Đội hình kiểm tra phòng bệnh ngày hôm sau không giống như mọi khi, chủ nhiệm Lâm và phó chủ nhiệm Lý đều không có mặt, người chủ trì cuộc kiểm tra phòng biến thành Trình Lương.
Trình Lương đã trực ca suốt đêm, trong miệng ngậm kẹo mυ'ŧ chanh hòa với vị cà phê, áo blouse trắng sợ bị kỷ luật mà đã cài lại nhưng đầu tóc hiếm thấy lại gọn gàng, xem ra là đã đặc biệt chải kỹ.
"Hôm nay chủ nhiệm các nhóm phải tham dự một hội nghị chuyên đề nên sáng nay chỉ có chúng tôi kiểm tra phòng thôi." Anh nói vẫn bằng giọng điệu lười biếng.
"Hãy chú ý đến những bệnh nhân ở giường này." Anh chỉ vào những chiếc giường được đánh dấu trên bảng biểu, tỉ mỉ theo dõi như quá trình của bệnh viện, sau đó mới phẩy tay bắt đầu cùng mấy người đi theo kiểm tra phòng.
Để chủ nhiệm Lâm biết có thể sẽ lại suy nghĩ dạy dỗ lại anh, Trình Lương mở cánh cửa phòng bệnh đầu tiên.
Theo tiêu chuẩn của chủ nhiệm Lâm, việc hoàn toàn làm theo quy trình mà không suy nghĩ là qua loa, mà anh, lại thích nhất là qua loa.
Tiết kiệm thời gian và công sức mà còn an toàn.
Giống như lần kiểm tra phòng hôm nay, không có bất kỳ sai sót nào, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Ngoại trừ chiếc giường thứ 15.
Hôm nay tinh thần giường 15 dì Lưu rất tốt, dậy sớm, thay áo bệnh nhân sạch sẽ, chải đầu tỉ mỉ.
"Bác sĩ Trình." Sắc mặt bà không còn xám xịt như hai ngày trước, "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cuộc phẫu thuật đó, tôi sẽ làm."
Phòng bệnh lập tức yên lặng.
Các bác sĩ không ai lên tiếng, Thịnh Hạ ngồi giường bên cạnh học thuộc từ cũng ngẩng đầu lên nhìn dì Lưu.
"Tiền phẫu thuật có thể tích góp." Dì Lưu nói: "Nhà tôi bắt đầu bán nhà rồi, sau khi bán sẽ trả cho bệnh viện, sau đó có thể làm phẫu thuật."
"Người nhà dì có đồng ý không?" Trình Lương hỏi.
Giường 15 là bệnh nhân của chủ nhiệm Lâm, chủ nhiệm Lâʍ ɦội chẩn cho bệnh nhân này đã nhiều lần, ông ấy nghe tin này hẳn là rất vui.
"Tôi sẽ nói chuyện với họ." Dì Lưu có vẻ như đã suy nghĩ rất kỹ, không chút do dự, thậm chí còn phân tích cho các bác sĩ, "Nghe nói sau khi kết hôn tài sản sẽ chia đôi, nhà bán đi, tôi chỉ lấy một nửa của mình, như vậy là đủ tiền phẫu thuật rồi."
"Đó là tiền của tôi, cho dù bọn họ không đồng ý cũng vô dụng, nếu thật sự không được tôi vẫn có thể ly hôn, tài sản ly hôn luôn chia đều." Dì Lưu vội vàng, nhìn vào mắt Trình Lương, "Tôi luôn muốn sống tiếp, sống trước đã rồi mới nghĩ đến những chuyện khác."
"Chiều mai chủ nhiệm Lâm sẽ trở lại Lộc Thành, khi đó ông ấy sẽ liên lạc với gia đình dì để nói chuyện về chi phí và rủi ro của quá trình phẫu thuật." Trình Lương cũng không phí lời nữa, "Nếu khẳng định tất cả đều không có vấn đề gì thì có thể phẫu thuật."
"Tình trạng cơ thể của dì..." Trình Lương xem qua hồ sơ bệnh án của dì Lưu, "Phẫu thuật càng sớm càng tốt."
