Thịnh Hạ

Chương 11: | Thịnh Hạ

Cuộc phẫu thuật đã được lên lịch vào buổi sáng thứ hai, vì thế sáng sớm y tá đã mang quần áo bệnh nhân đã được khử trùng vào phòng và dặn dò không dứt.

Sau khi ăn bữa cơm có một nửa là chất lỏng trong vòng một tuần và uống thuốc tiêu hóa vào đêm qua, Thịnh Hạ đói mềm nhũn đến mức cô chỉ sững lại giây lát khi y tá nhấn mạnh rằng áo phải được mặc ra phía sau xuyên lên phía trước.

"Cái này dễ dàng mặc vào cởi ra." Y tá giải thích.

Một câu nói đơn giản làm cho toàn bộ ca phẫu thuật cắt bỏ túi mật ngay lập tức trở nên cụ thể.

"Sợ rồi sao?" Dì Lưu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Thịnh Hạ dựa vào vai Đường Thái Tây, thực sự quan tâm, "Thật ra cũng không có gì, vào phòng phẫu thuật gây mê cháu sẽ không biết gì cả, ngủ một giấc dậy, bệnh sẽ khỏi thôi."

Dì Lưu thích Thịnh Hạ.

Ban đầu chỉ nghĩ đứa nhỏ này trắng trẻo, điềm đạm, lại có học thức nên người ta không thể không muốn tiếp cận, sau khi gần gũi rồi mới phát hiện đứa nhỏ này ngay cả tán gẫu với bạn bè đều thẳng thắn, mỗi ngày đến nửa đêm đói bụng cũng không ăn vụng chút nào, rõ ràng là đã thi đậu nghiên cứu sinh nhưng mỗi ngày đều học và ghi nhớ các từ mới, còn đọc sách và xem video, rất có trật tự.

Dì Lưu nghĩ rằng Thịnh Hạ là một đứa nhỏ như vậy sẽ có một tương lai tuyệt vời.

Nhưng một đứa trẻ có triển vọng như vậy mà tấm lòng vẫn rất tốt.

Hôm qua sau khi Thịnh Hạ nói chuyện với bác sĩ Trình xong, chuyện đầu tiên chính là chạy đến trước mặt bà với đôi mắt rạng rỡ và nói với bà rằng mình có thể tìm một người đáng tin cậy để làm người ủy thác trước khi phẫu thuật.

"Không phải người nhà cũng không sao." Thịnh Hạ nhận được câu trả lời khẳng định của Trình Lương, cuối cùng cũng có thể nói ra ý tưởng ẩn giấu trong lòng, "Chỉ cần là người mà dì tin tưởng."

Tâm trạng dì Lưu phức tạp đến mức chỉ có thể nắm tay Thịnh Hạ hồi lâu, bà quá ghen tị với bố mẹ đứa nhỏ này.

Bà chỉ có thể nắm chặt tay Thịnh Hạ không ngừng gật đầu.

Ngủ một giấc dậy, bệnh sẽ khỏi thôi.

Bà dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho Thịnh Hạ, nhìn cô nằm trên giường bệnh được người chăm sóc đẩy vào thang máy, người bạn tốt của cô với vẻ mặt căng thẳng chạy theo, sau đó bị y tá chặn lại ở cửa thang máy: "Người nhà bệnh nhân đến khu vực chờ phẫu thuật ở tầng bốn."

Đường Thái Tây bị ngăn lại, hai mắt đỏ hoe, hướng thang máy hét lên, "Mau ra ngoài đấy, tớ sợ lắm!"

Lời nói hoang đường đến mức Thịnh Hạ đã cười, y tá cũng cười theo.

Thật tốt, dì Lưu nhìn hành lang náo nhiệt.

Người tốt, nhất định sẽ được báo đáp tốt.

***

Nằm ngửa bị đẩy đi là một trải nghiệm mới lạ đối với Thịnh Hạ, cuối cùng cô cũng biết tại sao những người trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình khi vào bệnh viện luôn quay trần nhà, bởi vì nằm xuống chỉ có thể nhìn thấy trần nhà.

Đèn sợi đốt trên trần bệnh viện lần lượt từng chiếc lùi xuống, cửa tự động đóng mở từng cái, tiếng cạch cạch của bánh xe giường bệnh chà xát xuống sàn, nhiệt độ càng lúc càng lạnh.

