Tiếng nổ lớn vừa rồi là do người thợ điện mù mờ làm đường dây bị chập, đường dây nối với nguồn điện của đèn treo trên trần phòng khách nhà Tiểu Chu phát nổ, tiếp theo là tiếng kêu răng rắc ở hộp trạm biến áp đầu hành lang.
Náo nhiệt giống như nổ pháo hoa vậy.
"Này không phải chứ!" Bộ mặt không hiểu của thợ điện quay đầu hỏi Trình Lương, trông rất oan ức, "Tại sao điểm chập mạch của nhà 302 lại ở nhà 301 vậy?"
Trình Lương: "..."
Con mẹ nó làm sao mà anh biết!
"Cậu cho một người thuê hai phòng này đấy à?" Một người thợ điện khác nghiêm túc giúp Trình Lương phân tích, "Nhưng cậu nghĩ tại sao họ lại muốn sửa đổi hệ thống dây điện? Tôi thấy cách đấu dây trước đây của cậu rất khoa học mà, cũng không thiếu thứ gì."
Trình Lương: "..."
Về sau nếu Tiểu Chu còn tìm thợ điện phía trên quảng cáo bệnh vẩy nến, anh sẽ bóp chết Tiểu Chu.
"Giờ thì sao?" Trình Lương chỉ có thể kéo mình trở lại chủ đề, nếu không mấy người thợ điện này có thể biến chủ đề thành kịch tính hơn nữa.
"Sửa chữa chứ sao." Người vừa cho nổ tung rất bình tĩnh, "Nếu không thì còn làm cách nào nữa?"
"Có điều lần này có thể phải sửa chữa lớn." Một người khác nói, "Tòa nhà của cậu cũng nên sửa chữa lớn một lần, người thuê lại không ổn định, không biết nhà cho thuê có thay đổi gì không, đã đến lúc phải kiểm tra lại tất cả, đề phòng những nguy hiểm tiềm ẩn nữa."
Nếu không có chuyện hộp biến áp lúc này vẫn còn bốc khói thì cũng có lý.
"Sửa mất bao lâu?" Trình Lương chán nản hỏi.
"Một ngày hoặc lâu hơn." Thợ điện vung tay, "Chúng tôi có bốn người, mất một ngày là xong."
"Các cô cậu cũng đừng tìm người khác, bây giờ chúng tôi bắt đầu làm, nếu làm nhanh thì trước mười giờ tối là có thể xong." Thợ điện dù lực lưỡng nhưng cũng quan tâm, giọng điệu thật lòng, "Nếu cậu tìm người khác vừa mất thời gian, mà việc này ai làm cũng như nhau thôi. Chúng ta cũng tính là quen, đến lúc đó sẽ giảm giá cho cậu, sau này mạch điện có chuyện gì thì chúng tôi có thể nhanh chóng giải quyết được."
Trình Lương: "..."
Những lời này khiến Trình Lương từ trong ra ngoài biến thành bức tường vững chắc, lại còn tiện tay vớt vát mối làm ăn lớn.
Quả nhiên là quảng cáo trong nhà vệ sinh cần phải cạnh tranh khốc liệt.
Trình Lương mệt mỏi gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho bên bất động sản đến hỗ trợ thông báo cho khách thuê nhà.
Sau khi dặn dò xong, anh nhìn Thịnh Hạ vẫn đang đứng ở cửa.
301 và 302 bây giờ đã chất đống dụng cụ, sau khi Trình Lương gật đầu thì các thợ điện liền trải dụng cụ đầy mặt đất, giấy dán tường phòng khách của Thịnh Hạ cũng bị nhấc lên một mảnh lớn, cả ngày hôm nay xem ra sẽ lộn xộn đây.
"Nếu không có nơi nào để đi." Trình Lương lên tiếng, "Thì vào nhà tôi ngồi đi."
***
Trình Lương không biết tại sao mình lại nói ra lời mời.
Nhưng anh biết lúc đầu Thịnh Hạ muốn từ chối, đang định lắc đầu thì nhìn thấy Đường Thái Tây ở bên cạnh, cô lập tức chuyển cái lắc đầu thành gật đầu.
Trình Lương theo ánh mắt của Thịnh Hạ nhìn Đường Thái Tây, sau đó lại theo ánh mắt của Đường Thái Tây nhìn Tiểu Chu.
