Đầu Mùa Đông

Chương 3

Ngô Nhạc đặc biệt gấp rút hoàn thành tất cả các thủ tục trước năm mới để đón Sơ Đông về nhà, để Sơ Đông có thể sớm cùng với gia đình đón năm mới. Cha mẹ anh mất sớm, không còn người thân, về phần người thân của Triệu Sảnh, anh cũng không còn ý định đi lại nữa.

Sáng sớm thức dậy, tinh thần của Sơ Đông rất tốt, anh ôm cậu lên, đặt lên má cậu một nụ hôn: "Đi, ba đưa con đi mua đồ tết."

Sơ Đông hiếm khi được ngủ ngon như vậy, bị râu trên cằm anh cọ phải tỉnh táo hẳn lên, nhìn Ngô Nhạc rồi đưa tay lên chạm vào cằm anh: "Râu."

Ngô Nhạc đặt anh ngồi bên bàn bàn ăn còn mình thì đi vào phòng tắm và cạo râu. Bữa sáng là cháo thịt và bánh ngô, Sơ Đông đang tập trung ăn cháo thì điện thoại của Ngô Nhạc đặt ở trên bàn rung lên, tên hiển thị trên màn hình chỉ có một chữ "Sảnh", Trong phòng tắm có một tia nước, TV trong phòng khách vẫn đang chiếu tin tức buổi sáng, nhưng Ngô Nguyệt không nghe thấy. Trong phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy, TV trong phòng khách vẫn đang chiếu tin tức buổi sáng, Ngô Nhạc không nghe thấy.

Sơ Đông nhìn điện thoại một hồi, đưa tay lên trượt nhẹ trên màn hình rồi cúp máy.

Ngô Nhạc đưa Sơ Đông đến trung tâm mua sắm lớn, dùng xe lăn đẩy cậu đi dạo trong siêu thì, hiệu sách, cửa hàng quần áo. Ngô Nhạc mua cho Sơ Đông ba bộ quần áo, một đôi giày mới, lại mua không ít đồ tết, may mà sức anh lớn, mang theo túi lớn, túi nhỏ vừa phải đẩy xe cho Sơ Đông, lên đi xuống thật sự là thở không ra hơi, chạy mấy vòng rồi cũng xách hết đồ về nhà.

Ở nhà đã bật máy sưởi, Sơ Đông ngồi trên thảm, cùng vơi Ngô Nhạc sắp xếp lại đồ mới mua. Ngô Nhạc nói với Sơ Đông là sẽ đưa cậu đến thăm mộ ông bà trong vài ngày tới, nói với bọn họ một tiếng cháu trai bảo bối của ông bà đã về nhà rồi. Sơ Đông vừa phân loại xong đồ ăn, vừa gật đầu "vâng" một tiếng. Ngô Nhạc chuyển thức ăn vào trong phòng bếp, tìm chỗ để đặt đồ, vừa bận rộn thu dọn nhà cửa.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Sơ Đông nhìn về phía cửa, Ngô Nhạc cũng đi ra, nhìn qua mắt mèo rồi dừng lại.

Chuông cửa vẫn kêu liên tục, Ngô Nhạc quay đầu nhìn về phía Sơ Đông, vẻ mặt phức tạp cùng do dự, rất nghiêm túc. Anh đi đến trước mặt trời Sơ Đông và ngồi xổm xuống, lòng bàn tay vô thức phủ lên mu bàn tay cậu, nói: "... là mẹ con tới."

Sơ Đông không nói chuyện, dáng vẻ mơ hồ nhìn anh. Ngô Nhạc do dự hỏi: "Muốn gặp mẹ con không?"

Sau một thời gian dài im lặng, Sơ Đông nở nụ cười với một chút mong đợi cùng vui mừng và nói: "Con muốn."

Sơ Đông đã nói muốn, Ngô Nhạc cũng không còn cách nào từ chối, anh đặt Sơ Đông vào xe lăn sau đó đứng dậy, ra mở cửa.