Thịnh Hạ nuốt một miếng nước bọt, cảm giác lo lắng và sợ hãi bắt đầu quay lại nên không thể nào xem nhẹ được.

"Đây cũng là một loại trải nghiệm." Cô tự nhủ.

"Đây cũng là một sự rèn luyện." Tay cô nắm chặt trong chăn như tự động viên chính mình.

Sau đó nhân viên chăm sóc đẩy cô vào một phòng lớn có bốn năm bệnh nhân quấn chăn giống cô nằm cạnh nhau.

"... Đến nơi rồi sao?" Thịnh Hạ bối rối vươn đầu lên.

Phòng phẫu thuật này không giống như cô tưởng tượng, nhiều người nằm đây để ngủ cùng nhau à?

"Hãy đợi ở đây trước, sẽ có người đưa cô vào khi đến lượt." Nhân viên chăm sóc mỉm cười, "Đây là phòng chờ."

Thịnh Hạ đỏ mặt, nằm ngửa trở lại.

Cảm giác này quá quái dị, cô có thể thấy người xa lạ nằm ở bên cạnh cô nghiêng đầu, người đàn ông trung niên cũng bị chăn che phủ, nhìn thấy cô liền nghiêng đầu cười với cô: "Còn trẻ như vậy, làm sao mà phải phẫu thuật thế?"

"..." Trong hoàn cảnh này muốn tán gẫu, Thịnh Hạ khó khăn cũng cười cười theo, "Sỏi mật."

"Tôi mở bụng, ruột." Người đàn ông trung niên đó ngược lại phóng khoáng.

"..." Thịnh Hạ nhìn căn phòng được bao bọc bởi nhiều bệnh nhân ve sầu, tất cả đều mặc ngược áo bệnh nhân, trên mặt có vẻ e ngại, nghĩ nghĩ một lát rồi nói, "Cố lên."

Đồng thời cổ vũ.

Phòng chờ yên lặng trong chốc lát, có người cười ra tiếng.

Nhân viên chăm sóc chờ gọi số cũng cười, nhìn Thịnh Hạ thêm hai lần nữa, đẩy Thịnh Hạ vào phòng phẫu thuật, còn cố ý nói thêm hai câu: "Phòng phẫu thuật tách biệt, sau khi vào cô leo lên bàn mổ ngồi đợi sẽ có y tá qua."

"Bên trong sẽ hơi lạnh." Nhân viên chăm sóc lạ mặt cười hiền hậu, "Cố lên."

Phòng phẫu thuật thực sự rất lạnh, giống như cách Thịnh Hạ từng thấy trong các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình. Không lâu sau khi Thịnh Hạ nằm trên bàn mổ cứng và lạnh, vài y tá và một bác sĩ đeo khẩu trang bước vào qua cánh cửa tự động.

"Thịnh Hạ phải không?" Y tá xác nhận tên của Thịnh Hạ, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cô ấy treo từng lọ thuốc trong xe đẩy lên cột.

Lúc này Thịnh Hạ để chống lại sự căng thẳng, trong đầu đều là từ mới, ngoài tiếng anh còn có tiếng địa phương Lộc Thành.

"Uống rượu thế nào?" Bác sĩ ngồi cạnh dụng cụ thình lình hỏi một câu.

"Hả?" Đầu óc Thịnh Hạ lại lần nữa chập mạch, "Muốn uống rượu? Bây giờ?"

Một tiếng cười khúc khích phát ra từ người vừa bước vào cửa Trình Lương.

Bác sĩ gây mê dở khóc dở cười: "Tôi hỏi có phải cô thường uống không? Tửu lượng thế nào?"

"..." Mặt Thịnh Hạ đỏ lên, "Không uống."

"Đừng căng thẳng." Bác sĩ gây mê thấy vậy không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn Trình Lương, "Sao hôm nay anh vào sớm vậy?"

"Bên cạnh khá suôn sẻ." Trình Lương đứng sang một bên nhìn Thịnh Hạ.

Vì sự cố nhỏ vừa rồi, cô lúng túng cứ nhìn chằm chằm vào đèn mổ trên bàn phẫu thuật mà mím môi.

Trình Lương mỉm cười một cái, anh còn tưởng rằng tiểu gia hỏa đắc ý này sẽ không căng thẳng nhưng kết quả bây giờ lại nắm chặt thành nắm đấm.

Có dáng vẻ như đứa nhỏ đang đề phòng, đúng là rất thú vị.

