Hứa Phỉ coi như không nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên của nàng, đi lấy một cái khăn sạch sẽ đến giúp nàng lau khô tóc.
Trang Liên Nhi chưa bao giờ được nam tử hầu hạ như vậy cả, trong nhà nàng cũng chỉ có một đệ đệ, nhưng mà đệ đệ luôn tập võ ở bên ngoài hàng năm, lúc về nhà cũng chỉ biết nghịch ngợm tác oai tác quái.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, người duy nhất có tính nết ôn hoà săn sóc ở bên cạnh nàng chỉ có một mình Hứa Phỉ.
Hắn cứ như vậy an tĩnh lau tóc cho nàng, Trang Liên Nhi nhìn đến quyển sách mà hắn vừa mới đọc, nàng chợt giật mình kinh ngạc nói, “Chàng muốn làm quan?”
Động tác của Hứa Phỉ hơi ngừng lại một chút, hơi thở của hắn cũng gần sát hơn, “Sáu tháng cuối năm là kỳ thi mùa thu, người viết sách luận ở trong thư viện cũng nhiều, ta chỉ là đọc để tham khảo thôi.”
Trang Liên Nhi không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trong lòng nàng lại bắt đầu suy nghĩ.
Địa vị của Hứa Quảng Văn ở trong giới văn sĩ là cực kì cao, có thể nói là nhất hô bá ứng, hắn không chỉ có tài viết văn xuất sắc mà khả năng luận sách cũng vô cùng tốt, năm đó còn cùng với phủ Thừa tướng nâng đỡ đương kim Hoàng đế bước lên ngai vàng, cuộc sống trở nên phong cảnh vô hạn.
Vốn dĩ có cơ hội tốt để làm quan tiến chức, nhưng Hứa Quảng Văn không chỉ cự tuyệt phong tước mà còn muốn cáo lão về quê để có một cuộc sống nhàn vân dã hạc, tân đế khuyên giải mãi không được, cuối cùng quyết định lưu lại hắn ở trong kinh thành.
Nếu mà Hứa Phỉ có tâm tư làm quan thì cũng chưa chắc là không thể, chỉ có điều sức khoẻ của hắn thật sự là quá kém.
Người ở phía sau lưng cuối cùng cũng thu khăn về, Trang Liên Nhi hoàn hồn lại, đưa tay lên sờ tóc của chính mình mà nói, “Cảm ơn.”
“Hai chúng ta là phu thê, cần gì phải nói lời cảm ơn.”
Hứa Phỉ duỗi tay giúp nàng sửa lại tóc, đầu ngón tay quấn lấy một sợi tóc đen của nàng, lòng bàn tay của hắn khẽ chạm vào đôi môi của nàng, nhưng sau đó lại thu về cực kì nhanh.
Hắn đứng dậy thổi nến ở gian ngoài, xoay người đi tới, áo khoác ngoài màu ngọc bạch rơi xuống mặt đất, hắn thấp giọng nói, “Đi ngủ thôi.”
Chỉ còn lại ngọn nến hồng phất phơ ở bên mép giường, Trang Liên Nhi thấy Hứa Phỉ đi tới từ trong chỗ tối, lông mi của hắn rũ xuống, sườn mặt nghiêng về phía nang, sống mũi cao thẳng, biểu tình có chút xa lạ không giống với hắn mọi khi khiến cho nàng có chút sợ hãi.
Hứa Phỉ thấy nàng không chỉ không đi đến phía mép giường mà còn lùi lại về phía sau một chút, không nhịn được mà bật cười hỏi, “Làm sao vậy?”
Trang Liên Nhi bắt đầu hoài nghi chính mình vừa rồi chắc hẳn là đã nhìn nhầm, dù sao thì ánh nến cũng u ám leo lắt, có lẽ là do nàng đã quá đa nghi.
Nàng đi đến mép giường, trong lòng lại nghĩ, dù sao thì cũng đã gả qua đây, có những việc là sẽ không thể tránh khỏi, vì thế mà nàng cũng không ngượng ngùng nữa, cởϊ áσ ngủ ra rồi xoay người leo lên giường.
