Tinh Hải

Chương 11: - Điểm dừng chân

Sáng ngày hôm sau, thay vì chuẩn bị lên đường từ sớm như thường lệ thì dân làng lười nhác thức dậy. Một số mới chỉ ngủ trước đó một chút sau khi vui chơi cả đêm.

Dự tính trước chuyện này, Albert đã thông báo với mọi người hôm nay mọi người sẽ cắm trại và nghỉ ngơi một ngày thay vì lên đường. Đồng thời cũng nhân cơ hội xử lý những con mồi giá trị mà Kiba săn được. Rất nhiều bộ lông cần phải lột và phơi khô, sấy qua để bảo quản, nhiều nguyên vật liệu thu được cần kiểm kê và đánh giá.

Kiba chui ra khỏi lều và như mọi khi, anh khoan khoái hít đầy một hơi không khí trong lành vào phổi. Cảm giác dễ chịu theo nguyên khí chạy từ trên xuống dưới cơ thể anh khiến anh thoải mái muốn rên lên một tiếng. Đúng là buổi sáng không có gì bằng nguyên khí tự nhiên cả, Kiba đã thành thói quen tận hưởng loại nguyên khí đậm đặc này mất rồi.

Đa số dân làng vẫn còn chìm trong giấc ngủ, một số ít bắt đầu thức dậy và ra khỏi lều. Kiba tranh thủ làm vệ sinh buổi sáng rồi tìm một chỗ rộng rãi thực hiện các động tác thể dục buổi sáng. Anh chưa bao giờ bỏ qua những hoạt động luyện tập này, dù sao thứ đáng tin nhất vẫn là cơ thể của chính mình. Nhất là với người sử dụng nội kình như anh, cơ thể càng khỏe mạnh thì khi sử dụng nội kình hiệu quả phát ra cũng sẽ càng lớn hơn.

Hoàn thành xong bài tập luyện, anh quay người lại hỏi.

"Có chuyện gì không ?"

Đối tượng không phải ai khác ngoài Vân, từ nãy giờ vẫn tò mò quan sát anh tập luyện.

"Những động tác đó là sao vậy ? Mới nhìn có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ thì cảm giác rất có hiệu quả cho cơ thể ?"

Kiba gật đầu.

"Cũng chỉ là hiệu quả cho cơ thể mà thôi. Nếu như không dùng kình lực thì tôi cũng chỉ có cách rèn luyện thân thể mình cho mạnh mẽ hết mức có thể."

Vân sáng mắt lên.

"Anh có thể dạy tôi những phương pháp động tác này không ? Lúc nãy tôi xem từ giữa chừng nên bỏ qua một ít."

"Cô muốn học ?" – Kiba ngạc nhiên hỏi lại.

Vân gật đầu, sau đó cô giải thích.

"Không phải cho tôi, nhưng đâu phải ai cũng có kình lực đâu. Các chiến binh bình thường nếu có thêm phương pháp rèn luyện thể chất này thì sẽ rất có lợi về lâu dài."

Thì ra là thế, Kiba gật đầu. Đối với những người có ngoại kình thì rèn luyện thể chất quả thật là một hành động vô bổ. Giả dụ như sức mạnh cơ thể họ là 100, ngoại kình lại là 1000. Cho dù có luyện sức mạnh cơ thể lên 110 thì tổng sức mạnh cũng chỉ tăng có 10 điểm, chẳng là so gì so với số lượng ngoại kình kia cả. Chính vì hiệu quả của ngoại kình quá lớn nên người ta coi nhẹ đi việc rèn luyện cơ thể.

Tuy nhiên số lượng người có ngoại kình so với người không có thì vẫn chỉ là số ít. Chiến tranh không thể chỉ dựa vào những chiến sĩ dùng ngoại kình được mà còn phải dựa vào đông đảo những binh lính bình thường kia. Tăng sức mạnh họ lên sẽ càng tăng khả năng sinh tồn của loài người chống lại cuộc xâm lăng của mãnh thú. Kiba không thể không thừa nhận Vân là một Thánh nữ rất hợp cách, cô luôn đưa lợi ích của Thánh tộc nói riêng và nhân loại nói chung lên trên hết.

Cũng chẳng có việc gì phải dấu diếm cả. Kiba vui vẻ chỉ cho Vân những bài tập thể dục này. Thật ra anh còn suy nghĩ nếu anh móc những bài huấn luyện địa ngục dành cho biệt động ra thì liệu cô nàng có hoảng sợ bỏ chạy mất không. Mấy bài tập đó thật ra có khi lại rất thích hợp cho người trên hành tinh này vốn thể chất mạnh mẽ hơn hẳn so với tiêu chuẩn của Liên Minh. Sau khi đến nơi anh sẽ suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề này. Dù gì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Mọi người cũng đã phần lớn thức dậy. Kiba cảm thấy hơi đói bụng, anh cùng Vân đi về phía khu lều kiếm đồ ăn sáng.

