Đầu Mùa Đông

Chương 1

Khi Ngô Nhạc tìm được cô nhi viện đó, trời đang mưa phùn. Cơn mưa đen xám lạnh lẽo làm hơi thở đông lạnh thành màn sương trắng mờ nhạt. Một tay ông ta cầm theo túi kẹp một tệp văn kiện, một tay cầm chiếc ô, vội vã đội mưa đi vào cô nhi viện.

"Ngô Nhạc ông xem, đây là giấy chứng sinh và giấy chứng nhận điều tra của bệnh viện, còn có hồ sơ xuất viện của đứa bé khi đó, tất cả đều khớp với tài liệu mà ông đã gửi đến." Viện Trưởng cầm tài liệu trong tay đưa cho Ngô Nhạc xem, ân cần giải thích cho ông. Họ đi qua hành lang thật dài, dưới chân là nền xi măng ẩm ướt đen xám, gạch ở góc tường nứt ra, vết nứt đã nhiều năm không tu sửa, mảnh tường bẩn rơi xuống, vệt nước thấm vào bên trong tường tạo thành bọt nước loang lổ màu trắng, màn cửa bằng lụa đầy những vết bẩn, khung cửa sổ han gỉ chia bầu trời thành vô số mảnh ô vuông màu lam vô cùng chói mắt.

"Ông Ngô, ông chính là cha ruột của đứa bé."

Cánh cửa bị đẩy ra kêu kẹt… Một tiếng nặng nề, theo đó là mùi sữa hỗn tạp khó ngửi trên người mấy đứa bé cùng với mùi ẩm thấp, ngột ngạt bay ra ngoài. Một căn phòng không lớn lắm, hơn chục chiếc đệm với giường chen chúc nhau. Vôi tường đã ố vàng, trong góc tường đều là dấu chân dấu tay và nét vẽ nguệch ngoạc kỳ quái. Trên mặt đất mang màu xám xịt vì nước ngấm vào, giữa những chiếc giường xếp đầy đồ đạc, không có lấy một khe hở. Cánh cửa bị đẩy ra, tất cả trẻ con bên trong đều dừng động tác còn đang dở, nhìn về phía họ.

Ngô Nhạc cảm thấy nghẹt thở, có đứa trẻ vài tuổi, có đứa hơn chục tuổi, toàn bộ đều ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ông.Khuôn mặt bẩn bẩn có, gầy có, ánh mắt tránh né sợ sệt cũng có. Bọn chúng tập chung lại tự bày trò chơi, chơi cùng nhau, chỉ có một đứa bé ngồi im ở góc giường, trên chân đắp một chiếc chăn cũ nát, cầm một cuốn sách đọc.

Đứa trẻ đó cũng gầy, làn da trắng búng ra sữa, mái tóc dài, mềm mại che đi cái cổ gầy một cách tinh tế, đứa trẻ đó không để ý đến mọi thứ xung quanh, chỉ chăm chú đọc cuốn sách trên tay.

"Sơ Đông." Viện trưởng gọi một tiếng, "Cha của con đến rồi."

Đứa trẻ đó mới quay đầu lại. Cậu vừa nhìn Ngô Nhạc, Ngô Nhạc liền biết ngay đây là con của mình. Khi đôi mắt to tròn long lanh đen láy đó nhìn ông, giống như là có một tiếng gọi huyết thống tình thân vang lên trong đầu ông, âm thanh đó giống như một âm thanh của một vụ nổ vang trời ở nơi xa xôi đánh thẳng vào trí óc của ông, cùng với đó là câu thần chú thì thầm vào trong thân thể, vào từng dòng máu và xương cốt ông. Khuôn mặt này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, ông nhìn thấy hình bóng của vợ mình, thời gian thật vô tình, từ khi họ ly dị, hình ảnh đó đã vô tình bị đập nát rồi.

