Editor: Xuân Hoa
------
Chu Linh Khôn cũng không muốn Vương Văn Văn cùng Lâm Tố Vân trò chuyện quá nhiều, vì thế thả tay cô ra để cô chạy vào nhà.
Bất quá Chu Linh Khôn không có đi, hắn nhìn Lâm Tố Vân.
“Anh thích Văn Văn? Tôi nói cho anh biết, anh cách xa cô ấy ra, nhìn anh như vậy, đòi tiền không có tiền, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, dựa vào cái gì theo đuổi cô ấy, nhìn anh giả nhân giả nghĩa làm tôi liền cảm thấy ghê tởm, cho rằng không ai nhìn ra tâm tư của anh sao?” Chu Linh Khôn cười lạnh một tiếng.
Đời trước tiện nam nhân này lăn lộn mấy năm vẫn chỉ là chủ của một quán ăn, một tháng cũng chỉ kiếm được hai ba vạn tiền lương, lại còn ở bên ngoài cùng với một tiện nữ nhân, nếu không phải gϊếŧ người phạm pháp, Chu Linh Khôn hiện tại chỉ muốn xông lên gϊếŧ Lâm Tố Vân.
Một tên tiện nam nhân vô dụng, lại không biết xấu hổ!
Nghĩ đến đây, Chu Linh Khôn lại hận không thể đem Vương Văn Văn đi khám mắt, đời trước sợ bị mù, hắn ưu tú, đẹp trai lại còn có tiền, cư nhiên không có coi trọng hắn, ngược lại thích một cái loser!
Lâm Tố Vân phẫn nộ nhưng rất nhanh lúc sau liền sửa sang lại tâm tình thật tốt, thành thạo đối mặt với Chu Linh Khôn.
“Cậu chẳng qua cũng chỉ là bạn học của Văn Văn? Có tư cách gì ở trước mặt tôi nói mấy loại lời này?"
Ngay cả lúc lớn lên Chu Linh Khôn cho dù có được kế thừa gia tộc thì Văn Văn cũng không thích cậu ta, đời trước không có khả năng, đời này cũng sẽ càng không có khả năng!
Lâm Tố Vân ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Chu Linh Khôn cười lộ ra thần sắc đắc ý, “Tôi cùng Văn Văn đi học ngồi cùng nhau, có thể cùng nhau đi học cùng nhau tan học, cô ấy sẽ nói cho tôi như thế nào làm bài, tôi sẽ bảo hộ sinh hoạt hằng ngày cho cô ấy, làm gì cũng sẽ có nhau, còn anh?! Chỉ là một cái râu ria hàng xóm!”
Hai tên nam nhân cứ đứng đó cùng nhau tranh chấp, ánh mắt đều hận không thể gϊếŧ chết đối phương.
……
“Văn Văn a…… Cậu rốt cuộc coi trọng Lâm Tố Vân ở điểm nào, người như anh ta mà cũng thích, vì cái gì không thích tôi…… Vì cái gì mà phải vì một tên nam nhân mà từ bỏ chính mình....."
Lúc trở về Chu Linh Khôn uống không ít rượu, hắn ngã trên mặt đất, trong lòng vẫn là khó hiểu.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Đời trước hắn cũng không phải loại người nặng tình, cho đến khi gặp được Vương Văn Văn, hắn không hiểu biết tâm tư của nữ nhân, vì cái gì một người ưu tú như hắn lại không yêu, cứ nhất thiết phải yêu cái tên tiện nam nhân đó.
Đời trước sau khi Vương Văn Văn qua đời hắn cũng như thế này cùng cồn làm bạn, cuối cùng uống cồn đến trúng độc, lúc sau tỉnh lại phát hiện bản thân đã được trùng sinh!
Hắn trong lòng mừng như điên, chuyện thứ nhất cần làm chính là cùng Vương Văn Văn trở thành bạn cùng bàn, hiện tại hắn chỉ nghĩ làm thế nào để đối với cô thật tốt, dùng hết sự nhiệt tình cùng kiên nhẫn của chính mình để làm cô động tâm, làm Lâm Tố Vân ăn phân đi thôi!
“Văn Văn……... Văn Văn……”
Say rượu làm Chu Linh Khôn lâm vào ngủ mơ, ở trong mộng, hắn thấy bản thân đang ôm cô, một tiếng gọi tên cô.
“Ông xã ~”
Bên tai là thanh âm nũng nịu của cô, thời điểm hiện tại cười lên như vậy vừa kiều mỹ lại đáng yêu, má lúm đồng tiền bên trong rõ ràng không có rượu, hắn lại phảng phất muốn say đổ.