Sharty và Tia chắc vẫn còn chưa dậy, hai người cũng không muốn đánh thức bọn họ dậy làm gì. Kiba và Vân cùng ngồi ăn món súp nóng hổi vừa nói chuyện.

"Anh định làm vũ khí như thế nào ?" – Vân hỏi Kiba, sự hứng thú không che giấu trong mắt cô.

Kể từ sau khi thấy được khả năng Kiba thể hiện ra trong cuộc đi săn, cô lại càng thêm trông đợi xem anh còn có những gì chưa lộ ra ngoài nữa.

"Chắc sẽ phải có một cây nỏ chứ ?" – Vân háo hức hỏi.

"Tất nhiên." – Kiba gật đầu. Nhưng anh lại hơi ngần ngại. "Chỉ có điều..."

"Có điều gì cơ chứ ?! Không được, anh nhất định phải có một cây nỏ thật tốt !!!" – Vân nóng nảy ngắt lời Kiba. Đừng giỡn, trình độ thế này mà không dùng nỏ thì ai mà chấp nhận được.

"Ý tôi là... hình như mớ lông chim và móng vuốt kia đâu có cái gì thích hợp chế nỏ hả ? Tôi đang định nhờ cô tư vấn giúp một số loại nguyên liệu làm nỏ tốt và giá cả đây." – Kiba cười khổ.

"Chuyện đó không thành vấn đề !!!" – Vân ngay lập tức nói. "Anh không cần lo về nguyên liệu, tôi sẽ cho người chuẩn bị nguyên liệu tốt nhất cho anh."

"Làm vậy có hơi lợi dụng lòng tốt quá không ?" – Kiba tặc lưỡi.

"Tất nhiên là không. Chỉ riêng giá trị của chiếc móng vuốt anh tặng cũng đã vượt xa những nguyên liệu đó rồi. Anh cứ để đó cho tôi !" – Vân vỗ ngực đảm bảo.

Kiba cảm thấy hơi xót. Cô ơi ngực đã không to lắm rồi nên hạn chế hành động đó đi kẻo càng ngày lại càng nhỏ thì không hay đâu.

"Đại ca, em thấy anh quả là có trình độ dụ gái ở đẳng cấp bậc thầy..." – Kiki lại lên tiếng.

"Nói bậy, bộ mày điếc hả ? Rõ ràng là gái đang dụ tao !" – Kiba đáp trả.

"Thế còn vũ khí khác ? Anh định dùng móng vuốt và lông chim để chế vũ khí gì ?" – Vân quay lại chủ đề cũ, cô hiển nhiên vô cùng quan tâm. "Kiếm ? Thợ rèn mà tôi định giới thiệu cho anh sở trường chính là kiếm, rất nhiều thanh kiếm nổi danh đều là do..."

"Tôi không biết xài kiếm." – Kiba gãi đầu, dội cho Vân một xô nước lạnh.

"S...sao có thể như vậy ? Rõ ràng theo như tôi nghe kể thì anh..." – Vân lắp bắp không nói nên lời.

Kiba lại càng nhăn mặt.

"Tôi cũng có nghe kể thế, nhưng mà tôi không hề biết dùng kiếm cũng là sự thật !"

Vân nhìn Kiba. Kiba cũng than thầm, ai lại đi ngu dại cầm kiếm đi chém người cho người ta nhớ đến hình ảnh sứ giả kia cơ chứ. Vả lại anh vốn cũng không quen dùng kiếm bình thường thật, anh chỉ quen dùng Lightsaber. Nếu như phải dùng những loại kiếm khác thì không bằng anh dứt khoát chuyển sang sử dụng vũ khí tầm xa cho nó khỏe. Hơn nữa dùng vũ khí tầm xa còn có cái lợi là không cần phải tiếp cận bọn quái vật mang hình người ngoại kình khủng khϊếp kia, cũng không phải dùng nhiều nội kình khi chiến đấu khỏi làm cho mọi người khó hiểu. Chứ nếu anh sử dụng vũ khí cận chiến thì sẽ dễ dàng xảy ra tình huống người không có ngoại kình như anh mà lại mạnh hơn người có ngoại kình về mặt sức mạnh thuần túy. Kiba không muốn gây ra sự chú ý vô nghĩa như vậy.

"Vậy vũ khí anh muốn chế tạo..."

