Tinh Hải

Chương 39: - Sói Bạc

Hắn đứng trên nóc một ngôi nhà, mắt nhìn chăm chăm về phía dinh thự to lớn – mục tiêu của bọn chúng.

Từ đây đến đó khoảng cách quá xa, bọn chúng cũng không còn cách nào khác, bởi vì đám vệ sĩ của con nhóc kia kình lực quá mạnh mẽ, lại không ngừng thay đổi lộ tuyến tuần tra. Chỉ cần bọn chúng đến gần trong phạm vi 100 Koca thì sẽ có khả năng bị phát hiện ngay, cho dù có sử dụng thuật ẩn núp thành thạo đến mức nào đi nữa.

Tuy nhiên, từ khoảng cách xa này chúng vẫn có thể theo dõi được từng đường đi nước bước và các hoạt động xung quanh dinh thự, tất cả đều nhờ vào hắn.

Hắn chỉ là một thành viên vô cùng bình thường trong đội sát thủ Hắc Báo mà thôi, thậm chí nếu tính về lực sát thương và khả năng chiến đấu thì hắn thuộc hàng thấp kém nhất. Tuy nhiên có một điều không ai có thể phủ nhận, đó chính là khả năng quan sát từ xa của hắn. Ánh mắt hắn so với loài chim trên trời còn sắc bén hơn, chính xác hơn. Từ nơi hắn đứng, hắn thậm chí có thể nhìn thấy được con sâu đang bò trên cành cây gần ô cửa sổ phòng khách của dinh thự.

Đó cũng là lý do mặc dù yếu đuối nhưng vai trò của hắn rất quan trọng trong tổ chức. Khả năng theo dõi quan sát mục tiêu từ xa của hắn có thể gọi là vô giá, đặc biệt là khi phải đối phó với những kẻ kình lực quá mạnh mẽ.

Hắn không có tên, không một ai trong tổ chức có tên cả. Người ta gọi hắn là Sói Bạc, đó là biệt hiệu hắn tự đặt cho mình.

Cửa chính của dinh thự mở ra. Một tên thanh niên Thánh tộc bước ra, ngay sau đó mục tiêu chính của bọn hắn – quận chúa Rena – cũng chạy ra theo như muốn níu kéo tên kia lại. Cả hai tranh cãi một chút sau đó tên kia bỏ đi trong khi Rena thì bị tên quản gia Sebastian giữ lại rồi lôi vào nhà.

Sói Bạc bật cười, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó nhưng hắn cảm thấy khá thú vị. Gã thanh niên đó chỉ vừa mới vào nhà khoảng chừng 20 phút mà đã kịp chọc tức con quỷ nhỏ kia rồi à. Phải chăng là một vụ tình ái chơi xong rồi bỏ của đám quý tộc thượng lưu ? Hắn luôn có hứng thú với chủ đề này, đặc biệt là khi người con gái bị ruồng bỏ kia lại là một quận chúa xinh đẹp kiêu kỳ. Thằng kia cũng ngon thật, em gái tươi như vậy mà nó cũng nỡ dứt áo ra đi, trình độ này khí phách này quả thật hắn cần phải học hỏi.

"Có chuyện gì ?" – Thủ lĩnh của tiểu đội bảy người bọn hắn lên tiếng khi nghe thấy tiếng cười của hắn.

Sói Bạc vội lấy lại thái độ nghiêm trang sau đó báo cáo.

"Thanh niên Thánh tộc lúc nãy vào nhà đã trở ra, có vẻ như có xích mích gì đó với mục tiêu. Hiện tại hắn đang hướng đi ra phía ngoại thành."

Thủ lĩnh của hắn – Hắc Báo nhíu mày. Gã suy nghĩ rất nhanh rồi ngẩng đầu lên ra lệnh.

"Hủy bỏ kế hoạch tối nay. Mục tiêu thay đổi thành gã thanh niên kia. Theo dõi và khống chế hắn ngay khi hắn đi đến một khu vực thích hợp !"

Những thành viên còn lại thắc mắc.

"Không phải nhiệm vụ của chúng ta là đi bắt con nhóc quận chúa kia sao, đội trưởng ?"