"Cậu và Đường Thái Tây lúc trước có quen nhau à?" Chủ nhà Trình Lương cuối cùng cũng mời những người thuê nhà của mình vào nhà và nhân cơ hội đó thấp giọng hỏi Tiểu Chu khi anh vào bếp để rửa trái cây cho hai cô gái.
Tiểu Chu thận trọng không trả lời ngay, anh ta đẩy kính, hỏi trước một câu: "Lúc trước anh làm bác sĩ thực tập, có phải đã từng hù dọa bệnh nhân sợ đến mức phải chuyển viện không? Sau đó anh giải quyết thế nào?"
...
Trình Lương vô cảm nhìn anh ta: "Xin lỗi, viết kiểm điểm, trừ điểm đánh giá."
Sau khi suy nghĩ, còn nói thêm: "Bị chủ nhiệm Lâm đánh."
Tiểu Chu: "À."
"Nói đi." Trình Lương hai tay ôm ngực dựa vào tủ lạnh.
"Ngày Thịnh Hạ phẫu thuật, em đang ở trong phòng phẫu thuật số 3." Tiểu Chu nói, "Đó là ca phẫu thuật của phó chủ nhiệm Lý, ung thư gan dẫn đến phải cắt bỏ gan, giữa chừng lấy mô cắt ra cho người nhà xem, kết quả lúc em gọi tên bệnh nhân ở cửa sổ thì người tới lại là Đường Thái Tây... "
Trình Lương: "?"
"Em đoán cô ấy căng thẳng quá, còn trẻ nên nhanh nhẹn, nghe thấy tiếng ai đó gọi người nhà liền nhảy qua." Tiểu Chu giúp Đường Thái Tây giải thích, "Thế là em chỉ cho cô ấy xem những thứ trong khay."
Hậu quả không cần giải thích thêm.
Ban đầu Đường Thái Tây nghĩ những gì cô ấy nhìn thấy là những viên sỏi trong bụng Thịnh Hạ nhưng hóa ra những gì Tiểu Chu cho cô ấy xem lại là một khối u.
Đường Thái Tây còn cùng Tiểu Chu xác nhận bốn năm lần, cô ấy còn hỏi viên sỏi ở đâu, anh ta nói không có sỏi mà là một khối u, sau khi hỏi nhiều lần anh ta thấy phiền mà ném ra một câu: "Bây giờ chỉ có thể biết là u ác tính, tình hình cụ thể phải chờ kết quả xét nghiệm."
Đường Thái Tây đúng là sợ hãi phát khóc.
Cuối cùng, y tá đi tới phát hiện hai người bọn họ đang nói chuyện phiếm, Đường Thái Tây bị dọa đến run chân, Tiểu Chu toát mồ hôi lạnh, gọi người nhà bệnh nhân thực sự một lần nữa.
"Cậu không xác nhận tên bệnh nhân với cô ấy hai lần à?" Trình Lương nghe ra vấn đề.
"Vâng." Tiểu Chu không giấu diếm, "Lúc ấy em quên mất.".
Nếu Đường Thái Tây thực sự lấy chuyện này làm ầm lên thì người chịu trách nhiệm chính là Tiểu Chu, chưa kể còn có người nhà bệnh nhân khác ở giữa.
"Cậu nên tìm thời gian nói xin lỗi Đường Thái Tây đi." Trình Lương nói, hiếm khi nghiêm túc, "Gần đây chúng ta không nên để chủ nhiệm Lâm gặp rắc rối."
Huống hồ hai người này lại sống ở cửa đối diện.
Huống hồ anh vẫn là chủ nhà.
"Hôm nay đi." Tiểu Chu nói: "Hôm nay em không phải đến bệnh viện."
"Hôm nay cậu không phải trực ban à?" Trình Lương cau mày.
"Viện trưởng đã thay đổi." Tiểu Chu nói, "Ca làm đã bị đổi vào tháng trước, về cơ bản gần đây chủ nhiệm Lâm ngoại trừ những ca phẫu thuật đã được lên lịch trước thì đều không có ở bệnh viện."
"Người trong khoa chúng ta gần đây cũng rất nhàn rỗi."
"Nhàn rỗi như thể tất cả những người cần phẫu thuật gan và túi mật ở Lộc Thành đều biến mất vậy." Tiểu Chu tự cười một mình.
