Bữa ăn tối ngon tuyệt vời xung quanh bàn lớn và không khí thân mật vui vẻ cùng hy vọng vào tương lai tươi sáng đã giúp cho các thành viên đội ăn hại ngủ vô cùng ngon. Lại thêm phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, chăn êm nệm ấm. Không thể không nói trang trại Sherry có truyền thống đối đãi rất tốt với người làm của mình. Thế nên đây có thể nói là giấc ngủ thoải mái nhất mà các thành viên đội ăn hại lâu rồi mới được trải nghiệm.
Cho đến khi tiếng chuông vang lên.
Lúc này trời chỉ mới tờ mờ sáng, khoảng chừng 5 giờ. Ở phía trước khu vực phòng ở của người làm có một cái cột cao trên đó có một cái chuông rất to. Chỉ cần giật sợi dây phía dưới, chuông sẽ phát ra âm thanh trong trẻo và vang vọng đến từng căn phòng.
Những thanh niên đang say ngủ bị đánh thức hiển nhiên là vô cùng bực bội. Nhưng khi chồm ra ngoài hành lang nhìn xuống, thì cảnh tượng đập vào mắt họ làm cho họ tỉnh ngủ ngay tức khắc.
Kiba đang đứng ngay dưới cái chuông nhìn lên, trang phục gọn gàng. Trên tay anh là một cây gỗ rất to, bản khá dày. Anh cười tươi và nói rất lớn để bảo đảm tất cả đều có thể nghe được, dù đang ở trong phòng hay đứng ngoài hành lang.
"Ngủ ngon không mấy đứa ? Trong vòng 5 tiếng chuông nữa thằng nào còn chưa kịp mặc xong quần áo xuất hiện dưới đây sẽ hối hận vì từng sinh ra trên đời này."
Lời đe dọa cực kỳ rùng rợn và hoàn toàn không thích hợp với khuôn mặt tươi cười thân thiện của Kiba làm cho bọn họ rợn sống lưng. Kí ức về trận đòn hôm qua vẫn còn chưa phai nay lại trỗi dậy. Không nói một lời tất cả gần như là đồng thời quay người lao vào phòng.
Kiba vừa thủng thẳng hít thở, vươn vai vừa bảo Kiki đếm ngược thời gian. Dùng Biocom làm đồng hồ tính giờ cũng hơi có chút phí phạm nhưng thôi kệ không sao. Cứ mỗi khi đủ 60 giây anh lại đánh một tiếng chuông.
Không làm anh thất vọng, trước khi Kiba kịp đánh tiếng chuông cuối cùng tất cả 25 thành viên của đội đều đã có mặt. Một số có vẻ như còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã được bạn cùng phòng lôi đầu xuống.
Chỉ cho mọi người cách xếp hàng xong, lấy Kaiba làm đội trưởng hướng ra, chia thành ba hàng mỗi hàng năm người đứng cách nhau đều đặn. Kiba lúc này mới bắt đầu buổi nói chuyện.
"Kể từ hôm nay..." – Kiba nhấn mạnh. "Mỗi khi nghe tiếng chuông, cho dù là vào thời điểm nào, đang làm gì, cũng phải trong thời gian ngắn nhất có mặt và xếp hàng nghiêm chỉnh tại chỗ này. Các cậu sẽ có thời gian trong vòng 5 tiếng chuông để phản ứng. Mỗi tiếng chuông sẽ cách nhau khoảng chừng 60 hơi thở. Nếu như đến khi đó còn có người chưa có mặt..."
Tất cả thành viên nín thở tập trung nghe Kiba nói. Anh ngẩng đầu lên trời, suy nghĩ một chút rồi thở dài lắc đầu.
"Tin tôi đi, các cậu không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu !"
Lời nói này còn nặng ký hơn bất kỳ thứ gì khác. Dù sao thứ không biết vĩnh viễn vẫn là thứ đáng sợ nhất.
"Mỗi ngày chúng ta đều sẽ dậy sớm và vận động nhẹ nhàng một chút trước khi ăn sáng để giúp cho bữa ăn thêm ngon miệng."
Kiba nói và quay người lại đứng cùng hướng với mọi người.
"Bây giờ thì bắt chước tôi làm theo những động tác này."
Vừa nói anh vừa biểu diễn những động tác khởi động truyền thống. Xoay người xoay eo, vặn cổ tay cổ chân, vươn vai hít thở, cúi người,... vừa làm anh vừa đếm cho mọi người làm theo.
