Tô Đào ngồi xuống cởi giày vớ, trên mắt cá chân có hai lỗ nhỏ đen bóng, vừa đau vừa ngứa, toàn bộ chân trái đều không thể cử động.
Tô Đào sợ tới mức nước mắt long lanh rơi xuống, trong lòng cực kì hối hận. Sớm biết như thế thì nàng sẽ không ngắm rừng đào làm chi, sớm biết như thế thì nàng không nên tới Âm Nguyên Tự làm gì.
“A di đà phật.”
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng Tô Đào.
Tô Đào mừng rỡ, xoay người thấy một hòa thượng tuấn tú, vội vàng nói: “Đại sư mau cứu ta! Ta bị rắn cắn.”
Mắt hòa thượng nhìn thẳng, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất, tay phải giơ lên trước ngực: “A di đà phật, tại hạ Thanh Trúc, thất lễ.”
Dứt lời hắn bước đến trước mặt Tô Đào, thấy chân nhỏ phấn điêu ngọc trác của nàng, hơi chần chừ nhưng vẫn nhấc nó lên đặt ở trong lòng bàn tay.
Mặt Tô Đào không khỏi đỏ lên, nàng muốn rút chân về nhưng thấy đại sư xem rất nghiêm túc thì lại nhịn xuống.
“Thanh Trúc đại sư, ta, ta sẽ chết hả?”
Thanh Trúc nắm lấy chân nhỏ, hơi trầm ngâm rồi nói: "Khó nói."
“A! Đại sư nhất định phải cứu ta, ta còn chưa muốn chết đâu.”
Mày Thanh Trúc hơi nhăn lại: “Ta tới quá muộn, độc tố đã chảy theo máu tới nơi này.”
Nói rồi, một bàn tay hắn nhẹ nhàng trượt từ miệng vết thương nơi mắt cá chân tới bẹn đùi.
Tô Đào co rúm lại, suýt chút nữa ngâm khẽ ra, nàng muốn rút chân về nhưng lại bị hắn nắm chặt.
“Vậy đại sư có biện pháp nào không?”
“Biện pháp thì tự nhiên là có, chỉ là còn cần cô nương phối hợp. Vả lại việc này sẽ làm tổn thương danh dự của cô nương, sợ là không ổn.”
Thấy Thanh Trúc chần chờ, Tô Đào lại nóng nảy: “Đại sư cứ nói đừng ngại.”
“Hầy, độc xà đã ở đây.” Nói rồi hắn lại chạm vào bẹn đùi của Tô Đào: “Ta cần hút độc từng chút từ nơi này ra, hơn nữa việc này không nên chậm trễ, lại muộn nữa thì độc tố sẽ lên đến trái tim.”
Nói rồi Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn bộ ngực Tô Đào cực kì có thâm ý.
Lúc này Tô Đào mới nhìn được dáng vẻ môi hồng răng trắng của Thanh Trúc, nếu không phải đầu hắn trọc thì chỉ sợ không có ai sẽ tin tưởng hắn là một hòa thượng.
Tô Đào không khỏi thầm hạ quyết tâm: “Thanh Trúc đại sư làm đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, ta tin tưởng đại sư.”
"A di đà phật." Thanh Trúc cúi đầu lẩm bẩm, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Hắn biết bộ dạng của hắn cũng không tệ lắm, không ít phu nhân tới dâng hương đều quỳ gối ở trước vẻ mặt vô hại của hắn. Theo lý thì Thanh Trúc sẽ không chạm vào cô nương chưa xuất các, bởi vì phần lớn những cô nương này đều non nớt chưa biết điều, xong việc cũng phiền toái hơn nhiều. Những cô nương ấy không giống những phu nhân đã gả cho người ta, thậm chí sinh cả hài tử, mấy người này chẳng những chơi rất thoải mái mà sau khi ăn tủy biết vị rồi thì còn có không ít người trộm trở lại tìm hắn.
Chỉ là hắn thấy nha đầu ngốc này chui tới chui lui trong rừng cây, vẻ mặt hoảng loạn vô tội, cặp gò bồng trước ngực còn đang hoan thoát rung động, hắn nhìn đến nỗi có một luồng nhiệt huyết chảy thẳng về hạ thân.
Lòng bàn chân tinh tế nhỏ xinh, hồng nhuận đáng yêu, ngửi nhẹ thì tựa như còn có hương thơm mồ hôi.
Mặt Thanh Trúc không đổi sắc, đôi tay vỗ về chơi đùa qua lại, thế nhưng chọc mu bàn chân đến phấn hồng. Hắn giương mắt nhìn lại, tiểu cô nương xấu hổ, cả mặt đỏ bừng, hai mắt khép chặt, thường khó nhịn được mà cắn môi dưới. Nhan sắc kiều diễm kia làm Thanh Trúc tâm viên ý mãn, hận không thể mυ'ŧ trong miệng, liếʍ láp tất cả.