Tháng Ngày Của Tô Đào

Chương 5: Có người tới (H)

Thanh Trúc nhìn chằm chằm đôi môi anh đào khẽ nhếch lên kia, tựa như còn có thể thấy đầu lưỡi phấn nộn bên trong, ánh mắt hắn dần thâm thúy, không nhịn được nên trực tiếp cúi người ngậm lấy cái miệng nhỏ quyến rũ đó.

Trước đó hắn đã suy nghĩ đến khuôn miệng nhỏ này hồi lâu, lần đầu nếm thử còn ngon hơn cả trong tưởng tượng của hắn, nó mềm mại trơn bóng, còn có một hương mật đào dễ ngửi nữa.

Tô Đào chỉ cảm thấy mình như đang bị ăn, đầu lưỡi thô to chen đầy miệng nàng như muốn rút sạch không khí ở đây, bức cho nàng không thể không phản kháng, đầu lưỡi tinh tế của nàng mới dò ra đã bị cuốn đi, hai đầu lưỡi vòng quanh trêu đùa nhau, ai cũng không biết có nuốt nước bọt của người kia không.

Thanh Trúc cảm giác Tô Đào sắp không được nên mới nhấc môi ra, giữa môi lưỡi kéo ra một sợi chỉ bạc thon dài. Thấy nàng nhịn không được mà hô hấp quyến rũ, ánh mắt mê ly mà bất lực, cự long của hắn đột nhiên run lên, eo hơi trầm xuống, muốn chui sâu vào trong cửa động.

“A! Đau!" Tô Đào còn chưa định thần lại từ lúc thiếu oxy thì dưới thân đã truyền đến một cảm giác xé rách đau đớn, nước mắt không cấm lăn xuống. Nắm tay bé nhỏ của nàng dùng sức đấm lên trên người nam nhân nhưng nó lại như phù du lay cây, không có hiệu quả gì.

Thanh Trúc cũng rất khó chịu, chỗ kia vừa đau vừa sướиɠ, hắn muốn đâm sâu vào trong nhưng lại bị kìm giữ quá chặt, mồ hôi cũng lăn từ trán xuống: "Ngươi thả lỏng đi, đợi lát nữa sẽ không đau."

Tô Đào không thuận theo, chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Thấy lời nói không có hiệu quả, Thanh Trúc lập tức dùng tay bẻ hai cái đùi khép chặt ra. Một tay hắn bắt lấy một bên cẳng chân tận lực kéo ra, mông nâng lên, côn ŧᏂịŧ lại đâm sâu vào trong vài phần.

“A a ~” Tô Đào nhíu chặt mày, nước mắt rơi như hoa lê, hận không thể ngất đi rồi không cần chịu nỗi đau xé rách này nữa.

Quả nhiên vẫn còn non nớt. Thanh Trúc hơi bất đắc dĩ, đành phải cố nén kích động tiến công, cúi người xuống. Vạt áo hai người gần sát vào nhau, bộ ngực mềm mại không cam lòng yếu thế cong lên, lại đổi lấy lực áp chế càng thêm dùng sức.

Thanh Trúc ôm Tô Đào cọ hai lần rồi mới cúi đầu cắn hai nụ anh đào qua lớp áo.

“A ~ đừng mà. “Tô Đào nhịn không được ưỡn ngực, ngực trái nàng bị Thanh Trúc ngậm lấy, rất nhanh hạ sam đơn bạc đã bị tẩm ướt, hơi nhô lên, phá lệ mê người.

Thanh Trúc hơi đứng dậy một ít, sờ soạng muốn cởϊ áσ. Tô Đào bắt đầu giãy giụa nhưng hai tay nàng lại bị nắm chặt giữ trên đỉnh đầu, xiêm y trước ngực bị mở ra, chiếc yếm thêu hoa đào lộ ra.

Thanh Trúc dùng một tay khống chế Tô Đào, một tay khác duỗi vào yếm.

Chiếc yếm trước mắt tức khắc nhô lên, có thể mơ hồ thấy năm ngón tay xoa nắn bên trong. Thủy mật đào vẫn luôn kiều dưỡng trong quần áo cứ thế bị một bàn tay mạnh mẽ hữu lực nắm lấy, không ngừng xoa bóp qua lại, động tác dâʍ ɭσạи mà phóng đãng, Tô Đào nhìn đỏ bừng mặt, không khỏi nghiêng đầu đi.

Thanh Trúc nhân cơ hội tháo yếm xuống, hai quả vυ' sữa nhảy ra như hai con thỏ trắng nhỏ, hắn nhìn thấy mà môi đắng miệng khô, chỉ có thể cúi đầu ngậm lấy nụ đào kia rồi hút chùn chụt. Tay phải của hắn cũng nắm lấy một bầu sữa khác, cảm thấy nơi tay mềm mại đến cực điểm, vậy nên hắn hung hăng bóp một cái, có cảm giác giống như nước chảy ra từ đầu ngón tay hắn, làm thế nào cũng cầm không hết.