Ngô Nhạc đứng im tại chỗ, tay chân luống cuống. Đứa trẻ được gọi là Sơ Đông từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng nhìn ông, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, sạch sẽ đến mức không giống với bất cứ một đứa trẻ nào khác, trên người cậu mặc chiếc áo cũ, trong ánh mắt khẽ khẽ giao động như ánh trăng trong trẻo vừa lạnh lùng vừa ấm áp, cậu ngồi ở đó như là một ngọn núi không ăn khớp với khung cảnh xung quanh, nhưng lại giống như mặt trăng rơi xuống đầm lầy gỗ mục thối nát vẫn có thể thắp sáng xung quanh cơ thể.

Viện trưởng nói: "Sơ Đông, mau qua đây, cha con đến đón con về nhà này."

Ánh mắt từ trên người Ngô Nhạc thu lại. Cậu gấp sách lại để sang một bên, vén chăn trên chân ra.

Cậu bị thiếu mất một chân. Một bên ống quần trống rỗng, chân còn lại gầy gò, trắng trẻo, ngón chân giẫm lên ga giường cũ rách. Cậu từ từ xuống bên giường, cúi đầu xỏ giầy rồi đưa tay ra cầm lấy gậy đặt ở bên tường.

Ngô Nhạc giống như vừa tỉnh lại trong giấc mơ. Ông vội vàng chạy đến, vì lo lắng, luống cuống mà đá vào mấy cái thùng và mảnh vụn ở dưới đất, thân hình ông cao lớn, cường tráng đi qua giữa đệm giường và mấy đứa bé thực sự rất khó khăn. Nhưng ông vẫn đi đến trước mặt Sơ Đông, quỳ một chân xuống, nhìn rõ khuôn mặt đứa trẻ đó ở cự ly gần, ông thấy rõ đôi lông mi cong dài, ánh mắt trong veo, cánh môi đỏ hồng xinh xắn.

"Cha... Cha bế con đứng lên." Ngô Nhạc chìa tay ra lại căng thẳng dừng lại giữa không trung, khi mở lời âm thanh dịu dàng mà khô khan: "Có được không?"

Sơ Đông nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhìn ông một lúc, cánh tay từ từ nâng lên. Ngô Nhạc đến gần cậu hơn, nâng tấm lưng gầy guộc và đầu gối rồi nhanh chóng bế lên. Sơ Đông vòng tay ôm lấy bả vai của ông, chớp chớp mắt nhìn ông. Khi Ngô Nhạc bế cậu ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên có đứa trẻ hét lên: "Yêu quái đi rồi."

Ngô Nhạc giật mình, tiếp theo đó có thêm đứa bé cũng gọi theo như vậy, gọi Sơ Đông là "yêu quái", "yêu quái", rồi còn nói "yêu quái cuối cùng cũng đi rồi." Viện trưởng quát bọn nhóc vài câu sau đó vội vàng đóng cửa lại. Nhìn Ngô Nhạc cười ngượng: "Trẻ nhỏ không hiểu chuyện nói linh tinh, ông đừng để ý."

Họ đi vào phòng làm việc ký tên và làm thủ tục, Sơ Đông yên lặng ngồi trên ghế không nói lời nào, trên người là bộ áo bông màu đen của Ngô Nhạc trùm kín từ đầu đến đầu gối chỉ để lộ ra một chân và một ống quần bị teo lại, quần dài và tất dày là một giáo viên vừa mới nhảy ra đưa cho cậu thay.

"Cậu ấy ưa sạch sẽ, mỗi lần ăn cơm xong sẽ tự mình chống gậy đi rửa bát, quần áo cũng vậy, phải giặt cho bằng sạch mới chịu mặc."

"Ngoài ra còn thích đọc sách, sách trong viện cậu đều đọc hết rồi."

"Ai đến cũng nói cậu xinh đẹp, dễ thương, đáng tiếc là bị thiếu một chân…"

Ngô Nhạc nhìn Sơ Đông rồi quay đầu hỏi Viện trưởng: "Tại sao chân của cậu lại bị như thế?"