Triệu Sảnh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không vui và uất ức. Cô ta vẫn ăn mặc rực rỡ như mọi khi, có vẻ như đã chuẩn bị trước khi đến. Ngô Nhạc ra mở cửa, cô ta vừa bước vào nhà, vừa oán trách: "Sao lâu thế mới mở cửa, gọi mãi không thấy trả lời, ngày mai là Tết đến rồi, bố mẹ vẫn chờ chúng ta cùng đến."

Giọng nói của cô ta đột ngột dừng lại, ánh mắt rơi trên người Sơ Đông. Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Sảnh lùi về sau như bị điện giật, suýt chút nữa hét lên: "Đây là ai thế, Ngô Nhạc."

Sơ Đông sợ hãi đến run rẩy, Ngô Nhạc đứng chắn trước mặt cậu, vẻ mặt trách móc: "Đây là con trai cô."

Sắc mặt Triệu Sảnh trở nên tái nhợt, đôi giày cao gót suýt nữa rơi xuống, móng tay đỏ tươi nắm chặt lấy tủ đựng giày, cô ta không tin nhìn Sơ Đông, như nhìn một ác quỷ chui ra từ địa ngục: "Anh... Anh tìm thấy nó ở đâu? Sao anh lại đem nó về nhà?"

"Nó là con trai tôi, chả lẽ tôi không nên mang con trai mình về nhà?"

"Con trai gì, con trai gì, nó là một đứa lưỡng tính." Triệu Sảnh vừa nhìn thấy Sơ Đông thì tất cả vẻ hiền lành, dịu dàng lập tức bị xé nát, lộ ra vẻ mặt hung ác: "Mày là một con quái vật."

"Câm mồm." Ngô Nhạc bất ngờ nắm chặt tay và hét lên. Anh chưa bao giờ gay gắt với Triệu Sảnh, thậm chí chưa từng lớn tiếng một lần. Triệu Sảnh lập tức bị anh làm cho hoảng sợ, nghiêng người sang một bên nhìn anh. Ngô Nhạc lo lắng cùng đau lòng. Nhưng vẫn cố gắng nén cơn giận, xoay người nhanh chóng đẩy Sơ Đông về phòng.

"Thật xin lỗi." Ngô Nhạc nắm tay Sơ Đông, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, không ngừng xin lỗi: "Con đừng nghe mẹ con nói bậy."

Ngô Nhạc để Sơ Đông ở lại phòng rồi xoay người đi ra, lúc ra không quên đóng cửa lại.

Sơ Đông lặng lẽ ngồi một lúc, sau đó mới chậm rãi đẩy xe lăn xe lăn, khẽ tiến lại gần cửa, cửa mở ra một tiếng răng rắc.

"Ban đầu là tôi để nó ở bệnh viện, bây giờ anh lại tìm nó trở về. Anh bảo tôi phải làm sao đây hả! Tôi phải làm sao để đối mặt với nó đây."

"Cô có gì mà không dám, cô sao có thể giấu tôi chuyện lớn như vậy! Nó là một người sống, cô sao lại nói nó đã mất! Triệu Sảnh, cô còn không biết hối cải sao?"

"Nó là một quái vật nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ."

"Cô còn dám nói hai từ này?" giọng nói của Ngô Nhạc đầy tức giận nhưng anh vẫn cố kiềm chế, hạ giọng: "Nó là con của chúng ta, bây giờ cô mau đi xin lỗi nó ngay lập tức."

"Tôi không muốn." Triệu Sảnh bật khóc: "Anh hận tôi, anh khẳng định là hận đến nỗi muốn gϊếŧ chết tôi đi, anh liền tìm nó quay lại, còn để tôi nhìn thấy nó..."

Sơ Đông chậm rãi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngô Nhạc cuối cùng cũng đuổi được Triệu Sảnh ra ngoài. Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đứng một mình trong phòng khách, đồ đạc ngổn ngang, anh im lặng hồi lâu, đầu cảm thấy rất đau.

Nếu anh biết Triệu Sảnh có phản ứng điên cuồng như vậy khi gặp Sơ Đông, anh nhất định sẽ không để cô ta gặp cậu.