Thành viên đội ăn hại không hiểu gì cả, chỉ biết làm theo anh. Kiba đặc biệt lưu ý họ khi nào hít khi nào thở cho chính xác và đều nhau.
"Có vẻ cũng không khó khăn lắm." – Một số thành viên vừa làm theo vừa nghĩ trong đầu.
Cơ thể họ vốn còn đang căng cứng khi mới ngủ dậy theo các động tác khởi động này cũng dần trở nên buông lỏng và thoải mái hơn. Cảm giác dậy sớm hít thở không khí tươi mới và vận động quả thật rất dễ chịu. Không ít thành viên bắt đầu cảm thấy tràn đầy sức sống và thầm ngạc nhiên.
Nếu như ngày nào cũng vậy có khi cũng không tệ, hầu như đa phần mọi người đều nghĩ như vậy.
Sau khi mọi người hoàn thành phần khởi động trong tâm trạng khá hưng phấn, Kiba cười hỏi.
"Thế nào, rất dễ chịu đúng không ?"
Tất cả gật đầu.
"Đây sẽ là hoạt động mà sáng nào chúng ta cũng làm, thế nên mọi người hãy tập thích nghi và biến nó thành thói quen. Về sau sẽ cảm thấy ít nặng nề hơn."
Mọi người lại gật đầu. Thói quen này cũng không tệ... ủa ủa khoan đã cái gì mà ít nặng nề hơn. Vừa rồi đâu có gì gọi là nặng nề mệt nhọc đâu cơ chứ ?
Không để cho mọi người kịp phản ứng, Kiba lại hỏi.
"Tôi nhớ tối hôm qua có người từng bảo, trang trại chúng ta thật là rộng lớn đúng không ?"
Quả thật trang trại Sherry có phạm vi rất rộng, ít ra là theo tiêu chuẩn của thời đại này. Nếu tính theo hàng rào bên ngoài làm cột mốc đánh dấu thì chu vi phải cỡ 15000 Koca.
Một số người đột nhiên giật mình, có linh cảm không hay.
"Tôi lại nhớ, có người từng thắc mắc liệu chạy một vòng quanh trang trại sẽ mất bao lâu đúng không ?" – Kiba vừa sờ cằm vừa hỏi tiếp.
Lúc này thì tất cả các thành viên đều đã xanh mặt. Họ biết chuyện gì sắp xảy ra.
"Tôi cũng muốn biết. Thế nên các cậu chạy đi !" – Kiba kết thúc lời nói.
Để lại một đám người còn đang hoảng loạn sau lưng, anh quay người đi về phía gốc cây yêu thích của mình. Trước khi đi anh còn nói thêm một đoạn.
"Cứ bám theo hàng rào mà chạy, chạy về sẽ có đồ ăn sáng chuẩn bị sẵn. Về sớm ăn sớm về trễ ăn trễ. Nếu về trễ quá hết giờ ăn thì chịu khó chờ đến bữa trưa đi nhé."
Nhìn thấy các thành viên ăn hại mặt mày tiu nghỉu bắt đầu nối đuôi nhau chạy, Kiba cảm thấy một kɧoáı ©ảʍ khác thường đang dâng lên trong lòng. Hèn gì mấy lão huấn luyện viên thích bắt nạt đám binh lính đến thế, quả thực là rất sướиɠ. Kiba không để ý đến ngay cả giọng điệu xưng hô của anh cũng đã đổi sang phong cách huấn luyện viên tiêu chuẩn của quân đội Liên Minh.
Về phần anh cũng không rảnh rỗi. Kiba đứng dưới gốc cây đại thụ, bắt đầu những động tác thể lực cơ bản. Cùng với bọn ăn hại, Kiba cũng sẽ nhân cơ hội rèn luyện lại cơ thể mình. Nguyên khí tràn đầy xung quanh mà không tận dụng để phát triển cơ bắp cùng khả năng cơ thể thì cũng quá đáng tiếc. Tập luyện nơi đây hiệu quả phải gấp năm gấp mười so với trong phòng luyện tập đặc biệt hồi xưa.
Với người sử dụng nội kình như anh, cơ thể của mình là vũ khí cơ bản và quan trọng nhất. Cho dù có những món vũ khí hiện đại và lợi hại như Lightsaber hay Energy Blaster, thì mấu chốt vẫn là khả năng của cơ thể. Một cơ thể khỏe mạnh sẽ tăng tối đa hiệu quả của nội kình và các hiệu quả vận dụng các kỹ năng. Hơn nữa, bản chất của việc sử dụng nội kình hoàn toàn khác ngoại kình ở chỗ vận dụng cơ thể.