Viện trưởng ngượng ngùng xoa tay, đáp: "Lúc nhỏ cậu chạy đi chơi ngã gãy chân. Tôi bế cậu đi bệnh viện tỉnh, nhưng bác sĩ bảo chỉ có thể cắt bỏ, vì vậy…"

Ngô Nhạc sau khi nghe xong trầm ngâm không nói gì. Viện trưởng nhìn người đàn ông cơ thể khỏe mạnh, lưng thẳng, hai tay để trên đùi, bộ dạng cau mày khuôn mặt trầm tư khiến kẻ khác nhìn vào có cảm giác rụt rè, ông do dự một lúc, mới mở lời nói: "Ông Ngô Nhạc, tôi có chuyện muốn nói rõ với ông."

"Đứa bé này lúc mười tuổi từng được một gia đình nhận nuôi." Khi nói đến đây âm thanh của viện trưởng hạ thấp xuống, ông còn quay sang nhìn Sơ Đông đang ngồi một bên, ánh mắt có chút bất an, "Nhưng gia đình đó chỉ nhận nuôi chưa đến một năm, lại đưa về viện. Từ lúc đó đứa trẻ này không thích nói chuyện, cũng không thích chơi đồ chơi với người khác, càng về sau càng trở nên kì quái, ông... sau khi ông dẫn về e rằng phải tốn chút công sức."

Ngô Nhạc bế Sơ Đông rời khỏi cô nhi viện. Ông đem tất cả quà tặng để lại cho viện trưởng, còn có thêm một bao lì xì dày cộp. Khi đến đây ông tự lái xe - một chiếc xe con màu đen bình thường. Ngô Nhạc cẩn thận từng chút, vừa cầm ô vừa cẩn thận đặt Sơ Đông vào ghế phó lái, rồi quay sang bên khác lên xe. ÔNg bắt đầu khởi động xe, mở thiết bị sửa ấm, giúp Sơ Đông thắt chặt dây an toàn, sau khi làm xong những việc đó thì xoay người dựa vào ghế, hai tay mang chút vụng về đặt trên đùi, giống như không biết làm gì tiếp theo.

Máy sửa ù ù thổi, trong xe rất nhanh trở nên ấm áp và thoải mái. Ngô Nhạc cuối cùng cũng như nghĩ ra việc gì đó, chìa tay ra ghế sau lấy ra một con búp bê. Chú búp bê này là hai ngày trước ông cố ý đi siêu thị mua, lúc đó ông không biết nên mua cho đứa bé cái gì, nhân viên bán hàng liền đề xuất cho ông con búp bê cá heo màu lam này, còn nói là đây là thiết kế mới, trẻ con rất thích.

"Mua cho con đấy." Ngô Nhạc hai tay cầm búp bê đưa tới trước mặt của Sơ Đông, lúng túng nói: "Không ngờ con đã lớn như vậy rồi, búp bê có thể quá trẻ con rồi. Xin lỗi, lúc trước cha không biết nên tặng con cái gì mới tốt."

Sơ Đông cầm lấy búp bê, nghiêng đầu nhìn, trên khuôn mặt lộ ra một chút ý cười. Cậu nói: "Cảm ơn, cháu thích ạ!"

Chiếc xe con mau chóng rời cô nhi viện trong cơn mưa màu xám đó, đi qua rừng cây và bờ ruộng khô cằn hoang vu, liên tục rời xa làng xã, rời xã thị trấn, nhanh chóng tiến về phía đường cao tốc của một thành phố khác. Cơn mưa cũng đuổi theo từ thành phố này sang thành phố khác, cơn mưa mịt mù màu xám tro bao quanh lấy người đi đường và xe cộ, giọt mưa lộp bộp rơi xuống cửa xe, đọng lại thành một giọt nước, sau đó chảy xuống, biến mất.