"Tôi vẫn chưa quyết định hẳn, nhưng chắc sẽ là một món vũ khí tầm xa. Còn đống lông chim kia sẽ chế tạo thành dao nhỏ có thể ném." – Kiba trả lời.

Anh đã suy nghĩ kỹ khi đưa ra quyết định này. Vũ khí chính của anh sẽ là một món có thể công kích từ xa và cũng có thể dùng để phòng thủ bảo vệ bản thân. Dù sao chất lượng của móng vuốt Thần thú nếu không tận dụng thì cũng quá phí. Còn đống lông chim vừa nhẹ vừa sắc bén kia dùng làm dao phóng thì quá thích hợp. Anh cũng muốn thử cảm giác làm cao thủ ném phi đao như trong các tiểu thuyết võ hiệp từ lâu. Thêm vào một cái nỏ nữa, anh chính là một cỗ máy gϊếŧ chóc từ xa. Mặc dù trang bị kiểu đó sẽ không thể nào gây được chút thương tích nào cho những sinh vật kiểu như Falco. Nhưng rất may mắn là anh không hề có ý định đi chiến đấu với bất kỳ con Thần thú nào nữa trong đời mình, dù trưởng thành hay chưa cũng vậy. Thế nên mọi chuyện đều ổn thỏa.

Vân suy nghĩ, sau đó cũng có vẻ đồng ý với lựa chọn của anh. Dù sao người không có ngoại kình muốn chiến đấu cận thân với sinh vật có ngoại kình thì cũng gần bằng tự sát. Lại thêm khả năng sử dụng cung nỏ thần kỳ của anh dùng vũ khí tầm xa thì cũng sẽ là một thế lực không nhỏ trên chiến trường rồi.

Chỉ là về khả năng sử dụng kiếm của anh, cô vẫn còn có chút nghi hoặc.

"Lẽ nào thật sự là do cây kiếm ánh sáng kia ? Chẳng lẽ truyền thuyết về những món Thánh khí có thể điều khiển thân thể người sử dụng là thật ?!"

Vân thì thầm tự nói với chính mình, nhưng với cái lỗ tai đã được nội kình tăng lực của Kiba thì không khác gì loa phóng thanh cả. Anh gật gù thỏa mãn. Đúng rồi, chính là vậy đấy. Anh muốn cô suy nghĩ đúng là theo hướng này. Tự mình nói ra là cách dở nhất, làm cho người khác nghĩ theo ý mình muốn mới là đẳng cấp. Tuy nhiên cũng may là hành tinh này lại vô cùng hợp tác có ngay một truyền thuyết về Thánh khí gì đấy nữa.

Ai bảo truyền thuyết chỉ có hại thôi cơ chứ ? Kiba lần đầu tiên cảm thấy anh đã tìm được một truyền thuyết trên hành tinh này mà mình thích.

-----

Đoàn người sau một ngày nghỉ ngơi tiếp tục lên đường vào sáng hôm sau, với một tinh thần hăng hái và đầy sinh lực hơn hẳn trước kia. Có lẽ đó là lợi ích tích cực mà đêm lễ hội và một ngày nghỉ ngơi đã đem lại.

Một tuần lễ hành trình nữa lại êm ả trôi qua, ngày đi đêm nghỉ không có gì gián đoạn.

"Chúng ta hẳn là đã đi được một nửa con đường rồi chứ ?" – Kiba hỏi Albert. Anh hiện đang ngồi trên xe của ông.

Albert gật đầu.

"Theo tôi thì là vậy, mặc dù chuyện này thì tôi nghĩ Thánh nữ sẽ rành hơn. Dù sao tôi cũng chưa tới điểm tập kết kia bao giờ."

"Tuy nhiên có một chuyện thì tôi lại biết chắc chắn..." – Albert vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía trước. "Qua khỏi ngọn đồi này, chúng ta sẽ đến làng Binthan. Đó là điểm dừng chân mà trước giờ chúng tôi vẫn đi qua trên đường đến thành phố Nogias của Thánh tộc."

Kiba nhìn theo hướng ông chỉ...

...và ngay lập tức đứng bật dậy.

Albert cũng mặt cắt không còn chút máu. Vì ông cũng đã nhìn thấy, theo hướng tay chỉ của ông – từng đám khói đen dày đặc đang bốc lên cao, vị trí của nó không gì khác ngoài nơi mà đoàn người đang hướng đến.

Làng Binthan.

Kiba thì khác, anh không những nhìn thấy khói bốc lên, mà qua khả năng cảm nhận nội kình anh đã nhìn thấy được thảm kịch đang diễn ra tại đó.

