Trình Lương thực sự bị gãy xương, lúc ngã ra sau trong vô thức dùng bả vai đỡ để bảo vệ bàn tay kết quả là gãy xương đòn.
Bản năng bảo vệ bàn tay của bác sĩ phẫu thuật khiến Trình Lương trên đường vào phòng cấp cứu hận không thể đổi nghề ngay lập tức, nhưng anh không dám, bởi vì cái mông chủ nhiệm Lâm đi phía sau anh trên mặt tràn đầy cảm giác tội lỗi, đầy mồ hôi và huyết áp cũng tăng vọt.
"Em đừng lo!" Mặt chủ nhiệm Lâm đầy lo lắng không có chút sức thuyết phục nào an ủi Trình Lương, "Thầy sẽ lôi chủ nhiệm khoa chỉnh hình ra, chúng ta sẽ cấp cứu kịp thời, phẫu thuật cố định tốt sẽ không sao đâu!"
"Thầy biết em nghĩ gì." Chủ nhiệm Lâm lại nói: "Chuyện dự án này là trách thầy, là thầy suy nghĩ không chu đáo, thầy sẽ lấy lại công bằng cho em, còn em cứ yên tâm dưỡng bệnh. Nhìn em lúc nãy vẫn nhớ bảo vệ tay, rõ ràng em chính là trời sinh phải làm bác sĩ phẫu thuật, em chính là hạt giống còn thầy sẽ bảo vệ em phát triển thành cây đại thụ!"
Trình Lương đang nằm trên giường nghĩ đến chuyện có nên muối cá cả đời hay không mà rùng mình.
"Thầy đã liên lạc với bố mẹ em rồi." Chủ nhiệm Lâm không ngừng cố gắng, "Mẹ em nói sẽ tới ngay, đừng lo lắng, không sao cả, lần này thầy sẽ cho em một kỳ nghỉ dài!"
Trình Lương nghĩ đến cái miệng cằn nhằn không biết mệt mỏi của mẹ, tuyệt vọng nhắm mắt lại giấu đi những giọt nước nơi khóe mắt.
***
Chủ nhiệm Lâm luôn tỏ ra thiên vị Trình Lương, lần này ông nhận ra rằng Trình Lương vì tranh giành giữa hai khoa mà chịu uất ức, sau đó còn liều lĩnh chạy vào phòng phẫu thuật, sự thiên vị của ông đã làm kinh thiên động địa — ông già suýt chút nữa đã lật tung khoa hai lên, phòng y tế cho năm sáu người đến cũng không thể ngăn cản được.
Để xoa dịu lão Lâm, bệnh viện lần này cũng tỏ ra đủ thành khẩn, hứa hẹn sẽ điều tra nguyên nhân rò rỉ dữ liệu lâm sàng ở khoa thứ nhất trong vòng ba tháng, nếu khoa thứ hai thực sự động tay động chân vào chuyện này thì khoa thứ hai sẽ không được nhân nhượng mà bị thu hồi hết kinh phí và chịu trách nhiệm trước mặt mọi người.
Phòng trực của bác sĩ trong khoa nội trú cũ được sửa sang lại, giường tầng cao và thấp được thay bằng giường mới, cà phê hòa tan trong phòng trà nước được thay bằng máy pha cà phê viên nén, chuyện gãy xương của Trình Lương đã đổi được phúc lợi của khoa nội trú vì thế vô số đồng nghiệp đã đến thăm anh.
Mặc dù hầu hết họ đến để nghiên cứu xem anh gãy xương là do anh tự ngã, hay thực sự là do chủ nhiệm Lâm đánh...
Nhưng tóm lại là ngoại trừ Trình Lương thì hầu hết mọi người đều vui vẻ.
Bao gồm cả bố mẹ của Trình Lương.
"Cô y tá vừa đi qua khá là xinh xắn lại ngoan ngoãn, mẹ rất thích." Mẹ Trình cười giống Phật Di Lặc, chiếc vòng vàng trên tay to hơn ngón út.
Trình Lương: "Ồ."
Liên quan cái rắm gì đến anh.
"Nếu không thì bác sĩ nam ngày hôm qua đến hỏi con xem còn đau không trông cũng không tệ, đôi mắt rất đẹp, tính tình cũng dịu dàng." Mẹ Trình lại có mục tiêu mới.
Trình Lương lần này dừng một giây: "...Vì vậy?"
"Con gái chú hai của con vẫn độc thân, mẹ muốn giúp con bé hỏi một chút." Mẹ Trình hớn hở.
