Tháng Ngày Của Tô Đào

Chương 4: Có người tới (H)

Có lẽ đã nghe được tiếng gọi nên Thanh Trúc đột nhiên há mồm ngậm lấy phiến phấn hồng kia, mυ'ŧ vào từng ngụm như quỳnh tương ngọc dịch.

“A! A ~ a ~” Tô Đào giống con cá vừa lên bờ, hai chân kẹp chặt đầu hắn, phần lưng cong lên rồi hạ xuống, tay không ngừng dùng sức khiến đôi môi đang há ra của Thanh Trúc càng thêm gần sát nơi giữa chân mình.

“Má nó! Suýt chút nữa bị nghẹn chết rồi!” Thanh Trúc giãy giụa ngẩng đầu lên, khuôn mặc trắng nõn của hắn dính dầy dâʍ ŧᏂủy̠. Hắn dùng một tay đánh vào cửa động còn đang không dừng chảy nước: “Mẹ, tiểu da^ʍ phụ!”

“Ai nha ~” Giữa hai chân Tô Đào bị ăn một chưởng, nàng bị đau nên hô lên một tiếng, sau đó lại cảm thấy rất ngứa ngái, muốn càng nhiều hơn.

Thanh Trúc cởϊ qυầи, tiểu huynh đệ của hắn đột nhiên bắn ra, thấy Tô Đào còn không ngừng đong đưa mông thì trực tiếp đưa qυყ đầυ đến huyệt khẩu: “Xem ta có làm chết ngươi không, tiểu nương môn!”

Trong mơ hồ, Tô Đào cảm giác được dưới thân truyền đến một trận đau đớn, nàng cúi đầu thì thấy một thứ có kích thước như hạt hạch đào đã chen vào một nửa, nàng sợ tới mức hai chân gấp gáp cử động, muốn ép nó ra ngoài.

“Đại sư, đại sư ngươi ~” Tô Đào bị dọa đến nói năng lộn xộn: “Người xuất gia sao lại có thể, sao lại có thể làm thế. Ta, ta còn chưa xuất giá nữa.”

Dứt lời Tô Đào đã lã chã chực khóc, hiện giờ nàng bị con lừa trọc hòa thượng này âu yếm trêu đùa, cũng không biết có tính là mất trinh tiết không.

Khóe miệng Thanh Trúc hơi cong lên, đáy mắt có vẻ trào phúng. Hắn mặc kệ dáng vẻ nàng đang muốn khóc, trực tiếp dùng tay chặn hai chân nàng, bắt đầu thọc vào rút ra giữa hai chân.

“Hiện tại lại bắt đầu giả vô tội rồi hả, vừa rồi không phải xem ngươi rất thích thú, còn đưa đẩy mông cầu ta chơi ngươi nữa mà?”

“Ưm ~ ngươi!” Tô Đào bị những từ ngữ thô tục của Thanh Trúc làm cho kinh sợ, chẳng lẽ đây vẫn là người xuất gia vừa rồi còn không dám dùng mắt nhìn thẳng nàng?

“Ưm ưm ~ ngươi đừng, làm ta, nào có ai như vậy chứ, a!”

Miệng Tô Đào nói lời khước từ nhưng giữa chân lại bị cọ ngứa ngáy, nước chảy ròng ròng. Nàng trơ mắt nhìn qυყ đầυ màu đỏ thẫm ra ra vào vào giữa hai chân mình. Cự long thô to ép chặt toàn bộ mật huyệt, cọ đến hoa huyệt nóng lên, cự long phun nước.

“A, tiểu nương tử khẩu thị tâm phi, hôm nay không làm ngươi cầu ta thì không dừng!” Thanh Trúc lại đi xuống vài phần, toàn bộ hoa huyệt bị tách ra, nửa bọc lấy côn ŧᏂịŧ, sảng khoái đến nỗi hắn cũng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng. Tiểu nương môn này chơi còn sướиɠ hơn, còn lẳиɠ ɭơ hơn trong tưởng tượng của hắn một ít. Trước đó có khi nào không phải hắn làm những phu nhân kia dục tiên dục tử cầu chịu thao đâu, vậy mà lần này lại là hắn hút dâʍ ŧᏂủy̠, ngửi vị mật đào thì đã nhịn không được trước. Người ngọt ngào thế này không chịu thao thật sự quá đáng tiếc.

Tô Đào bị cọ đến nỗi cả người nhũn ra, hai tay đặt ở giữa hai chân, có ý đồ muốn ngăn cản nhưng không nghĩ tới Thanh Trúc đâm càng thêm ra sức, trực tiếp đâm từng cái vào lòng bàn tay nàng giống như xuyên sâu vào nàng.

“Ưm ưm ~ tên hòa thượng thối tha, đồ lưu manh, ngươi đó!” Hạt đậu đỏ nhỏ trên mật huyệt đột nhiên bị đâm một cái, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi Tô Đào kêu lên một tiếng, trong lúc nhất thời giương cái miệng nhỏ, chưa phục hồi tinh thần lại.