“Bần tăng đã giúp chân cô nương thông máu ở chân rồi, hiện tại phải bức máu ra. Quá trình khá gian nan, cô nương cố gắng kiên nhẫn một hồi, nếu không đợi lát nữa máu độc sẽ không bài trừ ra sạch sẽ được.”
Tô Đào chưa mở mắt, chân của cô nương gia ở trong tay một nam tử xa lạ, cho dù hắn có là hòa thượng đang bức độc cho nàng thì nàng cũng thấy rất thẹn thùng: "Đại sư, mời tùy ý."
Thanh Trúc thu lại một nụ cười xấu xa, ngón tay duỗi vào ống quần rộng thùng thình, hoạt động chậm rãi hướng thằng lên trên. Tiếp theo ống quần cũng bị hắn kéo xuống, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng như ngó sen.
Thân thể Tô Đào run rẩy, lúc tay hắn sờ đến đùi thì nàng nhịn không được kẹp chặt, mở mắt nói: “Đại sư ~”
Thanh Trúc không ngẩng đầu, sợ biểu lộ du͙© vọиɠ nơi đáy mắt: “Cô nương, cô nương kẹp lấy tay bần tăng rồi.”
Mặt Tô Đào đỏ lên, vội vàng buông ra: “Ta ta, còn xin đại sư nhanh chút, Tô Đào nhẫn không được.”
Động tác của Thanh Trúc quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, toàn bộ bàn tay dán lên làn da trắng nõn, cử động qua lại, ngẫu nhiên dùng đầu ngón tay trắng mịn xoa bóp.
“Ưm ~” Hai tay Tô Đào không khỏi nắm chặt, hai mắt cũng không dám hé ra tí nào. Nàng cũng không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy nơi Thanh Trúc xẹt qua ngứa ngứa tê tê, lại nóng như có lửa đốt, nóng bỏng đến nỗi môi lưỡi nàng đều khô, cả người mềm mại.
Đột nhiên mắt cá chân nàng cảm thấy một trận lạnh lẽo, Tô Đào nhìn thì lại thấy Thanh Trúc cúi người giúp nàng hút độc, nhất thời xấu hổ đến nửa thân trên cũng mềm xuống, chỉ có thể dựa vào khuỷu tay nửa chống.
Thanh Trúc hút cực kỳ dùng sức, đầu lưỡi mềm mại ngẫu nhiên đảo qua làn da làm Tô Đào cảm thấy một trận ai thán, nàng cảm giác độc tố trong cơ thể tựa hồ đang bị hút ra từng chút, cực kỳ thoải mái.
“Ai ~” Thân thể Tô Đào từ từ mềm mại ngã xuống trên đất, để mặc Thanh Trúc nâng chân trái nàng lên liếʍ mυ'ŧ, đôi tay hắn thường xuyên vuốt ve qua lại cẳng chân.
Tô Đào nhắm hai mắt, mềm mại nằm trên đất giống như một con tiểu hồ ly được vuốt ve thoải mái, cảm giác động tác Thanh Trúc ngừng lại thì có chút mất mát khó tả. Nàng vừa muốn nói gì đó thì giữa hai chân lại chợt lạnh, sau đó có một sự mềm mại bao trùm xuống.
“A ưm ~" Lưng Tô Đào đột nhiên cong lên, chỉ thấy qυầи ɭóŧ của mình bị cởi ra một nửa đến đầu gối, giữa hai chân lại có cái đầu trụi lủi.
“A ~ a, đại sư.” Tô Đào dùng hai tay đẩy cái đầu kia ra, liên tục lắc đầu: “Không được đâu, đại sư ~”
Lúc này Thanh Trúc mới ngừng lại, hắn cũng không rời đi, môi gần như dán vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nàng, nói: “Độc tố ở đùi quá sâu, cần phải hút ra từ chỗ này. “
“Ưm ~ Tô Đào bị luồng khí nóng giữa hai chân thổi cho run rẩy một trận, tuy tay nàng không bỏ ra nhưng sức lực lại nhỏ đi nhiều.
Thanh Trúc cũng không vội, hắn lấy hai tay vuốt cạnh ngoài đùi rồi lại thổi một luồng khí nóng vào chân. Khi thấy mật động chảy nước róc rách thì hắn mới vươn đầu lưỡi liếʍ một cái.
Tô Đào bị liếʍ đến nỗi eo xoắn đến xoắn đi, hai tay vuốt qua lại cái đầu trơn bóng kia, cũng không biết đang mời hay khước từ.
Đầu lưỡi kia nghịch ngợm vô cùng, trong chốc lát di chuyển trên dưới, trong chốc lát lại đẩy vào trong. Đầu lưỡi tinh tế nho nhỏ vói vào rồi lại bỗng chốc rút ra, tới lui vài lần khiến Tô Đào ngứa ngáy khó nhịn, nàng chỉ có thể lắc mông, không ngừng cầu xin: “Đại sư, đại sư ~”