Trình Lương: "...."
"Đúng là kỳ lạ." Mẹ Trình vẫn đang tự hỏi, "Con nói xem người nhà chúng ta không phải là xấu, thế nào mà hai đứa đều độc thân, chưa nói đến kết hôn, ngay cả yêu đương cũng không có."
"Mẹ lo lắng làm gì?" Trình Lương lười biếng nhìn trần nhà.
Con gái của chú hai, anh quên mất cô ấy trông như thế nào.
"Không phải là vì con sao!" Nói đến đây mẹ Trình tức giận, "Con có thể mang về cho mẹ một người còn sống thì mẹ có thể chán đến mức đi mai mối à?"
Trình Lương: "...."
"Bệnh viện nhiều nữ bác sĩ và y tá xinh đẹp như vậy." Mẹ Trình phẫn nộ sâu sắc, "Con trai à, con không sao chứ?"
"......" Trình Lương muốn trả lời là đầu xuôi đuôi mới lọt, nhưng sợ gật đầu anh sẽ không thấy mặt trời ngày mai nên chỉ có thể lựa chọn im lặng.
"Mẹ nhớ khi còn bé con không đến nỗi biến thành hòa thượng như này, bình thường thấy một cô gái xinh đẹp còn lôi kéo quần áo mẹ gọi mẹ mẹ..." Mẹ Trình càng nói càng buồn bực, "Chẳng lẽ học y có thể làm cho con mất hết đào hoa à?"
Nếu biết sớm chuyện này thì đã không cho anh đọc sách nhiều, dù sao thì tiền bạc trong nhà cũng đủ rồi.
Trình Lương: "..."
"Đúng rồi." Mẹ Trình không phải là người tập trung, nhắc đến bệnh viện lại nhớ tới một chuyện khác, "Sáng nay mẹ đến nhà ăn thì nghe các bác sĩ khác nói về con, nói rằng lần này con bị gãy xương là cùng chủ nhiệm Lâm đóng kịch, chỉ vì bị đoạt mất một dự án..."
Mẹ Trình cau mày: "Nếu con muốn làm dự án mà không đủ tiền thì có thể nói với chúng ta mà, bệnh viện con không nhận đầu tư à? Về sau con và chủ niệm Lâm muốn làm dự án thì cứ tìm chúng ta đầu tư chẳng phải là được rồi ư."
Một cái phòng nhỏ làm dự án nghiên cứu thì có thể tốn kém bao nhiêu tiền chứ.
Về phần làm cho nó rầm rộ như vậy.
Trình Lương: "....Mẹ."
Mẹ Trình: "Ơi!"
Trình Lương: "...Mẹ cho rằng con là loại người như vậy sao?"
Chỉ vì một dự án mà diễn trò đến mức gãy xương? Anh là loại người như vậy à?
Mẹ Trình: "...Vậy là con thật sự không cẩn thận bị một chiếc giường đập thành thế này."
Trình Lương: "...Vâng."
Mẹ Trình: "Thật tội nghiệp!"
Trình Lương: "..."
Anh phải nằm viện bốn tuần nhưng mới có bốn ngày mà anh đã muốn nhảy lầu rồi.
Nếu anh thực sự biết rằng mọi chuyện sẽ như thế này thì ngày đó anh nhìn thấy Thịnh Hạ anh sẽ chạy loại nước rút 100 mét ngay lập tức.
"Chao ôi, con trai à." Sự im lặng của Trình Lương không ảnh hưởng đến hứng thú nói chuyện của mẹ Trình, bà rửa quả táo cắn một miếng, quay lại chủ đề, "Con nên yêu đương đi thôi, để phòng trường hợp lần sau phải nhập viện cũng không cần mẹ phải chạy ngược chạy xuôi, vừa mệt vừa chán."
Trình Lương: "..."
Tại sao anh phải đề phòng.
Mẫu thân đại nhân sao lại trẻ con như vậy.
"Thật sự là rất nhàm chán." Mẹ Trình thở dài, "Con biết không, mẹ không thể chịu được khi nhìn dáng vẻ đe dọa của con, lúc nào cũng muốn đánh."
...
"Con nhà khác có thể khoe khoang con mình là bác sĩ, con nhà tôi tự mình nhập viện lại còn bị cái giường đập trúng." Mẹ Trình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trình Lương: "..."
Anh xin thề rằng sau này chỉ cần nhìn thấy Thịnh hạ, cho dù cách xa bao nhiêu, anh cũng sẽ nhanh chóng bay đi.
