hồ đối với sự "Hầu hạ" của Hà Lạc Nhất đã thành thói quen, Tiêu Hựu ở bên cạnh nhing hai bạn nhỏ thân thiết trong lòng rất hâm mộ, có phải hai bạn nhỏ không có ý thức được hai người có bao nhiêu ái muội? Nhớ năm đó, cô cùng vị kia nhà cô...... Không có làm hành động thân mật đến vậy dù đã lên giường không biết bao nhiêu lần rồi.

"Dì nhỏ, hôm nay con muốn ngồi phương tiện giao thông công cộng đi học." Lạc Nhất nâng nâng đầu, nàng luôn luôn không thích quá khoa trương, xe thể thao của Tiêu Hựu lái đến trường số người nhìn chằm chằm đếm mãi không hết, ai cũng biết nàng là người nhà của Tiêu tổng Thánh Hoàng, nàng không muốn được đối đãi đặc biệt.

Tiêu Hựu còn chưa nói, Tiêu Phùng Sinh kế bên đã xụ mặt: "Không được."

Hà Lạc Nhất nhìn chằm chằm cô, vì cái gì mà không được?

Lông mày xinh đẹp của Tiêu Phùng Sinh nhíu lại, tuy rằng chỉ số thông minh của cô không giống Tiêu Hựu, nhưng là nếu thật sự nghiêm túc, khí thế thật là không đánh cũng sợ nha: "Tôi sẽ không bao giờ đi giao thông công cộng."

Từ khi có ký ức tới nay, cô chỉ đi xe buýt vài lần nhưng đều là bị Lạc Nhất lôi kéo, cô không thích nhưng nơi chật trội đông người.

Hà Lạc Nhất: "Ai cho chị theo?"

Phùng Sinh: "Tôi nói không được là không được, em đi thử xem! Tôi khẳng định sẽ tuyệt giao với em, vĩnh viễn không để ý tới em!"

Tiêu Hựu:......

Nửa giờ sau.

Trên xe buýt. =))))))

Tiêu Phùng Sinh kéo áo Hà Lạc Nhất, "Ey, ey,ey, chậm một chút, coi chừng làm hỏng lớp trang điểm của tôi."

Hà Lạc Nhất ghét bỏ nhìn cô: "Chị đi theo tôi làm gì?" Nàng biết Phùng Sinh không thích những nơi như vậy, cho nên lần nào đi cũng không rủ cô đi cùng, nhưng lần này cô giống như cái bánh trôi hấp nhân đậu, một mực muốn đi theo.

Phùng Sinh đối với những thứ trên xe buýt đều xa lạ, cô cùng Lạc Nhất lại rất xinh đẹp, trong lúc nhất thời người chung quanh đều nhìn hai người.

Phùng Sinh cảnh giác nhìn khắp nơi: "Tôi phải bảo vệ em."

Cô xem tin tức nói trên xe buýt thường có biếи ŧɦái đấy? Lạc Nhất lớn lên lại xinh đẹp trắng nõn như vậy, lỡ như bị ai chiếm tiện nghi thì phải làm sao bây giờ?

Lời này làm Hà Lạc Nhất giật mình, nàng nhìn Phùng Sinh, trong lòng có chút ấm áp.

Phùng Sinh nhíu mày nhìn dòng người chung quanh lui tới, nàng đứng thẳng, một tay nắm lấy lan can, một tay kia trực tiếp đem Lạc Nhất ôm vào trong lòng ngực che chở, sợ có ai đó đυ.ng vào nàng.

Xe vừa dừng ở trạm đầu tiên, có một ghế trống, Hà Lạc Nhất chỉ chỉ: "Ngồi xuống."

Tiêu Phùng Sinh lắc đầu: "Em ngồi."

Cô có thói ở sạch, cô mới không cần ngồi chỗ có người khác ngồi qua.

Thói ở sạch này của Phùng Sinh là từ nhỏ đã có, Lạc Nhất biết tính cô, không thèm phản ứng, trực tiếp ngồi xuống.

Người này cũng thật là, toàn để ý những chuyện không đâu, vừa nãy đã rất ồn ào nói không phải bản thân đã rất mệt sao?

Tiêu Phùng Sinh nhìn nàng cười "Khặc khặc ", sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô lập tức đi đến trước mặt Hà Lạc Nhất, mở hai chân ra, ngồi xuống.

Cứ như vậy...... Quang minh chính đại ngồi ở trên đùi Hà Lạc Nhất.

Hà Lạc Nhất cứng đờ nhìn Tiêu Phùng Sinh, "Chị làm gì?"

Tâm tình Tiêu Phùng Sinh khá tốt, cô nhìn khắp nơi: "Ayya, tầm nhìn rất rộng lớn nha, gió thổi qua cũng rất mát mẻ, không trách được em luôn là muốn ngồi giao thông công cộng."

Cái đệm người này vừa mềm mại lại còn thơm, ngồi thoải mái cực kỳ, Phùng Sinh liền sửa đổi sau này không kháng cự đi xe buýt nữa, vui vẻ mà cười không ngừng.

Xuống xe.

Phùng Sinh từ trong túi lấy ra chai nước rửa tay khô, ướt khăn giấy, đem hai tay rửa sạch sẽ.

Mặt Lạc Nhất tối sầm, hai chân nàng bị tên nào đó ngồi nên ngờ đi đứng run run có chút khó chịu, Phùng Sinh lại còn là tung ta tung tăng đi theo nàng: "Lát nữa về nhà đừng gọi mẹ tôi tới, chúng ta ngồi giao thông công cộng?"