Trang Liên Nhi không khỏi có chút khẩn trương chờ đợi hành động tiếp theo của Hứa Phỉ, lại thấy hắn cởi bỏ đai lưng mở xiêm y ra, thân hình bạch ngọc gầy nhưng vô cùng rắn chắc chậm rãi bại lộ ở trước mắt nàng.
Nhưng đúng vào lúc này thì hắn lại thổi tắt nến đi khiến cho cả ăn phòng chìm vào trong bóng tối, bỗng dưng không nhìn thấy được thân mình của hắn nữa, Trang Liên Nhi cảm thấy có chút thất vọng.
Hứa Phỉ cũng nằm xuống giường, mùi thuốc thanh đạm ở trên người hắn len lỏi vào chóp mũi của nàng khiến cho Trang Liên Nhi quay về phía hắn, hiếu kì mà hỏi, “Bây giờ chàng vẫn đang còn uống những loại thuốc gì?”
Hứa Phỉ chậm rãi trả lời, “Cũng chỉ là chút thuốc bổ mà thôi.”
“Sao hôm nay ta không thấy chàng uống?”
“Lúc tắm gội xong đã uống rồi.”
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, “Nàng gả qua đây đã là cực kì uỷ khuất rồi, sao còn có thể để cho nàng nhọc lòng vì sức khoẻ của ta được?”
“Ta không cảm thấy uỷ khuất.”
Trang Liên Nhi lại nói, “Trên người của chàng luôn có mùi thuốc rất kì quái, thật sự rất thơm!”
“Vậy sao?”
Hắn dịch về phía nàng gần hơn một chút, sau đó chậm rãi ôm nàng vào trong vòng tay ấm áp của hắn, “Thế còn bây giờ thì sao?”
Mùi hương kia quả nhiên càng gần hơn khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thư thái, nàng đang định mở miệng nói nhưng mà Hứa Phỉ lại nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, “Liên Nhi, để ta hầu hạ nàng đi.”
Hắn hơi ngồi dậy, ánh trăng sáng mờ chiếu vào trong phòng, Trang Liên Nhi lại rơi vào trong ánh mắt ôn nhu của hắn, đôi mắt đào hoa kia đang nhìn thẳng vào nàng, chỉ có một mình nàng.
Trang Liên Nhi nhất thời cảm thấy như tim ngừng đập, chẳng trách lại có không ít nữ tử thích nuôi dưỡng trai lơ ở trong hậu viện, đại đa số những nam nhân đó đều có tính cách ôn hoà, ngoan ngoãn, lại biết làm cho nữ chủ nhân vui vẻ.
Huống chi, Hứa Phỉ lại không phải là trai lơ mà là tài tử có tướng mạo xuất sắc nổi tiếng ở trong kinh thành.
Trang Liên Nhi có chút không chịu nổi ánh mắt sâu thẳm của hắn, cuối cùng cũng mở miệng hỏi một câu, “Chàng thật sự không ngại sao?”
Hứa Phỉ không trả lời, hắn cúi người xuống hôn nàng, hơi thở của hai người quyện vào với nhau, động tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng bất tri bất giác đã khiến cho nàng luân hãm thật sâu ở bên trong.
Hắn thật sự có chút giống với yêu tinh, mềm mại quấn người, ôn nhu lễ độ, có khả năng mê người lưu luyến.
Trang Liên Nhi bị hắn ôm vào trong lòng, nàng duỗi tay bám vào vai hắn, cảm nhận được thân thể tinh tế của hắn, hai tay nhịn không được mà bấu chặt vào người hắn.
Nàng đang sợ hãi!
Hứa Phỉ câu lấy đầu lưỡi của nàng, Trang Liên Nhi dần phát ra tiếng kêu mềm mại mị hoặc chưa từng có.
Hắn buông môi nàng ra, nỉ non nói, “Liên Nhi, đừng sợ.”
Lời dụ dỗ của hắn khiến cho nàng thả lỏng hơn một chút, Trang Liên Nhi bất chợt hoàn hồn lại, nghĩ đến vừa rồi nàng vậy mà lại bấu lên một người yếu ớt như hắn, áy náy lên tiếng, “Ta không cố ý...”