Trình Lương liếc xéo Tiểu Chu: "Chúng ta cũng không phải là bệnh viện duy nhất ở Lộc Thành, cũng không phải khoa phẫu thuật gan mật duy nhất trong bệnh viện."
"Tay nghề em không đủ." Tiểu Chu nghĩ, "Không thể bình tĩnh giống anh được."
Đứa trẻ kỳ quái nào lại đi tin vào những lời quảng cáo trong nhà vệ sinh.
Trình Lương hừ một tiếng, không nói gì.
"Anh không lo lắng chút nào sao?" Dù sao cũng đã bắt đầu, Tiểu Chu cũng không che giấu.
Có thể xem như anh ta thân với Trình Lương, nhưng nhiều khi anh ta lại không hiểu rõ người này.
Trình Lương cư xử quá nhẹ nhàng, cái gì cũng nhẹ nhàng, hay nói đùa và hay chọc cười người khác vì thế luôn khó thấy được sự chân thành của anh.
"Chủ nhiệm Lâm không làm điều đó." Trình Lương cười, "Tiền của gia đình thầy ấy là do vợ thầy ấy kiếm được, những năm này thầy ấy không có một xu tiền chất xám, ngoại trừ tiền thưởng tiền lương."
"Chúng ta chỉ cần biết điều này là được." Trình Lương nhìn Tiểu Chu, "Còn lại không quan trọng."
Tiểu Chu không hiểu: "Vậy ngộ nhỡ khoa hai kia lấy ra được bằng chứng cố ý vu oan thì sao?"
"Chúng ta chỉ cần biết chủ nhiệm Lâm không làm điều đó là được." Trình Lương chậm rãi lặp lại.
Họ không thể làm thay đổi kết quả điều tra, ngay cả khi kết quả điều tra không phải là sự thật thì cũng cần ai đó nhớ rõ sự thật.
Tiểu Chu lúc này mới hiểu ra.
Khi hiểu ra, anh ta không nói nữa.
Trình Lương cũng không tiếp tục đề tài này nữa, cuối cùng anh chống lưng mở tủ lạnh, sững sờ nhìn ngăn tủ trống rỗng.
Trước khi vào, anh đã bảo Thịnh Hạ là đi lấy một ít trái cây cho họ.
Nhưng bây giờ thậm chí còn không có nước trong tủ lạnh.
"Trong túi cậu có gì ăn không?" Trình Lương nhìn chiếc túi vải thô mà Tiểu Chu đang mang.
Tiểu Chu: "......"
***
Thịnh Hạ và Đường Thái Tây nhìn ba quả táo bị Trình Lương xếp thành hàng ngang trên bàn trà, lẽ ra khi còn tươi phải có màu đỏ, bây giờ không phải tươi mà đã bị oxy hóa thành màu vàng đỏ nhăn nheo.
"Ăn đi." Trình Lương bình tĩnh tiếp đãi bọn họ, "Tiểu Chu lấy từ trong túi ra, chắc là không hỏng đâu."
"Cảm ơn." Thịnh Hạ cũng bình tĩnh cầm quả táo cắn một miếng, liếc mắt khẳng định nói: "Không thối."
Đường Thái Tây: "......"
Đúng là một người dám nói một người dám nhận.
"Cơ thể cô bây giờ thế nào? Tôi có một quyển sách dạy nấu ăn dành cho bệnh nhân ở đây có lẽ là phù hợp với cô." Trình Lương nhìn Thịnh Hạ, chủ đề đột ngột xoay chuyển một cách bất thường.
"Tôi muốn mượn anh hai cuốn sách." Thịnh Hạ gần như đồng thời mở miệng.
Cả bốn người đều sững sờ, sau đó cả bốn người đều hiểu Thịnh Hạ và Trình Lương đang nghĩ giống nhau, cả hai đều muốn cho Đường Thái Tây và Tiểu Chu cơ hội ở cùng nhau.
Chỉ là....
Lấy cớ kiểu này cũng quá kém đi!
Giống như ba quả táo miễn cưỡng kia sắp thành quả khô vậy!
Đường Thái Tây gần như giật giật khóe miệng nhìn Thịnh Hạ và Trình Lương lần lượt rời khỏi phòng khách, quay đầu nhìn Tiểu Chu.