Ngô Nhạc vốn dĩ còn hy vọng Triệu Sảnh sẽ hối cải và tự trách mình về những lỗi lầm mà cô ta đã gây ra trong quá khứ, ai biết rằng sau bao nhiêu năm, cô ta không hề trưởng thành, ngược lại càng ngày càng trở nên kiêu ngạo và ích kỷ. Anh thậm chí còn nghi ngờ liệu ngày xưa anh đã chiều chuộng cô ta quá nhiều, khiến cô ta trở nên như hiện tại.

Nếu nói sự trật bánh của Triệu Sảnh đã chạm đến cực hạn của Ngô Nhạc thì thái độ của Triệu Sảnh đối với Sơ Đông ngày hôm nay đã khiến anh thật sự hết hy vọng với cô ta. Anh hoàn toàn từ bỏ ý định để Sơ Đông nhận lại mẹ, từ giờ trở đi, anh sẽ một mình nuôi con.

Ngô Nhạc ổn định lại cảm xúc rồi mới vào phòng ngủ, anh thôi nghĩ về quá khứ, nhìn Sơ Đông đứng ở ban công ngắm hoa cỏ, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, bước tới.

Sơ Đông nhìn thấy anh bước tới, ngồi xổm trước mặt cậu: "Hai người cãi nhau sao?"

Ngô Nhạc nhẹ nhàng nắm tay cậu, trong mắt có chút bất lực cùng chua xót: "Thực xin lỗi, khiến con sợ hãi rồi."

Sơ Đông ngoan ngoãn lắc đầu. Cậu nhìn những chậu cây trồng trên ban công là của cha mẹ Ngô Nhạc để lại, sau khi ông bà đi rồi, Ngô Nhạc vẫn thường xuyên đến tưới nước. Chỉ là anh không biết cách chăm bón, hoa lá cây cỏ trong chậu vẫn đang dần khô héo.

Sơ Đông chợt hỏi: "Con là quái vật sao?"

Ngón tay Ngô Nhạc siết chặt. Anh siết chặt bàn tay của Sơ Đông, đưa lên miệng không ngừng hôn và vuốt ve, trông rất đau lòng. Anh nhìn Sơ Đông nghiêm túc và nói: "Sơ đông, con là bảo bối mà ba yêu nhất."

"Ba sẽ không bao giờ để mất con nữa." Ngô Nhạc có chút nghẹn ngào, anh nắm tay Sơ Đông đưa lên môi, gằn từng chữ: "Từ nay về sau, bố sẽ ở bên con suốt đời, được không?"

Sơ Đông nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng và lông mày nhíu chặt của Ngô Nhạc, cảm thấy hơi thở nóng bỏng và cảm giác va chạm vào giữa các ngón tay của anh. Cậu vươn ngón tay ra từng chút một vuốt ve khuôn mặt ấm áp của Ngô Nhạc.

Âm thanh nhẹ nhàng như cơn gió: "Vâng ạ."

Sau một bản nhạc đệm, họ vẫn dọn dẹp phòng khách. Chuyển phát nhanh mà Ngô Nhạc mua cũng được chuyển đến tận nhà, một chiếc thùng lớn được chuyển vào nhà. Sơ Đông ngồi ở bên cạnh xem, Ngô Nhạc xắn tay áo và tháo chiếc hộp ra một cách gọn gàng, bên trong là những tấm ván gỗ, giá đỡ, đinh vít và các dụng cụ khác. Ngô Nhạc thấy Sơ Đông không hiểu thì cười nói: "Lắp cho con một cái tủ sách."

Anh khiêng những vật dụng lớn nhỏ vào phòng ngủ, từ trong nhà lôi ra bao tay và hộp dụng cụ, trực tiếp bắt tay vào việc. Sơ Đông đẩy xe lăn đi theo, nhìn thấy Ngô Nhạc đặt ván gỗ và giá đỡ trên sàn nhà, đem nguyên cái bàn làm việc nhỏ đặt qua một bên, thu dọn một khoảng lớn, ngồi xổm trên mặt đất gõ gõ đập đập, một hồi lại cầm cờ lê vặn vặn trên tường. Căn phòng ấm áp, sau một hồi làm việc, Ngô Nhạc làm đến toát mồ hôi, ướt đẫm lưng áo. Anh đành cởϊ áσ vứt sang một bên rồi tiếp tục dựng tủ sách.