Hắc Báo lắc đầu. Còn bắt bớ cái gì nữa, tất cả đều là tại hai thằng mọi đen ngu si kia. Hắn đã dặn dò kỹ là chỉ theo dõi tình hình thôi, có chuyện gì báo lại cho hắn ngay. Thế mà hai thằng khốn tham công đó thừa dịp con nhỏ trốn ra khỏi nhà liền tự tiện hành động. Hẳn bọn chúng muốn giành công, chủng tộc hạ đẳng rốt lại vẫn là chủng tộc hạ đẳng. Trong mắt Hắc Báo, ngoại trừ những chủng tộc da vàng ra thì tất cả đều là bọn hạ đẳng như nhau. Đám mọi đen đó cứ tự hào mình cao quý hơn bọn da trắng kia, thật ra cũng là rác rưởi cả.

Nghĩ đến cơ hội hoàn hảo như thế lại vì hai tên phế vật mà bị mất đi, Hắc Báo có cảm giác muốn gϊếŧ một ai đó cho hả giận. Không những vậy bọn chúng lại còn đánh rắn động cỏ, bây giờ con nhỏ đã biết nó đang bị Thần tộc theo dõi nên rúc vào trốn kỹ trong nhà, lại cỏn cho đám vệ sĩ đi lùng sục xung quanh nữa chứ. Với tình hình này mà thực hiện được nhiệm vụ mới là lạ. Bọn chúng chỉ quen thực hiện nhiệm vụ bí mật, chiến đấu trực diện, đặc biệt là với đám hiệp sĩ hoàng gia Asha thì xin miễn.

Thay vì vậy, trước hết tạm thời án binh bất động tìm kiếm thêm thông tin. Tên thanh niên Thánh tộc kia là một nguồn thông tin có thể khai thác. Đã có thể đi vào nhà, lại còn gây xích mích với quận chúa Rena thì hắn ta bối cảnh và mức độ quen biết với ả chắc cũng không tầm thường.

Hắc Báo không giải thích mà thay vào đó ra dấu cho cả đám bắt đầu hành động. Đám đội viên cũng chỉ tò mò hỏi thế thôi chứ thật ra cũng không nghĩ mình sẽ có được câu trả lời. Trước giờ nguyên tắc làm việc của chúng rất đơn giản, đội trưởng bảo làm gì thì chúng làm thế.

Bảy bóng đen nhanh chóng biến mất khỏi nóc ngôi nhà và lẫn vào trong màn đêm.

Sói Bạc tiếc nuối liếc mắt một lần nữa dinh thự của Rena trước khi đi. Mặc dù hàng họ chưa phát triển lắm nhưng dù sao cũng là một người đẹp da trắng, hắn còn đang định rình xem cô nàng tắm đây. Năng lực nhìn xa của hắn dùng vào những việc như vậy chẳng phải là quá thích hợp sao ?

-----

Kiba đi lòng vòng thành phố Nogias. Anh dạo qua một số khu mua bán nhưng không có ý định mua gì cả, chỉ xem cho biết. Thành phố Nogias chìm vào màn đêm, mặc dù khu vực trung tâm và những khu vực quan trọng đều đã lên đèn, nhưng không phải nơi nào trong thành phố cũng được ưu đãi như vậy. Thủy tinh chiếu sáng dù sao cũng không phải đá cuội nhặt đâu cũng ra. Những khu vực hẻo lánh của thành phố chỉ có một vài cột đèn cách nhau khá xa, tạo nên một khung cảnh tranh tối tranh sáng.

Nơi Kiba đang đứng là một khu vực như vậy. Những căn nhà kho bỏ hoang xung quanh, kết hợp với ánh sáng nhá nhem tạo thành một khung cảnh vắng lặng và hoang tàn. Khá là thích hợp cho việc anh sắp làm.

Kiba thở dài, chẳng hiểu vì sao mà anh lại có duyên với những cuộc tập kích ban đêm như vậy. Chẳng lẽ một con người không có kình lực quả thật là mục tiêu lý tưởng như vậy sao ?