Hà Lạc Nhất hung tợn nhìn cô một cái, "Không!"

Phùng Sinh:......

Không ngồi thì không ngồi, hung dữ như vậy để làm gì?

Tâm tình Tiêu Phùng Sinh rất tốt, cô ôm một cánh tay của Lạc Nhất nhảy nhót, tuy Hà Lạc Nhất không để ý đến cô, nhưng trong mắt nàng chứa hàm ý cười.

Đến cổng trường.

Miệng Trình Tố Tố miệng ngậm cây cỏ ra đón, vừa nhìn thấy hai người đôi mắt đã trợn tròn.

Tiêu Phùng Sinh run run, ngay lập tức đẩy Hà Lạc Nhất ra,

Hà Lạc Nhất:......

Trình Tố Tố trợn mắt há hốc mồm: "Lão đại, cậu đây là......"

Phùng Sinh mặt mày mang theo khí chất vương giả, "Không phải bạn học mới lạc đường sao? Tìm trường học tới mực muốn tuột huyết áp, tôi giúp đỡ." Nói xong, cô còn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

Trình Tố Tố gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên: "Lão đại của chúng ta người đẹp tâm càng đẹp."

Hà Lạc Nhất:......

tiêu Phùng Sinh cười "Ha ha" đặc biệt có khí chất đại hiệp, cô nhướng mày nhìn Trình Tố Tố: "Mới sáng sớm mai phục ở cổng trường tìm tôi có chuyện gì không?"

Trình Tố Tố liếc mắt nhìn Hà Lạc Nhất một cái, không có để tâm đến bạn học mới xinh đẹp này, "Còn không phải là do Hồ đại nói lắp của trường Nam Dương kế bên hẹn đánh nhau sao?"

"Sớm như vậy?" Tiêu Phùng Sinh trộm nhìn Hà Lạc Nhất, miễn cưỡng mà đè xuống lo lắng trong lòng, "Mấy giờ?"

Trình Tố Tố: "Sắp tụ tập ở cổng trường, đối phương có tầm mười mấy người, chúng ta hai mươi người, chắc chắn thắng, nhưng cần có lão đại đến để an bày."

Trường Thánh Hoàng cùng trường Nam Dương là hai ngôi trường oan gia do hai công ty giải trí lừng lẫy đầu, cạnh tranh kinh liệt lẫn nhau thì không nói, học sinh hai trường mấy năm nay hẹn đánh nhau cũng không hiếm.

Tiêu Phùng Sinh gật gật đầu, đang muốn đáp ứng, liền Hà Lạc Nhất kế bên đột nhiên ôm ngực, thân mình mỏng manh liền "Dán" lại đây, "......"

"Làm sao vậy?!"

Trình Tố Tố bị dọa nhảy dựng, theo bản năng duỗi tay đỡ Lạc Nhất, lại bị ánh mắt hung hăng sát khí của Tiêu Phùng Sinh dọa sợ, Tiêu Phùng Sinh tự mình bắt lấy Hà Lạc Nhất: "Làm sao vậy?"

Trình Tố Tố ngơ ngẩn thu hồi tay, lão đại làm cái gì vậy? Sao tự nhiên hung dữ vậy?

Hà Lạc Nhất suy yếu, nhu nhược nhìn cô, một tay ôm eo cô: "Tớ...... Bệnh tuột huyết áp lại tái phát." (Lạc Nhất: Có mama là ảnh hậu để làm gì?)

Tiêu Phùng Sinh:......

Trình Tố Tố: "Làm sao bây giờ!" Cô sờ soạng trên người, "Tớ không có mang kẹo!"

Tiêu Phùng Sinh kháng cự đẩy Hà Lạc Nhất, "Bạn học mới cậu dũng cảm một chút, tôi còn có chuyện quan trọng muốn xử lý, chúng ta tạm biệt ở đây đi."

Người vừa muốn đi, eo bị Hà Lạc Nhất nhéo mạnh, Tiêu Phùng Sinh đau hít hà một hơi, Hà Lạc Nhất một tay dơ lên che lại trán, thống khổ nhìn cô: "Cậu nỡ bỏ tớ ở lại, cứ như vậy...... Như vậy mà đi sao? Đây là chuyện mà lão đại đẹp người đẹp tâm sẽ làm sao?"

Ánh mắt đáng thương kia, ngữ khí yếu ớt, nếu ai đó nhẫn tâm vứt bỏ nàng lại thì thật không có tình người mà.

Tiêu Phùng Sinh:......

Hà Lạc Nhất lại quay đầu, đôi mắt ướŧ áŧ, suy yếu nhìn Trình Tố Tố.

Cái nhìn này khiến thân tâm Trình Tố Tố nhộn nhạo, cô mang vẻ mặt đồng tình cùng lời thề son sắt đối với Hà Lạc Nhất bảo đảm: "Bạn học mới yên tâm, lão đại của chúng ta đẹp người lại đẹp tâm tuyệt đối sẽ không làm ra việc như thế! Lão đại, cậu mang theo nàng xuống phòng y tế đi, Nam Dương bên kia cứ giao cho tớ!"

Hà Lạc Nhất nhìn Phùng Sinh cực kỳ cảm kích: "Cảm ơn lão đại." Nàng lại gần một chút, hạ giọng, "Về nhà lập tức đem bài học tối hôm qua học thuộc lòng cho tôi."

Phùng Sinh hứng gió liền phải rơi lệ.

Lão đại trong lòng khổ a.

Lão đại nói không nên lời a.

_________________________

Shi: Những câu mình để trong ngoặc và in đậm là lời của mình chứ không có trong truyện đâu nha.