Nàng đang muốn nói với hắn, nếu không thì hắn thả nàng xuống để nàng tự đi cũng được nhưng lại đột nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, một con cự long to lớn cứ thể thẳng tiến vào nửa người dưới của nàng!
Tô Đào khẽ kêu một tiếng nhưng rồi lập tức ngậm chặt miệng lại. Phát hiện cây gậy kia còn không ngừng cắm vào thân thể, nàng sợ tới mức vội vàng nâng mông, rồi lại bị ấn xuống, a ~ cắm vào càng sâu.
“Không muốn hai người cùng thao ngươi thì mau câm miệng.”
Tô Đào vô ngữ cứng họng, nàng không nghĩ tới nam tử nhìn nghiêm trang như thế mà lại ngang nhiên cắm nàng ở nửa đường, còn nói lời uy hϊếp. Nàng sợ tới mức chỉ có thể quản chặt môi lưỡi của mình, miễn cho nhất thời kêu ra tiếng.
Mới vừa bị một tên sắc hòa thượng cắm chưa được bao lâu, không nghĩ tới chỉ mới qua thời gian mấy chén trà thì lại bị một nam nhân khác cắm vào, Tô Đào chỉ cảm thấy cực kì ấm ức. Nàng vốn nên là hoàng hoa đại khuê nữ, thế mà giờ lại bị khinh nhục liên tục.
Đặc biệt là hiện tại hai chân nàng đang bám vào vòng eo của nam tử, hạ thân trống không, điểm nối duy nhất lại là gậy thịt kia, tất cả tri giác tựa hồ đều hội tụ vào cùng một chỗ. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng cây côn ŧᏂịŧ kia căng huyệt khẩu của nàng ra để tiến vào rồi lại rời khỏi một ít, qυყ đầυ cực lớn đâm mạnh vào thành trong của nàng, chẳng đau tí nào mà thậm chí còn khá sảng khoái. Đột nhiên nàng hy vọng hắn có thể cắm vào sâu hơn, cắm đến tận cùng bên trong rồi lại ôm chặt eo nàng nhanh chóng đâm vào rút ra, hữu lực đến mức dập đỏ mông nàng. Nghĩ đến đó cả người Tô Đào mềm nhũn, quấn chặt lấy thân thể cường tráng của nam nhân giống như dây mạn đằng, ánh mắt mê ly tan rã.
“Xuy ~” Phàm Mặc khẽ cười một tiếng, biên độ bước chân có vẻ lớn hơn.
Tô Đào tức khắc tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy thẹn thùng nan kham, chân muốn khép mà cũng không được, cứ như nàng tự mở chân ra để người khác thao vậy. Mà người này lại còn đang trêu đùa nàng, cắm vẫn như cũ không nhanh không chậm, thậm chí không có cắm vào toàn bộ. Tô Đào hận Phàm Mặc nhân cơ hội chơi nàng, lại bực bội bản thân khống chế không được dụ hoặc, nhất thời tâm tình phức tạp, xấu hổ và giận dữ đan xen vào nhau, thế rồi nàng khóc lên nức nở.
Vừa rồi Nghiêm Thư đã nghe được vài âm thanh kỳ quái, hắn vốn có điều hoài nghi, chỉ là người đều được bao phủ dưới quần áo nên hắn muốn nhìn cũng nhìn không rõ. Hiện giờ nghe được âm thanh nên hắn vội thò qua.
“Tiểu nương tử đang khóc hả?”
Tô Đào lo lắng, ngẩng đầu nhìn cái cằm lãnh ngạnh của Phàm Mặc, không dám hé răng.
Phàm Mặc than thở từ tận đáy lòng. Vừa rồi chẳng phải tiểu nương tử này mới bị người chơi đến nỗi phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ hay sao, sao phía dưới còn chặt thế? Miệng bên trên đang khóc, miệng phía dưới cũng kẹp chặt hắn không bỏ, siết đến hắn cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ nhất thời mất khống chế bị Nghiêm Thư phát hiện.
“Cô nương không cần đau lòng, người gian da^ʍ cô nương không còn nữa, chúng ta sẽ tự đưa cô nương trở về an toàn, không để người khác phát hiện.” Phàm Mặc nhân cơ hội ra vẻ trấn an, dừng lại ôm chặt Tô Đào, vòng eo hơi nâng lên trên, cắm toàn bộ vào. Hắn hít vào một hơi, nói tiếp: “Ngoan, đừng khóc, đều ướt cả rồi.”
Tô Đào xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, toàn thân vùi vào trong ngực Phàm Mặc, không dám ngẩng đầu, đáy mắt lại có vẻ thư thái. A ~ nguyên cây đều vào được, căng quá, đầy quá a ~