Hứa Phỉ căn bản cũng không để bụng, hắn hôn lên cổ nàng, ngăn lại toàn bộ những lời mà Trang Liên Nhi đang muốn nói.
Hắn cởi bỏ đai lưng của nàng ra, mở miệng hỏi nàng, “Có được không?”
Trang Liên Nhi run rẩy, nhưng nghĩ đến hắn từ trước đến nay đều đối với nàng vô cùng ôn nhu, liền ngại ngùng lên tiếng, “Nhưng mà chàng đừng... Cái kia...”
“Cái gì?”
Lời này của nàng không đầu không cuối, Hứa Phỉ cởi bỏ xiêm y của nàng xong, Trang Liên Nhi đã không còn biết phải nói gì nữa rồi.
Nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn!
Trong phòng không có nến thắp sáng, chỉ có một tầng ánh trăng nhàn nhạt, thân mình trắng nõn của nàng phập phồng trong bóng đêm, cặρ √υ' đẫy đà mềm mại ở trước ngực, eo thon tinh tế cùng với hạ thể hoàn toàn bại lộ ra trước mắt hắn.
Cũng may mà hắn đã thổi tắt nến đi, nếu không thì chắc là nàng đã muốn kêu dừng lại, Trang Liên Nhi nghĩ đến đây liền chậm rãi quay đầu đi.
Hứa Phỉ tóm lấy cặρ √υ' mềm mại của nàng, hơi thở kề sát với da thịt, cúi đầu xuống há mồm ngậm lấy một bên núʍ ѵú hồng nhạt.
“Chàng...”
Trang Liên Nhi mất đi lí trí, eo thon lập tức vặn vẹo giãy giụa, nàng bị động tác của hắn làm cho sợ hãi.
Có một số việc cho dù đã được nghe nói qua, đọc được ở trên sách vở, nhưng mà phải đến lúc tự mình nếm thử mới có thể biết được tư vị ở trong đó.
Nàng xấu hổ vô cùng, có cảm giác giống như là phụ nhân đang cho con bú vậy, lúc này vị công tử ôn nhu thủ lễ mọi khi đang chôn mặt vào trước ngực nàng không ngừng bú ʍúŧ, mặc dù động tác có khắc chế nhưng mà vẫn phát ra những âm thanh khiến cho người nghe cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Trang Liên Nhi không dám lên tiếng mà chỉ có thể ẩn nhẫn rêи ɾỉ, nàng sợ bị người ở gian ngoài nghe thấy.
Thấy nàng không ngừng run rẩy, Hứa Phỉ duỗi tay sờ lên vành tai muốn trấn an nàng nhưng lại khiến cho nàng kêu ra tiếng.
Điều làm cho nàng cảm thấy nan kham nhất chính là bên còn lại của nàng cũng muốn!
Trang Liên Nhi không biết phải nói ra du͙© vọиɠ này của nàng như thế nào, chỉ đành phải ôm lấy bờ vai của hắn.
Cũng may là từ trước đến nay Hứa Phỉ đều rất hiểu ý người khác, hắn nhả núʍ ѵú ở trong miệng ra, tìm đến bên còn lại.
Ngực nhũ có chút trướng đau, Trang Liên Nhi như được giải thoát, nghe thấy tiếng liếʍ mυ'ŧ không ngừng truyền đến bên tai, giống như có thể hút ra sữa tươi vậy, thật sự vô cùng dâʍ đãиɠ!
Trang Liên Nhi yêu kiều rêи ɾỉ không ngừng, khuôn mặt đỏ ửng lên, thân mình mềm như sợi bún, Hứa Phỉ liếʍ mutx hai bên núʍ ѵú của nàng xong, ngẩng đầu lên thở hổn hển hỏi nàng, “Còn sợ nữa không?”
Thấy nàng vẫn đang còn đắm chìm ở trong kɧoáı ©ảʍ không hề lên tiếng, Hứa Phỉ cởϊ qυầи lót của nàng ra, hắn duỗi tay sờ đến hạ thể mềm mại hơi nhô lên của nàng, dùng ngón tay đưa vào khe nhỏ moi ra một đống dâʍ ɖị©ɧ.