Trong xe rất yên tĩnh. Làn mưa đánh vào cửa có tiết tấu như đang làm việc, động cơ phát ra chấn động nhẹ nhàng. Sơ Đông ngồi trên ghế không động đậy, cậu không nói, cũng không ngủ, cũng không có ý muốn cởϊ áσ bông trên người ra, giống như áo bông bao bọc làm cậu rất thoải mái. Cậu ôm búp bê cá voi vào trong lòng, luôn nghiêng đầu nhìn ra màn mưa và bầu trời ngoài cửa sổ.

Ngày mưa giao thông tắc nghẽn, mãi cho đến trời tối Ngô Nhạc mới lái xe đến một vùng nhỏ. Ông bế Sơ Đông từ trong xe ra ngoài, dùng ô che chắn cậu cẩn thận, một mạch đi vào ngôi nhà gần đó, ngôi nhà đó nhìn có vẻ hơi cũ, nhưng rất yên tĩnh, sạch sẽ, giống như hằng năm sẽ có người đến dọn dẹp và giữ gìn. Ngô Nhạc ôm cậu vào nhà rồi lên tầng, sau đó bật đèn lên, ông để Sơ Đông ngồi lên sofa, rồi quay qua bật lò sưởi ở trong nhà lên, xoay người đi vào nhà tắm bật bình nóng lạnh, đi vào trong tủ lấy ra quần áo của mình, lại lấy ra một bộ đồ lót mới mua, đồng thời khoác lên vai, rồi mới đi đến ngồi bên cạnh Sơ Đông, nhẹ nhàng nói: "Tắm trước nhé, quần áo của con cũng nên thay rồi."

Sơ Đông nhìn ông gật gật đầu. Ngô Nhạc giúp cậu cởϊ áσ bông, ôm cậu đến phòng tắm, đầu tiên là đặt cậu lên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, cởϊ qυầи áo, rồi thử nước ấm, động tác có phần luống cuống, cuối cùng tất cả cũng chuẩn bị xong, ông xoay người đối mặt với Sơ Đông, do dự hỏi: "Cần cha giúp con tắm không?"

Sơ Đông ngồi trong lớp sương mờ dày đặc, đôi mắt dịu dàng từ đầu đến cuối im lặng nhìn theo động tác của Ngô Nhạc. Cậu cất tiếng nói: "Con có thể tự tắm."

"Vậy cởϊ qυầи áo…"

"Con có thể làm được." Nghe Sơ Đông nói như vậy, Ngô Nhạc để lộ ra một ý cười nhàn nhạt ấm áp: "Cảm ơn."

Ngô Nhạc liền đưa cho cậu sữa tắm và dầu gội, dạy cậu dùng bình nóng lạnh, sau đó đi ra khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa hộ cậu, ông đến phòng khách ngồi xuống ghế sofa, cởϊ áσ len để bên cạnh, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, lắng nghe trong phòng tắm thỉnh thoảng vang lên tiếng nước, mệt mỏi và bất an bôn ba khắp nơi tích tụ mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể buông xuống, ông thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này. Cuối cùng cũng tìm thấy con ruột của mình, tuy rằng đứa bé không khóc không nghịch, nhưng cũng không gọi ông một tiếng cha.

Ngô Nhạc vỗ trán thở dài.

Trước khi tận mắt nhìn thấy Triệu Sảnh - vợ mình, được một người đàn ông dẫn vào khách sạn, Ngô Nhạc chưa bao giờ nghĩ đến cuộc hôn hôn nhân của mình sẽ đi đến kết thúc. Mười hai năm trước khi ông vừa xuất ngũ trở về liền cưới Triệu Sảnh làm vợ, Triệu Sảnh và ông là bạn học chung cấp ba, lúc đó Triệu Sảnh là một cô gái xinh đẹp nhất trong trường, cô dịu dàng, hoạt bát, đa tài đa nghệ, biết tự làm cho mình rất nhiều kiểu tóc, biết giặt đồng phục sạch sẽ, bên trong mặc áo len dệt kim thời trang hoặc áo sơ mi màu lam nhạt, lúc đó Triệu Sảnh là một nữ thần trong lòng các chàng trai, nhưng cô chỉ thầm thương trộm nhớ Ngô Nhạc. Sau khi Ngô Nhạc tốt nghiệp cấp ba thì đi nghĩa vụ quân sự, ông đi nghĩa vụ quân sự ba năm Triệu Sảnh cũng chờ ông vỏn vẹn ba năm.