Vốn anh cũng lười tham gia vào chuyện rắc rối giữa Rena và Thần tộc. Nhưng dù sao thì anh và Thần tộc cũng chả phải thân thiện gì, nói đâu xa anh thậm chí còn mới vừa gϊếŧ ba tên sát thủ của bọn chúng cách đây chưa lâu nữa kìa – mặc dù không rõ chúng có xác định hung thủ là anh hay không. Vả lại đằng nào sáng nay cũng mới phá bĩnh chuyện của chúng xong, giờ xem như là gặp quả báo cũng không sai.

Thêm nữa Kiba cũng nhận ra bảy tên này rình rập cô nàng Rena kia, giờ lại chuyển mục tiêu sang mình. Thôi kệ nếu chúng đã chủ động đến nạp mạng thì xem như giúp cô nàng một lần nữa vậy, cũng đỡ cảm thấy áy náy khi đưa bộ lông chồn lửa kia ra ghẹo gan cô nàng rồi đem về.

Bóng dáng Kiba bỗng nhiên biến mất trong màn đêm, không một dấu hiệu cảnh báo. Cứ như anh đã hoàn toàn tan biến trong không khí.

"Mục tiêu biến mất !" – Sói Bạc hoang mang nói.

Ngay cả với thị giác siêu cấp của hắn cũng không nhìn thấy được tên kia rốt cuộc đã đi đâu chỉ trong một cái chớp mắt như vậy. Hắn linh cảm thấy có điều kỳ lạ, và nguy hiểm. Linh tính của hắn trước giờ chưa hề lừa hắn lần nào cả.

Hắc Báo quyết đoán ra lệnh.

"Mọi người tản ra tìm kiếm, giữ khoảng cách an toàn để có thể thông báo và tiếp ứng khi cần. Cẩn thận, đây vẫn là lãnh địa của Thánh tộc."

Hắn quay sang nói với Sói Bạc.

"Leo lên tòa nhà cao nhất kia và theo dõi toàn cảnh, không được để cho tên kia chạy thoát đồng thời cảnh giác bọn chiến sĩ của Thánh tộc."

Sói Bạc rất vui vẻ thi hành ngay. Đây chính là lý do hắn vô cùng yêu thích kỹ năng nhìn xa này của mình. Hắn luôn luôn nằm ở vị trí an toàn để quan sát tình hình mà không cần phải dấn thân vào nguy hiểm trực tiếp như bọn ngu si kia.

Sáu người còn lại bao gồm cả Hắc Báo bên trong nhanh chóng tách ra bao vây khu vực này lại. Sói Bạc thì chễm chệ ngồi mà nhìn xung quanh. Hắn không tin tên kia thật sự có thể thoát được đôi mắt này của mình.

Và quả thật, chỉ khoảng 30 giây sau hắn đã nhìn thấy tên kia, tuy nhiên những gì hắn nhìn thấy lại khiến hắn xém tí nữa té thẳng xuống đất.

-----

Hắc Báo phóng xuống một con hẻm nhỏ không một tiếng động.

Quả thật ngoại hiệu của hắn vô cùng thích hợp, với bộ đồ màu đen kín toàn thân cùng những động tác nhanh nhẹn khéo léo của mình hắn không khác gì một con báo đen Zephyr hình người cả.

Cuộc săn đuổi đã bắt đầu, Hắc Báo liếʍ mép. Miệng hắn đã không biết từ khi nào nở ra một nụ cười. Hắn thích những cuộc đi săn như thế này. Nó khiến cho máu hắn sôi sục, hắn đang cần những cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này để quên đi cơn bực dọc ngày hôm nay.

Tên thanh niên kia không biết có cảm nhận được điều gì lạ hay không nên mới trốn đi, nhưng như vậy lại chỉ càng làm cho Hắc Báo cảm thấy vui sướиɠ mà thôi. Con mồi dễ dàng tới tay làm sao thỏa mãn bằng con mồi do chính mình bắt về được.

Hắc Báo có một trực giác rất mạnh, nó là thứ giúp cho hắn có được thành tựu như ngày hôm nay. Trực giác của hắn mách bảo khu vực hắn chọn chính là nơi tên kia đang ẩn núp. Hắn từ từ di chuyển từng bước một, tìm kiếm dấu vết của con mồi một cách chậm rãi nhưng tự tin.