Nếu nói ngoại kình thuần túy là một phép cộng. Cơ thể sức mạnh 100, ngoại kình sức mạnh 1000 sẽ có thể sử dụng lực lượng sức mạnh 1100. Nếu cơ thể tăng lên thành 200, tổng sức mạnh sẽ là 1200. Vậy khi sử dụng nội kình, nó lại là phép nhân. Thay vì có hiệu quả trực tiếp như ngoại kình, nội kình giúp người dùng nó trực tiếp tăng cường sức mạnh cơ thể lên gấp nhiều lần. Nếu nội kình có thể giúp tăng sức mạnh cơ thể lên gấp 5 lần, vậy thì việc tăng sức mạnh cơ thể từ 100 lên 200 ý nghĩa hoàn toàn khác xa rồi, chính là tăng từ 500 lên thành 1000.
Tuy nhiên cũng không phải dễ ăn như vậy, để tăng sức mạnh cơ thể lên thêm một lần, lại cần nội kình nhiều gấp đôi trước đó. Hiện tại theo thực tế kiểm nghiệm, 500 nội kình có thể tăng sức mạnh cơ thể lên gấp đôi. Tăng lên gấp ba lần cần 1000. Tăng gấp bốn – 2000. Tăng gấp năm – 4000. Cứ như vậy mà tăng lên, càng ngày càng khó khăn. Kiba lúc trước với nội kình hơn 9000 của mình chỉ có thể tăng sức mạnh cơ thể lên khoảng chừng gấp sáu lần.
Chính vì vậy, rèn luyện cơ thể là cách tăng sức mạnh lên hiệu quả và trực tiếp nhất với Kiba và thành viên đội biệt động. Anh cảm nhận được, nếu như rèn luyện trong môi trường hành tinh này, cơ thể anh sẽ có khả năng đạt được tầm cao trước đó chưa từng chạm đến.
Kiba vừa tập trung thực hiện những động tác có độ khó ngày càng cao, vừa không quên dùng nội kình theo dõi bọn ăn hại kia. Anh mỉm cười, mặc dù miệng than vãn nhưng ánh mắt chúng lại thể hiện ra quyết tâm và nghị lực. Xem ra chút đáng chờ mong đây.
Hy vọng bọn chúng đừng quên rằng, đây vẫn mới chỉ là "khởi động" buổi sáng thôi. Kiba đột nhiên cảm giác muốn cười lớn.
"Đại ca, anh có hơi ác thì phải ?" – Kiki lên tiếng.
"Hồi xưa tao cũng nghĩ như vậy về đám huấn luyện viên của mình." – Kiba gật đầu cái rụp. "Bất quá bây giờ tao đã hiểu được một chuyện."
"Chuyện gì vậy ?" – Kiki tò mò hỏi. "Anh đừng có giở giọng cải lương cái gì mà bọn họ chỉ là vì muốn tốt cho anh thôi đấy nhé..."
"Tất nhiên là không !" – Kiba lắc đầu. "Thứ tao hiểu ra là..."
"...bất hạnh của người khác, đôi khi lại chính là niềm vui của mình !"
-----
Bữa sáng vô cùng ngon miệng đối với Kiba sau khi tập luyện và tắm táp sạch sẽ.
Các thành viên ăn hại ước gì cũng có thể được như thế. Có điều sau khi chạy ròng rã 15000 Koca, một số người đã gần như là bò về đến nơi. Sau khi cho cả đám nghỉ xả hơi một chút, Kiba lại vô cùng vui vẻ ném cả lũ xuống hào nước để bơi lội tắm rửa cho sảng khoái.
Kaiba tay cầm muỗng cũng hơi run run, từ trước đến nay hắn đã bao giờ phải trải qua cực khổ thế này. Cách rèn luyện của Thánh tộc đa phần là về kỹ năng chiến đấu và cách vận dụng ngoại kình đến mức tối ưu. Làm gì có chuyện hành hạ thể xác đến mức này.
Kiba không nói gì. Chạy bộ chính là phương pháp rèn luyện đơn giản mà có hiệu quả đối với toàn thân nhất. Nếu như hít thở đúng cách thì lại càng có lợi hơn. Nhưng mà không sao, ngày nào cũng chạy dần dần bọn chúng sẽ tự hiểu ra được thôi, không cần phải gấp.