Sau đó họ kết hôn, nhưng mãi không có con, cả hai cùng nhau đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng kết quả lại là Triệu Sảnh không thể sinh con. Ngô Nhạc cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng sau này dần dần ông cũng buông bỏ, không có con nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, gia đình cũng có thể vẫn rất đầm ấm, vì ông xuất ngũ nên chuyện công việc cũng không dễ tìm, Ngô Nhạc từng làm rất nhiều việc, từ dọn dẹp công trường đến bán hoa quả, từ hợp tác mở cửa hàng đến lái xe, bao năm gom góp mới mở được một tiệm thời trang, ổn định được cuộc sống, kiếm được chút tiền.

Ngô Nhạc chưa bao giờ nổi cáu với Triệu Sảnh, ông vẫn nhớ kĩ cái thời trẻ đẹp nhất của cô đã đợi ông tròn trĩnh ba năm, cũng cảm ơn ông trời đã cho ông một người vợ xinh đẹp dịu dàng như vậy, sau khi kết hôn luôn đối tốt với cô ấy gấp đôi, chiều chuộng cô ấy, mọi việc đều làm hộ cô ấy. Kết hôn mười hai năm, Triệu Sảnh vẫn xinh đẹp trong sáng giống như thời còn con gái.

Ngày hôm đó, như thường lệ Ngô Nhạc lái xe đến thương trường nhập hàng, khi đi qua một nhà hàng năm sao lại bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của vợ mình. Cô thân mật tựa lên vai của một người đàn ông khác đi vào nhà hàng. Người đàn ông đó Ngô Nhạc cũng quen, đó là ông chủ của công ty Triệu Sảnh làm, thỉnh thoảng họ cũng đi ăn cùng nhau. Người đàn ông đó giỏi giang, đẹp trai, ăn nói dí dỏm khéo léo, trên bàn anh ta và Triệu Sảnh vẫn là hai người nói chuyện tâm đầu ý hợp, mà Ngô Nhạc thì ít nói, ăn mặc bình thường, cũng chưa từng trau chuốt bản thân, ngồi bên cạnh giống như hai người họ mới là một cặp trời sinh đã dành cho nhau, còn ông giống như tài xế lái xe đợi đưa họ về nhà.

Sau đó Ngô Nhạc mới biết, người trong công ty Triệu Sảnh, người nhà của cô, bạn thân, thậm chí cả hàng xóm ở khu xóm nhỏ cũng biết cô và cấp trên của cô có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, còn một người chồng như ông bị họ giấu diếm rất kỹ lưỡng, cho đến khi họ qua lại nhiều năm mới biết được.

Công việc kinh doanh của Ngô Nhạc cũng không được tốt, thực chất mở cửa hàng buôn bán cũng không dễ dàng, việc kinh doanh ở phố đi bộ cũ lại bị tiệm buôn bán quảng cáo mới mở bên cạnh cướp sạch, nhân viên trong tiệm gắn bó với ông từ lúc mở cửa tiệm cho đến bây giờ, ông cũng không nhẫn tâm sa thải, một mình nghiến răng gánh vác tất cả. Trở về nhà cũng không nhắc với vợ những chuyện ấy, đầu óc cũng dần dần căng thẳng, nhưng vào ngày sinh nhật của vợ ông vẫn mua cho cô nhẫn kim cương, mua quần áo, còn dự định kỷ niệm ngày cưới cùng nhau ra nước ngoài du lịch.