“Liên Nhi...”
Hắn hôn lên môi nàng, sau đó nhân lúc nàng còn chưa kịp hoàn hồn trở lại mà cúi xuống ngậm lấy hoa huyệt ở phía dưới.
Trang Liên Nhi giật mình sợ tới mức muốn đứng dậy nhưng hai chân lại bị hắn chế trụ đè xuống, nàng chỉ có thể nức nở nói, “Sao chàng có thể làm như vậy...”
Sao lại có thể làm ra chuyện thân mật đến mức này cơ chứ?
Lúc nàng xem những thứ này ở trong xuân cung đồ thì vẫn còn có thể duy trì vẻ mặt trấn định được, nhưng mà đêm nay thành hiện thực lại cảm thấy xấu hổ không chịu được.
Hứa Phỉ đang vục mặt vào giữa hai chân nàng, hơi thở ấm áp phả lên hai bên đùi, đầu lưỡi ướt mềm đẩy ra thịt huyệt khép chặt mà chậm rãi chui vào bên trong.
Chỉ là dùng miệng mà thôi...
Trang Liên Nhi cố gắng an ủi chính mình.
Nhưng mà môi lưỡi của hắn lại so với bất kì thứ gì khác đều càng khiến cho nàng cảm thấy thẹn hơn.
Đầu lưỡi của hắn chui vào trong huyệt động, nóng bỏng đến mức khiến cho nàng cảm thấy bản thân mình như đang dần tan ra, nghĩ đến việc hắn dùng cách này để thân mật khăng khít với nàng mà hạ thể của Trang Liên Nhi liền mất khống chế, da^ʍ thuỷ chảy ra không ngừng.
Bị đầu lưỡi của hắn chậm rãi cọ đến chỗ mẫn cảm, Trang Liên Nhi bắt đầu vặn vẹo eo thon, đôi tay nắm chặt lấy khăn trải giường, một chân nằm ở trong tay hắn.
Sống mũi của hắn cao thẳng, trong lúc liếʍ nàng thường xuyên áp lên âm đế khiến cho Trang Liên Nhi giật lên liên tục, miệng không ngừng kêu lung tung gọi hắn là A Phỉ.
Hứa Phỉ thấy nàng thích liền dùng ngón tay đè lên âm đế, không ngừng xoa bóp vê lộng, tư vị này quả thật là khiến cho nàng sướиɠ đến phát điên lên, tất cả ngại ngùng liêm sỉ đều bị vứt sạch đi hết, Trang Liên Nhi mất khống chế mà không ngừng phun ra da^ʍ thuỷ làm ướt đẫm cằm của hắn.
Đúng lúc nàng đang cho rằng đã kết thúc rồi thì hắn lại ngậm lấy ấm đế sưng to của nàng, dùng đầu lưỡi liếʍ mυ'ŧ rồi cắn nhẹ, ngón tay vươn đến huyệt động mẫn cảm của nàng mà nghiền lộng moi đào.
Trang Liên Nhi làm sao có thể chịu nổi được, thân thể của nàng giật lên vài cái liền phun ra một đống dâʍ ɖị©ɧ lên trên mặt của nam nhân.
Nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, thân mình không ngừng run rẩy cơ hồ như muốn khóc.
Hứa Phỉ cũng đang thở dốc, thân thể nóng bỏng của hai người dán sát vào với nhau, nàng có thể cảm nhận được đồ vật cứng rắn cực nóng đang chống vào bụng nhỏ của nàng, lập tức vội vàng lắc đầu, “Đừng...”
Hắn ôm lấy nàng, hít sâu vào mấy hơi, ánh mắt phiếm hồng mà vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, một lúc sau mới ổn định lại được hô hấp, liền hôn lên trán nàng, khắc chế ẩn nhẫn mà nói, “Vậy thì không làm.”
Trang Liên Nhi phun ướt đẫm cả giường vẫn đang còn xấu hổ giận dữ, nghe thấy hắn nói vậy cũng chỉ đỏ mặt gật đầu.
Hứa Phỉ lại dỗ nàng một lúc rồi mới đứng dậy gọi người mang nước đến.