Hôm qua cô nói trong văn phòng rằng hôm nay anh vất vả rồi, nói rất chân thành.

Anh nhìn Thịnh Hạ dần dần mất đi ý thức vì thuốc mê phát huy tác dụng, liền tiến lên cầm lấy dao mổ.

***

Thực sự đúng là một giấc ngủ.

Tỉnh lại sau một thời gian dài, cô cảm giác được chính mình bị đánh thức, cảm giác như bị đưa trở lại phòng bệnh đặt trên giường, sau đó bên tai không ngừng vang lên tiếng khịt mũi của Đường Thái Tây.

"...Cậu khóc cái quái gì vậy?" Thịnh Hạ vẫn còn rất muốn ngủ bị âm thanh khụt khịt này ồn ào đau đầu, khàn giọng nói.

"Tớ không khóc." Đường Thái Tây nhìn Thịnh Hạ đôi mắt cuối cùng cũng mở to, "Y tá nói rằng mấy tiếng nữa cậu không thể ngủ, lúc nãy đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật khóc quá lâu đau họng không muốn nói chuyện, chỉ có thể khịt mũi để làm ồn đến cậu."

Thịnh Hạ: "..."

Cô ấy quả là một người bạn thân đạt tiêu chuẩn.

"Ca phẫu thuật diễn ra rất tốt đẹp." Người bạn thân đạt tiêu chuẩn đầu tiên đem chuyện quan trọng nhất nói ra, "Vừa rồi bác sĩ nói với tớ một đống danh từ riêng, xem ra vấn đề kết dính túi mật của cậu không nghiêm trọng, ống mật cũng không ngắn, dù sao cũng cắt bỏ rất đẹp."

Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, a một tiếng lên trần nhà như để ăn mừng.

Việc trọng đại mà cô vất vả hơn một năm trời cuối cùng cũng đã xong.

"Tớ nói cậu nghe...." Đường Thái Tây đau họng nói, dường như mở lại giọng, phấn khởi nói, "Tớ đã nghiên cứu rồi, cảm thấy tớ có thể cắt ruột thừa hay gì đó, sau đó sẽ đến lượt cậu đợi bên ngoài phòng phẫu thuật. Mẹ ơi dọa chết tớ luôn! Nên để cậu cảm nhận một chút! "

Thịnh Hạ: "...Nói vài lời có tính người được không?"

"Có đau không?" Đường Thái Tây nói tiếng người.

"Bây giờ không có cảm giác gì." Giọng Thịnh Hạ vẫn khàn, cơ thể cô vẫn còn tê dại, giống như đang mơ màng nhìn các y tá đi đi lại lại bên cạnh mình.

Điều kỳ lạ là các y tá đang bận rộn dường như đang nín cười.

Đặc biệt là cô y tá Tiểu Lưu, bởi vì thâm niên ít, vẻ mặt ngày thường nghiêm túc, giờ cũng ôm mặt đỏ bừng.

Thịnh Hạ hoang mang nhìn về phía Đường Thái Tây.

Đường Thái Tây với nhiều năm chị em ngầm hiểu chuyện trong một giây, hai tay bê ghế đến bên cạnh giường dùng sức di chuyển, vô cùng thần bí: "Cậu đã làm ra một chuyện lớn trong phòng phẫu thuật."

Thịnh Hạ: "?"

Đường Thái Tây tiếp tục tỏ ra thần bí: "Tớ nghe y tá bước ra khi đang đợi ở ngoài phòng phẫu thuật, lúc gây tê cậu vẫn còn tỉnh, sau đó cậu đã giật mạnh áo của bác sĩ Trình xin nick WeChat, giống như suýt chút nữa kéo hỏng áo phẫu thuật của bác sĩ Trình vậy."

Thịnh Hạ: "???"

"Lực tay vô cùng mạnh, phải nhờ bác sĩ Trình đem nick WeChat ra cho cậu, còn nói cậu rất tỉnh táo, chắc chắn có thể nhớ được." Đường Thái Tây liếc xéo Thịnh Hạ, "Cậu có nhớ nick WeChat của bác sĩ Trình không?"

Thịnh Hạ: "...Anh ấy cho rồi?"

Chuyện này còn khϊếp sợ hơn.

"Có thể không cho sao?" Tiểu Lưu bên cạnh không nhịn được, "Cô sống chết không buông tay, cổ áo phẫu thuật của bác sĩ Trình gần như bị cô kéo xuống đến rốn."