Sau khi biết được tất cả, Ngô Nhạc tìm mấy người bạn của mình uống rượu suốt đêm. Mấy người bạn truy hỏi ông, ông không nói gì cả, chỉ tự mình rót hết ly này đến ly khác, uống cho đến khi bản thân say khướt, được mấy người bạn đưa về nhà, ông nằm trên ghế sofa ngủ nguyên một ngày, sau khi tỉnh dậy lấy nước lạnh rửa mặt rồi gọi điện thoại kêu Triệu Sảnh về nhà, đòi ly hôn với cô.

"Anh muốn ly hôn với em?"

Triệu Sảnh xách túi đứng giữa phòng khách, biểu cảm khó lòng tin được nhìn ông. Cô vẫn đẹp như vậy, hiện giờ đang mặc một chiếc áo choàng dài màu đỏ nhãn hiệu nổi tiếng, từ sợi tóc đến đầu ngón tay đều được chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, sau khi đi dự tiệc trên mặt vẫn còn lớp trang điểm tinh tế, dù trong trường hợp này giọng nói vẫn dịu dàng, tinh tế như cũ.

Ngô Nhạc quay đi không nhìn chằm chằm mặt cô nữa, mà đứng cạnh cửa sổ nhìn bầu trời âm u bên ngoài, khuôn mặt mờ ảo và tĩnh lặng trước mần đêm đang dần buông xuống.

Ông mệt mỏi nói, âm thanh trầm thấp đáp lại: "Đúng."

Triệu Sảnh không đồng ý ly hôn với ông. Cô ở trước mặt Ngô Nhạc la khóc om sòm nhận sai, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đẫm nước mắt, cô nắm tay Ngô Nhạc cầu xin ông tha thứ cho mình, cái dáng vẻ đáng thương bất lực khiến trái tim người ta đau thắt. Ngô Nhạc kiên trì muốn ly hôn, cô liền tức giận, bất luận như thế nào cũng không chịu ký giấy thoả thuận ly hôn. Ngô Nhạc không có cách gì khác nên không thể không mời luật sư nói chuyện với Triệu Sảnh còn ông một mình chuyển về nhà bố mẹ lúc trước, ở bên đó tìm chút yên tĩnh để suy nghĩ.

Giằng co qua lại vài tháng, có một ngày Triệu Sảnh tìm đến trước cửa, đầu tóc bù xù, cũng không trang điểm, trên khuôn mặt lần đầu lộ ra thần sắc tiều tụy. Cô lấy ra một tấm ảnh chụp giấy chứng sinh đưa ra trước mặt Ngô Nhạc, nói với ông họ đã từng có con. Chính là cái lần gặp gỡ ở buổi tốt nghiệp cấp ba, Ngô Nhạc uống say, Triệu Sảnh đưa ông về nhà mình, ngày hôm đó hai người phát sinh quan hệ. Sau khi Ngô Nhạc tỉnh lại Triệu Sảnh nói với ông ấy bản thân đã làm biện pháp an toàn, không xảy ra chuyện gì, tuy vậy Ngô Nhạc vẫn không ngừng tự trách bản thân, ông ôm lấy Triệu Sảnh thật lòng nói nhất định sẽ lấy cô về làm vợ.

Nhưng tối hôm đó Triệu Sảnh không đeo*BCS* cho ông, cũng không uống thuốc. Cô cũng không biết rằng bản thân một lần liền dính bầu, trốn tránh do dự không quyết một thời gian, cuối cùng cũng gạt bỏ tất cả sinh con ra.

Sau đó đứa bé ra đời, là một cặp song thai, khi đó khó khăn, người mẹ không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng nên song thai vừa sinh thì sức khoẻ yếu đuối sinh ra viêm nhiễm, lúc đó xã hội có rất nhiều người cảm thấy sinh đôi là quái thai, Triệu Sảnh không đọc nhiều sách, đối với việc này cũng tin tưởng không nghi ngờ, buổi tối hôm đó liền đem đứa trẻ vứt ở bệnh viện, nhân lúc y tá không để í chạy đi.