Tiếng Nguwja hí vang xung quanh. Vân nhanh chóng ra lệnh cho các chiến sĩ Thánh tộc.

"Đội 1 ở lại lập đội hình bảo vệ mọi người. Đội 2 tất cả đi theo tôi. Tia cũng đi, có thể chúng ta sẽ cần đến khả năng trị liệu của chị."

Các chiến sĩ Thánh tộc ngay lập tức nghe lệnh. Không lãng phí một phút giây Vân và Tia cùng 9 chiến sĩ Thánh tộc khác phóng ngựa chạy về phía làng Binthan. Hay nói đúng hơn, những gì còn lại của làng.

Kiba không đi, anh chán nản ngồi xuống. Vì anh đã biết, không còn gì để làm nữa ở đó. Khi Vân và mọi người đến thì những kẻ gây ra chuyện này cũng đã bỏ đi rồi.

Và cũng chẳng còn ai còn sống để cho họ cứu nữa.

-----

Mọi người im lặng nhìn cảnh hoang tàn trước mặt.

Đây từng là ngôi làng Binthan tươi đẹp và trù phú luôn luôn đầy sức sống với gần 1000 dân cư sinh sống, địa điểm trao đổi lớn giữa những ngôi làng nhỏ xung quanh. Điểm dừng chân bắt buộc của các tuyến giao thương phía Nam lục địa.

Bây giờ chỉ còn là một đống đổ nát, mùi khét lẹt của những căn nhà vẫn còn đang cháy không thể át được mùi máu nồng nặc bốc ra. Một số người không nhịn được ói ra đầy đất. Những người thần kinh yếu thì đã sớm bất tỉnh.

Albert và người dân làng Nevile im lặng nhìn khung cảnh trước mắt. Đây rất có thể đã là số phận của người dân làng Nevile nếu như họ không di tản, hoặc nếu như họ ít may mắn hơn. Cảm giác vui vẻ còn sót lại từ sau lễ hội đã hoàn toàn biến mất. Khung cảnh như địa ngục trước mắt đã nhắc nhở cho mọi người biết họ đang sống trong hoàn cảnh ác liệt như thế nào. Đối diện họ sẽ là một cuộc chiến gian khổ và có thể ảnh hưởng đến cả sự tồn vong của nhân loại trên lục địa này.

Cố nén sự đau đớn và tức giận, Vân chỉ huy các chiến sĩ chia nhau ra canh gác xung quanh đề phòng nguy hiểm. Cô quay người nhìn Albert.

"Có vẻ nơi đây không còn thích hợp để làm điểm dừng chân hôm nay nữa rồi." – Giọng cô hơi run, có thể thấy cô đang cố hết sức giữ bình tĩnh.

Albert thở dài, ông hỏi.

"Là bọn nào làm ?"

"Gnoll." - Một chiến sĩ Thánh tộc lên tiếng. "Tôi có thể nhận biết mùi của chúng từ cách xa hàng trăm koca."

Koca là đơn vị đo lường chiều dài của người hành tinh này. Một koca khoảng gần bằng một mét. Kiba nhớ lại hình ảnh anh cảm nhận được về những sinh vật đã tấn công ngôi làng này. Với kích cỡ như người đàn ông trưởng thành, những sinh vật đi bằng hai chân có thân hình, bộ lông và cái đầu giống như linh cẩu. Ánh mắt chúng khát máu và hàm răng trắng hếu luôn nhe ra một cách đểu cáng. Điểm đáng sợ là chúng có mang trên người những thứ gần như là trang phục bằng da, và chúng sử dụng vũ khí thô sơ. Điều này chứng tỏ chúng đã có trí tuệ ở một mức độ nhất định.

Albert nói với Vân.

"Chúng ta sẽ không dựng trại ở nơi đây."

Điều này cũng dễ hiểu, không ai muốn nhìn cảnh tượng này thêm dù chỉ một phút một giây nào nữa.

"Tuy nhiên..." – Albert nói tiếp, giọng kiên quyết. "Chúng ta cũng sẽ không rời đi. Trước khi hoàn thành những gì nên làm, chúng ta sẽ không rời đi !"

Quay người nhìn tất cả mọi người, mặc dù vẫn còn hoang mang hoảng sợ nhưng không ai cảm thấy lời ông nói có gì sai cả.

Thay cho câu trả lời, Kiba bắt đầu đi về hướng một ngôi nhà. Ở đó có ba cái xác đang chờ anh thu dọn và chôn cất.

Những người khác cũng giống Kiba, bắt đầu tản ra làm điều họ nên làm. Điều họ muốn làm.