"Được, được, được." Dì Lưu gật đầu lia lịa.
Dì Lưu quyết định nắm bắt cơ hội sống cuối cùng, đắm chìm trong niềm phấn khởi vì cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, trong khi Thịnh Hạ quan sát toàn bộ sự việc từ một bên, thấy một số bác sĩ thực tập đang nhìn nhau.
Có sự do dự.
Có nghĩa là không chắc chắn.
Sự phản đối dưới con mắt của bác sĩ Tôn, người lúc trước đã bị chủ nhiệm Lâm mắng rất thảm là rõ ràng nhất.
"Còn cô." Trình Lương bất ngờ ngẩng đầu, đi thẳng về phía Thịnh Hạ, "Kết quả kiểm tra của cô sáng nay đã có, cô có thể phẫu thuật, dự kiến
là ngày kia, thứ năm."
"Tối mai tôi sẽ nói chuyện với cô về quá trình phẫu thuật và những rủi ro, nhớ gọi người bạn kia của cô đi cùng." Anh vừa đi vừa dặn dò, theo sau là một nhóm bác sĩ.
Thịnh Hạ bị dọa, gật đầu lo lắng.
"Nếu tôi nhanh hơn, không phải trước sau gì tôi cũng có thể theo kịp cuộc phẫu thuật của Tiểu Hạ đúng không." Dì Lưu nghĩ thông, thoải mái hơn, còn mang theo hy vọng.
"Có lẽ chúng ta còn có thể cùng nhau ra viện nữa." Cô cười toe toét, nét cười che kín ánh mắt lo lắng.
Trình Lương không trả lời, Thịnh Hạ nhìn thấy tay anh cầm chiếc bệnh án dừng lại, nhét vào trong túi áo blouse.
Kiểm tra phòng kết thúc.
Bác sĩ sẽ không bao giờ thể hiện những cảm xúc và lời nói không cần thiết trước mặt bệnh nhân, nhưng Thịnh Hạ đã cảm nhận được một chút tế nhị trong biểu lộ của bác sĩ thực tập.
Đó không phải là một cuộc phẫu thuật với tỷ lệ thành công cao, đó là lý do tại sao các bác sĩ như bác sĩ Tôn sẽ không chấp nhận và một bệnh nhân như dì Lưu sẽ rất dễ sinh ra tranh chấp.
Nhưng cô nhìn dì Lưu vui vẻ, trong lòng vẫn đè nén chút do dự.
Mạng là quan trọng nhất.
Luôn luôn phải sống, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác.
***
Thịnh Hạ không biết dì Lưu đã nói với gia đình như thế nào về quyết định phẫu thuật, tính cô vừa bình tĩnh lại vừa tỉnh táo, nhưng dù có bình tĩnh đến mấy thì cô vẫn mới ngoài hai mươi, việc chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ túi mật, chuyện đó vẫn ảnh hưởng đến tâm lý của cô — ít nhất là hôm nay cô đã không hoàn thành từ vựng tiếng anh của mình.
Vào thứ tư, đếm ngược ngày cuối cùng cho cuộc phẫu thuật của Thịnh Hạ, hai chuyện đã xảy ra trên tầng 18 của khu bệnh nội trú.
Chuyện đầu tiên là về dì Lưu.
Lần này gia đình họ đến rất nhiều người, Thịnh Hạ nhìn thấy chồng dì Lưu đã bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài trước đó, con trai bà, con dâu mặc đồ bà bầu còn chưa lộ bụng ra ngoài, ba người, sắc mặt đều khó coi.
"Không đời nào tôi đồng ý." Chồng dì Lưu trước khi bước vào phòng bệnh đã đen mặt lại, "Phẫu thuật có rủi ro gì? Tại sao bác sĩ phải thuyết phục bà làm phẫu thuật, đó là vì bệnh viện của họ phải kiếm tiền! Bà mềm tai, mọi người nói cái gì cũng tin được."
Giọng nói rất lớn, nhất là nói bệnh viện để kiếm tiền, suýt chút nữa gào ầm lên, hẳn là toàn bộ tầng nội trú đều đã nghe thấy.