Thịnh Hạ: "...Tôi á, tại sao chứ?"

Mặc dù là cô làm, nhưng cô không thể nghĩ ra động cơ để làm vậy....

Hai mắt Tiểu Lưu híp lại thành một đường: "Cô bảo bác sĩ Trình cố lên."

Thịnh Hạ: "..."

"Cô nói thêm WeChat, chờ khi cô xuất viện cô có thể gửi WeChat tiếp tục cổ vũ anh ấy." Tiểu Lưu đã hoàn thành việc kiểm tra sức khỏe của Thịnh Hạ còn nói thêm, "Vô cùng cứng đầu."

Thịnh Hạ cảm thấy mặt mình sắp nóng lên.

"Cậu nói bác sĩ Trình đẹp trai nên muốn thêm WeChat anh ấy thì tớ có thể hiểu được." Đường Thái Tây đá thêm một cước, "Cậu trong đội cổ vũ à? Gây tê rồi còn muốn cổ vũ bác sĩ cố lên, người ta cần cậu cổ vũ à?"

Thịnh Hạ: "..."

"Thật tiếc là cô không nhớ gì cả." Tiểu Lưu vẫn mỉm cười, "Đây dường như là lần đầu tiên bác sĩ Trình đưa WeChat cho một bệnh nhân."

Có điều đoán chừng Trình Lương cho cũng bởi vì anh biết Thịnh Hạ gây mê tỉnh lại sẽ không nhớ gì.

Thịnh Hạ bị chế nhạo cười ngượng ngùng.

Trình Lương xem ra rất cần cổ vũ?

Cô nghĩ.

Có thể làm cho cô kiên trì như vậy, đáng thương biết bao.....

***

Thứ năm là ngày phẫu thuật gan mật, Trình Lương dự kiến

hôm nay có ba cuộc phẫu thuật, còn lại đều là đại phẫu giúp chủ nhiệm Lâm.

Như mọi khi, sau khi phẫu thuật xong anh mệt mỏi thay quần áo trong phòng thay đồ rồi chạy vọt vào tắm.

Sau đó anh nghĩ đến Thịnh Hạ.

Cảm xúc của bệnh nhân trước khi tỉnh dậy sau khi gây mê toàn thân cũng giống như say rượu, có nhiều người thất thần, nói tiếng anh như bão, thổ lộ tiếng lòng, nói những điều kỳ lạ.

Cũng có những người hỏi thông tin liên lạc của anh, thậm chí những người thấy anh đẹp trai còn tán tỉnh anh, nam nữ anh đều đã gặp cả.

Hầu hết đều chỉ là chuyện cười do bệnh nhân mê sảng, cuối cùng phẫu thuật xong, mỗi người bận bịu khác nhau.

Nhưng Thịnh Hạ lại không hoàn toàn giống vậy.

Đôi mắt đen trắng trong veo, dường như không có bóng tối nào của cô cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh, sau đó nói với anh: "Bác sĩ Trình, anh phải cố lên."

Khi đó, những người bên cạnh anh đều đang cười, chỉ có khuôn mặt của anh ẩn sau chiếc khẩu trang là ngốc.

"Thế giới này không phải là một nơi đẹp đẽ." Thịnh Hạ bắt đầu nói mê sảng, "Nhưng mọi người sẽ luôn muốn sống tiếp, bất kể khó khăn hay xấu xí, mọi người sẽ muốn sống tiếp."

"Vì vậy, anh phải cố lên." Cô chân thành đưa tay ra, muốn cùng Trình Lương vỗ tay.

Bác sĩ gây mê bên cạnh cô sắp chết cười: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bệnh nhân nhiều năng lượng như vậy, chính xác thì anh đã làm gì khiến cô ấy không yên tâm thế?"

Trình Lương: "..."

Anh chỉ là ở trước mặt cô không nén được nóng nảy.

Vì vậy, ngay lúc cô hỏi nick WeChat, anh đã vô thức nói ra, ngay cả khi anh biết sau khi tỉnh dậy cô sẽ không nhớ.

Chỉ là nói ra rồi.

Dù là lúc ấy Thịnh Hạ đang tỉnh táo, anh cũng sẽ cho cô.

[vui lòng không re-up đi nơi khác!

[đăng duy nhất tại s1apihd.com & wordpress Nhà nhỏ của Duu]