Sơ Đông ngồi ở ngoài cửa nhìn Ngô Nhạc từ phía sau. Ngô Nhạc đã hơn 30 tuổi nhưng vóc dáng không hề thay đổi. Khi đi lính anh rất gầy, còn ở tuổi trung niên thì càng khỏe hơn, Các cơ của vai và cánh tay rõ ràng, và các đường nét thậm chí còn trở nên rõ ràng hơn khi làm việc nặng nhọc. Da của anh bị rám nắng thành màu lúa mì khỏe khoắn vì quanh năm phải bôn ba bên ngoài, mồ hôi túa ra từ lưng rồi biến mất ở nơi cạp quần.

Ngô Nhạc rất giỏi trong công việc thủ công này, anh hoàn thành một tủ sách lớn trong vòng chưa đầy hai giờ. Tủ sách nối liền với phần bàn học dài, hai ngăn tủ quay ra ngoài chiếm gần hết hai bức tường, Ngô Nhạc lắp xong cái tử, quay ngoài ra hỏi cậu: "Thích không?"

Sơ Đông cười gật đầu, Ngô Nhạc vui vẻ dọn dẹp phòng rồi nhấc Sơ Đông ra khỏi xe lăn: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ để sách vào trong đây, con muốn xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu."

Sơ Đông dựa đầu lên vai anh, ánh mắt rũ xuống nụ cười ấm áp. Cậu lấy mu bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên thái dương của Ngô Nhạc, nhẹ giọng nói: " Ra rất nhiều mồ hôi."

Ngô Nhạc nhận ra anh vẫn là cởi trần, nhanh chóng đặt Sơ Đông trên ghế sô pha, vào phòng tắm tắm một trận. Buổi tối bọn họ ở nhà ăn bánh bao, cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, Sơ Đông hình như rất ít xem TV, xem tin tức, cũng không hiểu nhiều, Ngô Nhạc ôm cậu vào lòng, giải thích cho cậu từng chút một, bất giác đến tận khuya.

Lúc đi ngủ, Sơ Đông lại gọi Ngô Nhạc.

"Có thể ngủ với con không?" Nhìn Sơ Đông có chút thận trọng, mang theo chút chờ mong, đôi mắt sáng ngời nhìn Ngô Nhạc. Ngô Nhạc bị nhìn như thế, không thể nào từ chối. Anh nhấc chăn bông lên rồi nằm xuống, trêu đùa nói : "Trước đây còn nói muốn ngủ một mình."

Sơ Đông di chuyển nép mình trong vòng tay anh: "Ba thật ấm."

"Đương nhiên rồi, thân thể ba khỏe mạnh, nhiệt độ cao..."

Ngô Nhạc giật mình chậm chạp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Sơ Đông. Sơ Đông có vẻ thích thú với vẻ mặt ngốc nghếch của mình, cậu dựa vào cánh tay anh nở nụ cười, sau đó vùi đầu vào ngực anh, không nói chuyện.

Tim của Ngô Nhạc đập mạnh. Anh theo bản năng siết chặt cánh tay, ôm chặt cậu vào lòng và không ngừng vuốt ve mái tóc mềm mại của Sơ Đông, chạm vào tai và má, kẹp bàn chân lạnh lẽo của cậu vào chân anh. Cơ thể đứa trẻ ấm áp và mềm mại, mang đến hơi thở của cuộc sống, cuối cùng thật sự nằm trong vòng tay anh. Ngô Nhạc nhất thời không muốn buông tay, anh muốn sưởi ấm từng tấc trên cơ thể Sơ Đông, ôm cậu, bảo vệ cậu, cho cậu tất cả.

Anh sẽ không bao giờ để Sơ Đông cảm thấy lạnh.