Trực giác của Hắc Báo quả thật rất chính xác. Tuy nhiên nếu xét ra thì thay vì cái trực giác săn mồi này, hắn sẽ may mắn hơn nhiều nếu như có được cái linh tính nhạy cảm với nguy hiểm của Sói Bạc.

Ít ra nó sẽ giúp hắn có cơ hội sống sót.

Nhưng hắn không có, chính vì vậy khi hắn nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì miệng hắn đã bị Kiba bịt kín. Trước khi hắn kịp làm phản ứng gì thì xoẹt một tiếng, một con dao nhỏ nhưng sắc bén đã cắt ngang yết hầu của hắn một cách ngọt lịm. Những dòng máu nóng hổi của Hắc Báo văng tung tóe ra phía trước từ vết thương trên cổ hắn.

Sinh mạng hắn đang trôi đi nhanh chóng, cho đến khi ngã xuống Hắc Báo mới chợt nhận ra một điều.

Đây đích thực là một cuộc săn, nhưng mà... bọn hắn lại không phải là thợ săn.

-----

Những chuyện xảy ra bên dưới hoàn toàn không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Sói Bạc.

Mặc dù một số trường hợp hắn không tận mắt nhìn thấy quá trình, nhưng kết quả thì hắn lại thấy rất rõ.

Sáu thành viên tinh anh của đội sát thủ Hắc Báo chỉ trong vòng chưa đến 5 phút đồng hồ đã bị người ta gϊếŧ hết. Gϊếŧ vô cùng gọn gàng, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng đơn giản. Bởi một người thậm chí không có chút kình lực nào.

Tất cả đều không có cơ hội phản ứng, thậm chí ngay cả đội trưởng Hắc Báo cũng thế. Có khi tên kia thậm chí còn không biết ai là đội trưởng nữa cơ, vì dưới tay của gã cơ bản đều như nhau cả.

Sói Bạc nhíu mày, mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Người không có kình lực có thể làm được những chuyện như vậy ? Chỉ có thể là là một tên quái thai trời sinh thể chất mạnh hơn người thường nhiều lần, lại được trải qua rèn luyện đào tạo để trở thành sát thủ chuyên nghiệp.

Hoặc là một kẻ có nội kình.

Trường hợp thứ nhất thì còn có thể chấp nhận được, nhưng trường hợp thứ hai thì làm cho Sói Bạc muốn dựng tóc gáy. Bởi vì cho dù có nội kình đi nữa thì cũng phải còn kình lực bên ngoài. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người luyện được tới đẳng cấp phản phác quy chân – biến tất cả kình lực thành nội kình. Đó chẳng phải là cảnh giới tối thượng mà người sử dụng nội kình muốn đạt đến sao. Cho dù có thật đi nữa thì cũng không thể nào xuất hiện ở trên người một tên trẻ tuổi như vậy chứ ?

Nếu là thật thì quá sức đáng sợ. Sói Bạc hơn ai hết hiểu rõ sự nguy hiểm của một kẻ có nội kình mạnh mẽ, nhất là khi kẻ đó lại luyện được đến đẳng cấp này. Hy vọng đó chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.

Nhưng cho dù là trường hợp nào đi nữa, thì cũng đến lúc hắn phải đi rồi. Xin lỗi đội trưởng và các bạn, mặc dù tôi cũng muốn thông báo nguy hiểm lắm, nhưng mà thằng đó quả thật làm nhanh quá không kịp hô hoán. Mà thật ra hắn cũng không muốn hô hoán cho lắm, lỡ tên kia đổi mục tiêu sang hắn thì sao. Nói chung là dựa vào tình chiến hữu bao lâu nay hắn đành phải gạt nước mắt trốn về báo cáo cho tổ chức sự hy sinh anh dũng của mọi người vậy. Sói Bạc vừa nghĩ vừa im lặng rút lui.

Tiếc là chuyện xảy ra lại không dễ dàng như hắn mong muốn. Tên khốn kia thoải mái bước ra sau khi xử lý người cuối cùng. Rồi rất tự nhiên, hắn nhìn về phía Sói Bạc và cười nói.

"Cứ như vậy mà đi sao, anh bạn ?"

Sói Bạcquyết định bỏ chạy thục mạng thay cho câu trả lời.