Dì Lưu vừa tức giận vừa vội vàng, thân thể yếu ớt muốn đứng lên kéo chồng, chỉ có thể hung hăng vỗ vỗ ván giường bệnh ép giọng nói: "Ông vào đi! Vào đóng cửa lại nói nhỏ đi!"
Bà ấy đã đi nghe nhiều chuyện, điều bà ấy sợ nhất là bị đàm tiếu.
Nhưng người đàn ông của bà giống như đến đây gây sự, đứng ở cửa phòng bệnh cộc cằn hét lên: "Tôi không làm gì sai! Tôi làm gì phải hạ giọng? Cái bệnh viện hiểm độc này! Không thể chữa khỏi bệnh! Giờ thậm chí còn muốn kiếm tiền từ người sắp chết!"
Từ khi cho gia đình họ bước vào khu khám bệnh y tá đã bắt đầu đề phòng và đã định liên lạc với nhân viên bảo vệ.
Dì Lưu hai mắt đỏ hoe lo lắng, tức đến khô cả họng, "Vợ ông chưa chết mà đã tìm người phụ nữ khác thay ổ khóa trong nhà, ông đây vẫn gọi là không làm gì sai sao?
Gia đình dì Lưu sửng sốt.
Thịnh Hạ cũng sửng sốt.
Chỉ có dì Lưu ngồi trên giường thở hổn hển, cổ đỏ bầm.
"Tất cả vào đi!" Bà khàn khàn giọng gầm lên, "Tôi chính là người sắp chết, mặt mũi cũng không muốn, đi chân trần không ngại mang giày, ngươi khỏe mạnh còn sống lâu, nếu không muốn bị người ta chọc vào lưng thì đóng cửa lại vào nói chuyện!"
"Bà..." Người đàn ông ở cửa rối rít hồi lâu, thực sự đi vào, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều, "Cái tên khốn kiếp lòng dạ đen tối nào nói nhảm với bà?"
Dì Lưu thở hổn hển, cười nhạo: "Cả đời tôi nói chuyện phiếm về người ta, trong tiểu khu nhà nào có tang lễ nhà nào có hôn sự tôi đều biết rõ, làm sao ngay cả người đàn ông của mình lừa gạt tôi cũng không biết chứ."
Người đàn ông không nói lời nào.
Con dâu dì Lưu lén lút nhéo cánh tay của con trai dì Lưu, đứa con trai gầy gò của bà ngồi bên cạnh mới lắp bắp gọi mẹ.
Dì Lưu quay đầu nhìn hắn.
Ngày đó sau khi bất đồng, con trai bà không hề đến bệnh viện, hai ba ngày không gặp, dì Lưu cả người gầy đi trông thấy, cả người gầy trơ xương, trên khuôn mặt thấm đẫm vẻ u ám.
Con trai dì Lưu mạnh miệng, sau này một tiếng gọi mẹ không thể nói được.
"Muốn mua nhà của khu học chính phải không." Dì Lưu cười thay, "Còn muốn mua một căn lớn đúng không."
Con dâu dì Lưu đứng bên kia, không được tự nhiên cắt ngang: "Mẹ, những chuyện này mẹ đừng lo lắng, chỉ cần mau khỏe lại."
"Mẹ sắp chết rồi." Dì Lưu nhìn con dâu, "Bây giờ đừng lo lắng, con định khi mẹ xuống đất rồi mới báo mộng cho con sao?"
Con dâu này là con trai bà gặp mặt nửa năm trở lại đây, thật ra cũng khá tốt, so với con trai và chồng thì con dâu nhiều nhất chỉ là người thu xếp người ta đến mua nhà thôi.
"Tại sao lại muốn mua nhà." Dì Lưu nghiêng người uống một hớp nước trong cốc, "Căn nhà hiện tại là mua trước khi hai đứa kết hôn, trên giấy chứng nhận tài sản không có tên con, cuối cùng cũng không đáng tin cậy. Bây giờ gả cho một người đàn ông không dễ dàng chút nào, mẹ chồng sắp đi, bố chồng lại bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc, sợ là con không nhận được gì, sau này con trai con với con phải chịu khổ rồi."