"Chúng ta đã từng có con." Triệu Sảnh ánh mắt ngấn lệ nhìn Ngô Nhạc: "Em vì anh đã từng sinh con. Ngô Nhạc, anh nhẫn tâm bỏ em sao?"

Ngô Nhạc cầm lấy giấy chứng sinh đó, đầu óc choáng váng như bị một đòn chí mạng, ngay sau đó ngón tay bắt đầu run rẩy.

Máu mủ ruột rà của ông lưu lạc ở ngoài ròng rã mười lăm năm mà ông hoàn toàn không hay biết gì cả.

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Ngô Nhạc hoàn hồn, ông đứng dậy mở cửa. Ông gọi đồ ăn bên ngoài từ một nhà hàng mà mình thường hay ăn, sau khi cầm lấy cơm, đặt cơm lên bàn, nghe thấy tiếng sột soạt vọng ra từ trong phòng tắm, ông liền đi đến bên cạnh cửa phòng tắm: "Sơ... Sơ Đông, mặc xong quần áo chưa?"

Bên trong vọng ra một câu trả lời: "Mặc xong rồi."

Ngô Nhạc liền đẩy cửa. Sơ Đông mặc lên bộ quần áo ngủ cũ của ông hồi hơn mười tuổi. Ngô Nhạc ngẫm lại cũng thật may mắn, may mà cha mẹ ông vẫn giữ lại quần áo cũ của ông bên phòng ngủ của họ mà không vứt đi. Những ngày tháng Ngô Nhạc ở đây, dường như chưa bao giờ đυ.ng vào đồ vật trong nhà.

Ông bế Sơ Đông ra ngoài, đặt lên ghế bên cạnh bàn rồi tìm máy sấy tóc đứng bên cạnh sấy tóc cho cậu. Tóc của Sơ Đông rất mềm, ướt nhẹp dính sau gáy và vành tai trắng muốt, Ngô Nhạc nhìn khớp xương nhô ra sau gáy, thầm nghĩ cậu thực sự quá gầy.

Sơ Đông yên lặng ngồi trên ghế tựa để cho ông sấy tóc. Bộ quần áo ngủ cũ của Ngô Nhạc là chính tay mẹ ruột của ông dùng vải bông làm ra, chất liệu dày dặn mềm mại, ấm áp bao lấy Sơ Đông, để cuối cùng nhìn cậu không còn thấy lạnh nữa.

Ngô Nhạc giúp cậu lau khô đầu, ngồi xuống bên cạnh, giúp cậu mở đũa bày ngay ngắn trên bát: "Ngồi xe lâu như vậy rồi có đói không, nhân lúc còn nóng ăn đi."

Sơ Đông liền cầm lấy đũa, nâng bát lên ăn. Cậu ăn rất chậm, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ, bộ dạng giống như không đói lắm, ăn một chút cơm với vài miếng rau xanh, liền dừng đũa. Ngô Nhạc có chút sốt ruột, hỏi: "Có phải không thích ăn món này?"

"Cháu no rồi." Sơ Đông nói. Cậu bỏ bát đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Cháu hơi buồn ngủ."

"Um, được... được, cha đi trải giường cho con."

Ngô Nhạc đứng dậy ra ban công ôm lấy ga trải giường và đệm mới giặt sạch sẽ, đi vào phòng mình thường ngủ trải ga giường. Trước khi lên đường đón Sơ Đông, ông đã dọn dẹp cả trong lẫn ngoài một lần, còn đặc biệt phơi lại chăn bông. Ông đem toàn bộ đồ đạc chuyển sang phòng của bố mẹ trước đây, sau khi phòng mình dọn dẹp sạch sẽ liền bế Sơ Đông lên giường, đắp chăn cho cậu.