Anh cũng thề rằng ngay cả phòng phát trực tiếp của Thịnh Hạ anh cũng không vào!!!
Không! Anh còn thề! Ngay cả mùa hè anh cũng không nghĩ đến!!!
***
Bởi vì Trình Lương bị thương trên giường trong phòng trực nên gần như không được coi là tai nạn lao động, vì thế mà bệnh viện cho nghỉ phép cũng hào phóng: nằm viện bốn tuần, cuộc sống căn bản không có trở ngại lớn sau khi xuất viện, chủ nhiệm Lâm lại cho hơn một tháng nghỉ phép.
Trình Lương cầm tờ giấy nghỉ phép vội vàng rời khỏi bệnh viện, tiễn bố mẹ về nhà rồi mới trở về nhà mình, vừa mở cửa liền nằm trên sàn thở một hơi dài.
Anh nghĩ mọi chuyện đã qua, sau khi khỏe lại và quay lại bệnh viện thì mọi chuyện có thể trở lại bình thường.
Lúc đó anh không biết phản ứng dây chuyền của chuỗi sự kiện này sẽ khiến cuộc sống của anh thay đổi dữ dội như thế nào, anh chỉ cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, hở ra một chút là nghĩ muốn đổi nghề, anh bắt đầu cân nhắc xem làm chủ nhà cho thuê hàng ăn liệu có dễ dàng hơn không, vừa dễ dàng vừa vui vẻ.
Nhưng anh, một lần nữa lại quá ngây thơ.
Anh xuất viện vào tháng 6, mùa hè, tầng ba không có điều hòa.
"Thợ điện nói sẽ làm lớn." Hai giờ khuya, đồng chí Tiểu Chu gõ cửa nhà Trình Lương, "Đến lúc đó cả tầng ba sẽ phải ngắt cầu dao, cũng phải đυ.c tường, ước chừng sẽ mất hai ngày."
Trình Lương chặn cửa không cho Tiểu Chu vào phòng, gật đầu: "Làm đi, cứ nói chuyện với người đại diện là được."
Tiểu Chu đẩy kính, dưới mắt là quầng thâm như thường ngày, vẻ bình tĩnh như mọi khi: "Người đại diện của anh chạy rồi."
Trình Lương: "?"
"Anh ta nói anh ta không thể liên lạc được với anh, còn gửi tin nhắn từ chức cho anh vào cái số điện thoại không dùng kia." Tiểu Chu nói thêm, "Đã chạy hơn một tháng trước rồi."
"À đúng rồi." Tiểu Chu lấy ra alipay, "Tiền công anh trả cho anh ta trước khi đi anh ta đã trả lại cho em, để em chuyển lại cho anh."
Trình Lương: "..."
Như thể anh đã nhìn thấy luồng khí đen của vận rủi đang ập đến với anh cùng cơn lốc còn lớn hơn.
"Em có hẹn với thợ điện vào lúc tám giờ sáng mai." Tiểu Chu ngáp một cái, "Anh nói chuyện với cửa đối diện giúp em, có lẽ họ cũng phải đυ.c tường bên đó."
"À, còn một chuyện nữa." Tiểu Chu nhìn Trình Lương.
Trình Lương vô cùng muốn đóng cửa, đóng điện thoại tạm thời rời khỏi thế giới này.
"Chuyện dự án khoa hai có chuyện lớn." Tiểu Chu nói: "Tôn Lâm bị cảnh sát đưa đi hỗ trợ điều tra, chủ nhiệm nói có thể gần đây cảnh sát sẽ tìm anh."
"Chủ nhiệm bảo anh cứ nói sự thật." Tiểu Chu nói xong câu cuối cùng vẫy vẫy tay, định lên tầng.
"Chủ nhiệm đâu?" Lần này Trình Lương không để Tiểu Chu đi, liền tránh ra để Tiểu Chu vào phòng.
Một tuần này chủ nhiệm Lâm đã không đến phòng bệnh gặp anh, anh nghĩ rằng có thể chỉ là lịch trình bận rộn, nhưng nếu lớn chuyện thì hẳn là không đơn giản như vậy.
"Gần đây thầy ấy đang tránh bị nghi ngờ." Tiểu Chu không giấu giếm, nói từng chữ một, "Bệnh viện nhận được một tin nhắn nặc danh rằng khi họ đang kiểm tra dự án khoa thứ hai thì tin nhắn nói rằng chủ nhiệm khoa chúng ta đang nhận tiền hoa hồng và cho bệnh nhân lạm dụng thuốc."