“Văn Văn, ngoan, đem quần áo cởi.”
Tựa mộng phi mộng, chỉ là giờ khắc này, hắn trầm mê ở trong đó.
Vương Văn Văn đem quần áo cởi ra, chủ động đem đôi vυ' của mình đến trước miệng của hắn, Chu Linh Khôn cấp tốc thở hổn hển, giống như là dã thú tới thời kì động dục đột nhiên ngậm lấy điểm hồng phấn trước ngực, ở trong miệng làm càn mυ'ŧ vào liếʍ láp.
Hương vị quá đỗi ngọt, làm đồ vật giữa dưới háng của Chu Linh Khôn đã dựng thẳng lên như cái lều trại, bụng nhỏ nóng lên, côn ŧᏂịŧ biến đại biến cứng.
“Ngô…… Ăn ngon…… Văn Văn, ông xã yêu em…… yêu em……”
“Ân…… A a vυ' sướиɠ quá…… Ông xã a ~, rất thích…… Tiểu huyệt muốn chồng, mau dùng đại dươиɠ ѵậŧ cắm vào được không…… Ngô…… Ông xã, em cũng yêu anh……”
Được đáp lại, ánh mắt Chu Linh Khôn trở nên càng thêm nguy hiểm, môi lưỡi tiếp tục xuống phía dưới, tách ra hai chân của nữ nhân, đem hoa viên thần bí bên trong bại lộ ra.
Hắn ngậm lấy đóa hoa kia, tư vị ngọt ngào ở trong miệng phát ra, hắn đem đầu lưỡi chôn sâu vào trong liếʍ láp, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nơi mẫn cảm nhất của tiểu âm đế.
“Ngô a…… Ông xã…… Thật thoải mái…… Tiểu huyệt bị liếʍ thật thoải mái a! Đầu lưỡi của ông xã…… Ngô…… Rất thích! A a ——! Lại nhiều một chút đi, cho em nhiều một chút……”
Những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ cứ vang lên ở bên tai làm Chu Linh Khôn càng thêm kích động, ở tiểu huyệt càng thêm ra sức đùa bỡn, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ của nữ nhân chảy ròng.
“Tiến vào…… Ngô…… Muốn đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã tiến vào!”
Nữ nhân khát cầu làm Chu Linh Khôn điên cuồng, hắn cởi bỏ khóa kéo, đem đại dươиɠ ѵậŧ phóng xuất ra, cũng đã nhịn không được một cái liền động thân, dươиɠ ѵậŧ hung hăng cắm vào tiểu huyệt, va chạm đến chỗ sâu nhất của hoa tâm.
“A a! To quá…… Ngô…… Ông xã…… Đại dươиɠ ѵậŧ vào sâu quá! Ngô a…… Thật thoải mái! Thật nhanh…… Tiểu huyệt đều bị cắm đầy cắm thấu! A a ——!”
Chu Linh Khôn thở hổn hển, điên cuồng nhấp, dùng đại dươиɠ ѵậŧ va chạm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, một chút một chút càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh, đem hoa tâm đâm cho phát run, đem nữ nhân đâm cho rơi lệ.
“Ân…… Làm chết em…… Văn Văn,…… em là của ông xã! Ông xã! Thao chết tiểu huyệt của em…… Đem dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra cho ông xã! Anh muốn bắn cho em…… Làm em mang cho ông xã một đứa con! Thao!”
Nữ nhân bị hắn đâm cho toàn thân phiếm màu hồng phấn, đôi tay bắt lấy cánh tay hắn, cáu ra từng đạo vết máu. Cô co rút tiểu huyệt run rẩy, phun trào ra dâʍ ŧᏂủy̠, từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ lên đại dươиɠ ѵậŧ, tính ái kịch liệt làm Chu Linh Khôn muốn chết! Hắn cũng muốn hung hăng thao chết nữ nhân này.
“Văn Văn! Văn Văn!!!”
Chu Linh Khôn thét chói tai tỉnh lại, đũng quần lạnh lạnh, hắn cười khổ một tiếng, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, đôi mắt thất thần.
Khi nào…… Khi nào mới có thể ở trong hiện thực hắn mới có được Văn Văn đây?
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
-----
Lời của editor:
Lần đầu mình viết H cho nên vẫn còn non tay, mong các bạn thông cảm. Mình sẽ cố gắng cải thiện nhiều hơn ở các chương sau. Cảm ơn!🧡
🔹 Các bạn yêu thích truyện thì donate để tạo động lực cho mình nhé.