Tiểu Chu vẫn ngồi đó, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt chân thành: "Tôi xin lỗi về chuyện ngày đó, lẽ ra tôi phải xác nhận lại hai lần nhưng do không đủ kinh nghiệm nên đã quên."
Đường Thái Tây: "...Không sao, do tôi quá căng thẳng nên không nghe thấy tên."
Ngày phẫu thuật cả người cô ấy đều như bay bổng, nếu không phải hôm nay nhìn thấy Tiểu Chu thì xem ra cô ấy không nhớ ra chuyện này.
Lúc cô ấy vừa nhìn thấy Tiểu Chu liền nghĩ đến khối u đầy máu, trong tiềm thức liền tránh đi.
Tiểu Chu: "..."
Đường Thái Tây: "..."
Như vậy một câu có thể giải quyết vấn đề, hai người kia tại sao lại phải thu dọn hiện trường?
"Bọn họ..." Tiểu Chu hắng giọng, "Quan hệ khá tốt."
"Đúng vậy!" Đường Thái Tây lên tinh thần.
......
............
"Bầu không khí tạm ổn." Trong phòng làm việc, Trình Lương nhìn về phía phòng khách.
Thịnh Hạ đứng bên cạnh cũng nhìn ra, mái tóc buộc đuôi ngựa xẹt qua cánh tay Trình Lương, Trình Lương lùi lại một bước.
"Cô muốn mượn cuốn nào?" Anh hỏi cô.
Tuy rằng anh biết việc mượn sách chỉ là cái cớ của Thịnh Hạ, chỉ là không biết tại sao anh cảm thấy Thịnh Hạ có thể nói ra tên cuốn sách.
"Có cuốn nào liên quan đến cuộc đời của một bác sĩ phẫu thuật không? Hoặc cuốn nào mà bình thường anh đọc chẳng hạn." Quả nhiên Thịnh Hạ đến có chuẩn bị.
Trình Lương dương dương tự đắc.
"Trường chúng tôi có một cuộc thi phim tài liệu vào năm tới, thời gian rảnh rỗi của bác sĩ là một trong những đề tài của tôi." Thịnh Hạ giải thích, "Nếu anh không có cũng không sao, tôi có thể tự mình đến thư viện tìm."
Phim tài liệu...
Lông mày Trình Lương nhướng cao hơn một chút: "Tại sao lại chọn chủ đề như vậy?"
"Lúc nằm viện tôi đã nghĩ đến." Thịnh Hạ vẫn như cũ rất thẳng thắn, "Lúc đó tôi cũng tò mò không biết cuộc sống sau khi bác sĩ cởϊ áσ blouse sẽ như thế nào. Tôi nghĩ làm đề tài này cũng hay."
"Quay phim tài liệu, chỉ cần đọc sách cũng được à?" Trình Lương hỏi lại.
"Đầu tiên đọc sách để thu hẹp phạm vi." Thịnh Hạ trả lời: "Cuối cùng phải tìm một vài bác sĩ để quay, nhưng việc này phải chờ đề tài được chọn mới quyết định được."
Cô đã chuẩn bị năm đến sáu đề tài, vẫn còn đang mò kim đáy bể.
Trình Lương vẫn đang nhìn Thịnh Hạ.
Câu hỏi này, anh có nên tiếp tục hỏi không.
Anh tự hỏi mình.
"Tại sao cô lại tò mò về cuộc sống riêng tư của bác sĩ vậy?" Dù sao anh cũng đã nghe chính mình nói ra.
Thịnh Hạ nhìn Trình Lương, ánh mắt lướt qua băng cố định trên cổ anh.
"Vì anh đó." Cô trả lời.
Anh khiến cô tò mò.
Cách anh đối mặt với bệnh nhân, cách anh đối mặt với người nhà bệnh nhân, cách anh đột ngột mất kiểm soát cảm xúc vào đêm trước khi cô phẫu thuật khiến cô tò mò.
Trình Lương cúi đầu cười.
"Cô thật là...." Anh tìm thấy một từ để hình dung, "Mẹ nhà nó thẳng thắn."
[vui lòng không re-up đi nơi khác!]
[đăng duy nhất tại s1apihd.com & wordpress Nhà nhỏ của Duu]