"Người tố giác đã cung cấp cụ thể những gì thì em không chắc lắm nhưng tố cáo này cách đây không lâu, chủ nhiệm Lâm không quan tâm đến vấn đề này." Tiểu Chu nói, "Gần đây phó chủ nhiệm Lý tạm thời thay thế công việc của chủ nhiệm Lâm và bảo em tạm thời đừng nói với anh về chuyện này."
Trình Lương im lặng hồi lâu.
"Biết rồi." Anh nói.
Tiểu Chu không nhúc nhích.
Trình Lương cũng không giục anh ta.
"Em tưởng..." Tiểu Chu dừng lại, "Anh sẽ tiếp tục hỏi."
Anh ta vẫn còn khá nhiều tin tức ngầm, tất cả đều là những thông tin mà anh ta không thể biết mình có nên nói hay không.
Ví dụ như, chuyện lần này Trình Lương cùng chủ nhiệm Lâm định hãm hại khoa hai, chẳng hạn như khoa hai bên cạnh thu thập được rất nhiều bằng chứng, lần này khoa phẫu thuật gan mật ước chừng sẽ có chuyện lớn, như Trình Lương thực sự đã lấy được lợi ích đôi bên vì những người tưởng như chẳng quan tâm gì thực ra phía sau lại là kẻ nham hiểm nhất.
Ban đầu chỉ như một bộ phim truyền hình, trong đó chủ nhiệm Lâm đã đánh học trò của mình đến gãy xương, đến bây giờ, nó đã bị thay đổi mùi vị, bị nhiễm lên nhiều tin đồn mờ ám khác nhau.
"Có gì hay mà hỏi." Trình Lương nói, "Bệnh viện điều tra đương nhiên sẽ rõ, đã không làm thì chỉ có thể kiểm tra rõ ràng."
Hay đúng hơn, cuối cùng tất cả đều có thể được giải quyết.
Anh chỉ vô tình làm nổ mảnh đất bị chôn vùi nhiều năm bởi đấu tranh giữa khoa một và khoa hai thôi.
Tiểu Chu như có điều suy nghĩ.
Trình Lương bình tĩnh đến mức gần như không quan tâm, ngay cả khi tâm bão của chuyện này chính là ân sư của anh, chủ nhiệm Lâm.
Nhưng Trình Lương như vậy lại trong dự liệu
của anh ta.
Anh vốn dĩ là một người không quan tâm đến bất cứ việc gì, đó là lý do tại sao mỗi ngày chủ nhiệm Lâm lại không lo lắng gì cả.
"Nhớ thông báo cửa đối diện cho em nhé." Trước khi Tiểu Chu đi còn đe dọa Trình Lương, "Mùa hè em sống trong nhà anh mà mỗi ngày lại không có điều hòa."
Chỉ có Tiểu Chu mới không biết lớn nhỏ uy hϊếp cấp trên của mình, quan trọng là Trình Lương cũng không cảm thấy anh ta xúc phạm mình, anh chỉ là nhíu mày, nghe đến hai chữ mùa hè đã cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Vì vậy, tối hôm sau anh nhìn thấy đèn 302 sáng liền lên tầng gõ cửa 302.
Người mở cửa và bước ra là một cô gái, anh cảm thấy có chút quen mắt không thể giải thích được.
"Xin chào." Trình Lương nói, "Tôi là chủ tòa nhà này..."
Anh định một hơi nói hết lời vì thế mà ngữ khí rất nhanh.
Nhưng tốc độ nói không thể sánh được với tiếng hét của cô gái kia: "Bác sĩ Trình?"
Trình Lương: "?"
"Bác sĩ Trình?" Đây không phải là ảo giác, đó là giọng nói ngạc nhiên không kém của một cô gái khác trong nhà.
"Anh là chủ nhà ở đây?" Thịnh Hạ thò đầu ra khỏi khe cửa với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh chính là phú ông giấu mặt kia?!
Trình Lương: "......"
Lần này anh nhìn thấy rõ ràng, vạch đen xui xẻo cứ như vậy mang theo sấm chớp cuộn tới.
Mẹ kiếp....
*Bạn editor có điều muốn nói: Tội nghiệp anh tôi chưa =))))) em cũng xin thề sau này anh sẽ bị nghiệp quật thôi
[vui lòng không re-up đi nơi khác!]
[đăng duy nhất tại s1apihd.com & wordpress Nhà nhỏ của Duu]