"Mua nhà khu học là đúng." Dì Lưu nói.
Mắt con trai dì Lưu sáng lên.
"Nhưng đem bán cửa hàng cùng căn nhà để mua căn nhà lớn hơn là không đúng." Dì Lưu cũng không thèm nhìn con trai, nắm lấy tay con dâu, tiếp tục nói.
"Tiểu Dĩnh à, bây giờ bố chồng con là có người thèm muốn, là bởi vì trong tay ông ấy có tiền, tốt xấu gì thì ông ấy vẫn là chủ cửa hàng ăn. Ông ấy không có lương hưu, cửa hàng ăn mà không có, ông ấy sẽ không thể kiếm sống được, con nghĩ hồ ly tinh nào lại muốn một ông già như vậy?"
Con dâu dì Lưu sững sờ.
"Con mua một cái vỏ bọc lớn như vậy, đến lúc đó ông ấy sẽ phải đi theo hai đứa ở, con đã nghĩ tới chuyện này chưa?" Dì Lưu hỏi.
Nghiêng đầu hỏi chậm rãi.
Khiến khuôn mặt của mấy người kia trắng bệch.
Một người con bất hiếu đương nhiên sẽ không muốn sống cùng cha già, kể cả có là con trai cũng không muốn, huống chi là con dâu.
"Bố chồng con mơ tưởng, mẹ cũng biết." Dì Lưu nửa nằm trên giường, "Cửa hàng ăn luôn là do mẹ lo liệu, sau khi mẹ không đi được, ông ấy mua và bán sữa đậu nành, công việc kinh doanh ngày càng trở nên tồi tệ."
"Ông ấy không muốn làm việc, dứt khoát giả bộ hào phóng đi bán đồ, về sau tiền ăn, nhà ở đều phụ thuộc vào con trai."
"Ông ấy có thể làm ra được chuyện đó." Dì Lưu nhìn chồng và lặp lại: "Ông ấy có thể làm ra được chuyện đó."
"Bà đang nói nhảm nhí gì vậy?" Chồng dì Lưu nghiêm giọng hét lên.
"Mấy câu nhảm nhí của tôi, có câu nào sai?" Dì Lưu hỏi lại.
Chồng dì Lưu mặt đỏ bừng, chỉ có thể lẩm bẩm lặp lại: "Bà chính là bệnh đến hồ đồ, chuyện này bà nói gì cũng không tính, không thể được."
Dì Lưu mặc kệ ông ta.
Bà giống như trở thành một người khác, từ đêm hôm đó sau khi tính chuyện phẫu thuật, bà giống như khoác lên mình bộ giáp, vứt bỏ tôn nghiêm, đào bới tất cả những thứ thối rữa tận gốc rễ trong gia đình mình.
Bà ấy chỉ cần sống.
"Vì vậy tôi đã nghĩ rồi." Dì Lưu nhìn gia đình mình, "Nhà khu học vẫn mua, nhưng hai đứa lương thấp, số tiền đó mua một căn nhà nhỏ ba người sống là đủ rồi. Bán căn nhà chúng ta đang ở đi, cũng gần giống nhau."
"Về phần cửa hàng ăn, cũng bán, nhưng tiền này không thể cho hai đứa, tiền này, bố con và mẹ mỗi người một nửa." Dì Lưu nói tiếp, "Một nửa của mẹ dùng để cứu mạng, về phần bố con, cho ông ấy tiền dưỡng lão, nếu con không muốn quan tâm ông ấy có thể để ông ấy đi."
"Hai đứa xem, có được hay không?" Dì Lưu không hỏi chồng, nhìn thẳng vào con dâu.
Toàn bộ quá trình được Thịnh Hạ quan sát, lúc dì Lưu nhìn qua cô giơ ngón tay cái lên.
Người dì này ngày ngày xem phim truyền hình quả thật là đã không xem vô ích!
[vui lòng không re-up đi nơi khác!]
[đăng duy nhất tại s1apihd.com & wordpress Nhà nhỏ của Duu]