Nhìn một số thành viên ăn hại thậm chí mệt không muốn ăn, Kiba lên tiếng.
"Ăn đi, ăn nhiều vào ! Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày. Vả lại..."
"...không có nguồn năng lượng này, các cậu không đủ sức để đối phó với những bài tập sắp tới đâu." – Kiba tỉnh bơ nói.
Các thành viên ăn hại thiếu điều muốn đứng dậy bỏ chạy. Kaiba thì nghiến răng, ăn hối hả như thể chưa từng được ăn. Kiba gật đầu, đây mới là thái độ đúng đắn. Mọi người cũng học theo Kaiba cùng cố gắng ăn như thể muốn nhai tươi nuốt sống kẻ thù của mình.
Trong lúc các thành viên ăn hại ăn ngấu nghiến, Sherry tranh thủ đến ngồi bên cạnh và nói chuyện với Kiba.
"Có một vấn đề nhỏ..."
Kiba ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Thực phẩm dự trữ của chúng ta không còn đủ nữa, nhất là thịt tươi. Tôi không dự tính trước sẽ có đông người như thế này."
Kiba vỗ trán. Anh quên mất chuyện này, đúng là thói quen xấu toàn để chuyện hậu cần cho hai cô gái lo liệu. Trong khi đám này là do chính anh lôi về. Sherry cũng đã nói cho anh tình hình tài chính của cô hiện tại hơi eo hẹp, số tiền anh đưa thì đã dùng để mua ngọc và chuẩn bị cho quán ăn rồi. Tiền bán ngọc thì phải chờ xong hội đấu giá mới thu được. Tóm lại sắp tới chi tiêu cần phải chú ý một chút.
Suy nghĩ một chút, Kiba hỏi.
"Bên ngoài phòng tuyến, có khu vực đi săn nào tốt không ?"
"Rất nhiều, ở bên ngoài khu vực Somo là một khu rừng còn to hơn cánh rừng tư nhân của chúng ta gấp chục lần. Cạnh đó có một thung lũng cũng không hiếm mãnh thú. Tuy nhiên những nơi đó độ nguy hiểm hơi cao. Còn ngay khu vực trung tâm phòng tuyến, thị trấn Soba, bên ngoài là một thảo nguyên rộng lớn nhiều vật săn. Đây là bãi săn lớn nhất và thường xuyên có nhiều người hoạt động. Đây cũng là một trong những lý do tôi quyết định mua đất mở quán ăn ở đó thay vì gần đây."
Kiba gật đầu. Vậy thì thay đổi kế hoạch một chút. Anh nói với Sherry.
"Chúng tôi sẽ đi săn ở đó, nhân tiện đi xem mảnh đất của chúng ta một chút. Chừng nào thì bắt đầu xây dựng ?"
"Đã bắt đầu từ hôm qua rồi !" - Sherry cười duyên dáng. "Chúng tôi tranh thủ xử lý trong khi anh đi bắt lính đấy."
Kiba cười lớn, dùng hai chữ bắt lính này quá chính xác không cãi đi đâu được.
Anh vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói.
"Hôm nay tất cả mọi người sẽ cùng tôi đi săn. Xem như các cậu may mắn, bữa nay tạm thời có lớp học ngoại khóa đặc biệt."
Tiếng hoan hô vang lên rầm trời, tất cả thành viên đội ăn hại đều có cảm giác chết đi sống lại. Ít ra thì hôm nay họ cũng có được thêm một ngày để chuẩn bị tâm lý cho những bài tập chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng gì sắp đến trong tương lai.
Vả lại nghe nói đến đi săn, ai cũng hưng phấn lên ngay. Mục tiêu của họ là trở thành thợ săn giỏi nhất xuất sắc nhất mà.
Kiba quay lại, chưa kịp hỏi Sherry thì cô đã cắt ngang.
"Trang trại chúng ta có sẵn nỏ." – Cô nháy mắt với anh. "Tôi cũng rất háo hức không biết mũi tên may mắn của tôi sẽ rút ra từ xác sinh vật nào đây."
Kiba vỗ vai cô.
"Tất nhiên là con to nhất tôi nhìn thấy trong ngày hôm nay rồi !"
Sực nhớ lại một chuyện, anh hỏi nhỏ Sherry.
"Chỗ đó không có Thần thú đấy chứ ?"
Sherry phá lên cười lớn.