Ông muốn nói chuyện cùng Sơ Đông, mặc dù lời nói có chút nghẹn ngào, không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng Sơ Đông lại không có ý định muốn nói quá nhiều với ông, cũng không bất ngờ khi được cha ruột đón về, cũng không tủi thân vì sống ở cô nhi viện bao năm qua. Cậu nằm trong chiếc chăn bông dày, đôi mắt to tròn nhìn Ngô Ngạc nhỏ giọng nói: "Cháu có thể ngủ một mình không?"

Ngô Nhạc đang ngồi bên giường cẩn thận chỉnh lại góc chăn, vội vã đứng lên: "Đương nhiên, đương nhiên, con ngủ ngon, cửa phòng cha sẽ để một kẽ hở, cha ngủ ngay phòng bên cạnh, nếu có việc gì cứ gọi cha, được không?"

Sơ Đông gật đầu, Ngô Nhạc tắt đèn phòng ngủ, giúp cậu kép cửa. Ông ngồi lại vào bàn ăn phía trước, nhìn thức ăn giường như vẫn còn nguyên vẹn, im lặng thở dài, cầm bát lên bắt đầu ăn, mấy ngày nay trong lòng luôn chứa đầy tâm sự, ăn cơm không thấy ngon. Bây giờ cuối cùng cũng đưa được con trở về, bụng ông kêu vang, trong vòng một lúc đem đống thức ăn ăn sạch sẽ, ăn luôn cả phần của Sơ Đông.

Ngô Nhạc thu dọn bàn ăn sạch sẽ, quay trở lại phòng khách ngồi trên ghế sofa, cầm giấy chứng sinh và giấy kiểm tra ở bệnh viện của Sơ Đông lật qua lật lại ra xem, trong lòng ông khó lòng bình phục trở lại, nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào. Triệu Sảnh gọi cho ông hai cuộc, ông không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không xem. Ông cô độc ngồi trên sofa rất lâu sau đó đứng dậy đi tắm rồi trở về phòng nằm xuống, điện trong nhà đều tắt hết, trong phòng yên tĩnh, u ám. Ngô Nhạc nằm trên người lật đi lật lại mấy lần, một lúc sau mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ở phòng bên cạnh, sau khi xung quanh yên tĩnh một chút thì chăn bị đạp ra. Sơ Đông chống tay ngồi dậy, nhìn ánh đèn sáng của người ta ở phía xa ngoài cửa sổ, trong phòng rất ấm áp, không giống như lúc ở cô nhi viện, trời có lạnh cũng chỉ có một chiếc chăn bông, những đứa trẻ khác đều chen chúc sưởi ấm cho nhau, một mình cậu ôm chặn cuộn vào góc tường. Ngoài cửa sổ không còn là bầu trời xám xịt và tấm màn che màu xanh lá cây nữa, cậu có thể nhìn được nóc nhà cao tầng phía xa, có cây cối, đường xá, dây điện vắt ngang.

Ngón tay của Sơ Đông chạm vào bề mặt thêu hoa trên chăn bông. Ga giường đều là hoa văn có kiểu dáng cũ, trên chiếc chăn đơn thêu hoa và chim muông, bề mặt màu đỏ, tuy đã cũ nhưng rất dày lại to, không giống như chiếc chăn bông cậu đắp lúc ở cô nhi viện, tấm chăn nhỏ đó chỉ có thể miễn cưỡng đắp đến ngón chân cậu.

Sơ Đông nhẹ nhàng vuốt ve hoa thêu trên chăn, ánh trăng như mặt bạc, từng mảnh nhỏ phát sáng rơi xuống người cậu. Làn da ngâm trong những gợn lấp lánh cùng với ánh trăng và bóng tối, giống như một giấc mơ ấm áp bao phủ lấy cậu, giấc mơ là một hồ nước không người trong rừng, dưới nước có bóng trăng dịu dàng.

Cậu ngước mắt lên, ánh trăng rơi vào đôi mắt lạnh lùng không chút lay động của cậu.