Tô Đào đi vài bước trên đường, vừa khát vừa mệt. Nàng ngồi trên tảng đá lớn bên đường, dù thế nào cũng không chịu động đậy.
Tiểu nha hoàn Liễu Nhi ở bên cạnh vừa quạt gió vừa che nắng: “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi thôi, phu nhân còn đang ở trong miếu chờ chúng ta đó.”
Tô Đào nhìn khung cảnh được phủ lên màu hồng phấn cách đó không xa, chần chừ không quyết. Hàm răng nàng không khỏi khẽ cắn môi dưới, sắc môi càng có vẻ no đủ kiều diễm.
“Ta còn muốn đi sang rừng đào ngắm cảnh.”
Trong tên Tô Đào có một chữ "Đào", từ nhỏ nàng đã thích hoa đào, những vật màu đào hồng nhạt. Thanh danh của Âm Nguyên Tự truyền ra bên ngoài có hai thứ nổi bật, một là cầu nhân duyên cực chuẩn, hai là rừng hoa đào này.
Hiện giờ tiết trời vừa đúng dịp, rừng hoa đào nở rộ xinh đẹp mỹ lệ thu hút không ít du khách đến ngắm, nhưng lần này Tô Đào tới cũng không phải để thưởng đào hoa mà là tới cầu nhân duyên.
Nàng là nữ nhi của thương hộ trong kinh thành, tuy nói gia sản bạc triệu nhưng địa vị lại thấp hèn. Hôn nhân của nàng cũng không dễ phối, chủ yếu là Tô phu nhân chịu đủ sự xem thường của những phu nhân thanh quý kia nên một lòng muốn gả Tô Đào vào nhà huân quý, coi thường đám con cháu nhà nghèo.
Điều này khiến người ta thấy khó khăn, tuy nói vẻ ngoài của Tô Đào tựa kiều tựa ngọc, danh chấn kinh thành, thế nhưng người nguyện lấy nàng làm chính thê vẫn chỉ là số ít. Chủ yếu là trong mắt những phu nhân kia, cưới chính thê phải lựa người đoan trang hào phóng, quá mạo mỹ cũng không thể xưng là chuyện tốt gì. Kể từ đó mới có chuyện Tô phu nhân dẫn Tô Đào tới Âm Nguyên Tự dâng hương.
Tô Đào ngồi nghỉ ngơi một hồi, lại cảm thấy khát nước khó nhịn nên bảo Liễu Nhi mang nước tới.
Liễu Nhi thấy nơi sau núi này cách rừng đào cũng xa, bốn phía im ắng đến mức cũng không có ai nên đã yên tâm rời đi.
Nói đến cũng khéo, Liễu Nhi vừa mới vừa đi thì sau đó đã có một đám người tới.
Một đám nữ tử huyên náo đi tới, rất náo nhiệt.
Cách rất xa, Tô Đào đã nghe thấy bọn họ tới, người đi đầu không phải đồ quỷ đáng ghét Phàm Trân thì còn là ai nữa.
Lập tức Tô Đào nóng nảy, nàng bất chấp chờ Liễu Nhi tới, kéo làn váy trốn đến phía sau.
Mấy người Phàm Trân này đều là nữ tử huân quý, ngày thường không thiếu thể hiện thanh cao ở trước mặt Tô Đào. Nghe nói Phàm Trân đã định ra hôn ước vào đầu năm nên đương nhiên không có khả năng tới cầu nhân duyên, vậy chỉ có thể là tới ngắm hoa đào.
Nếu thấy Tô Đào ở chỗ này, nói không chừng khi nàng ta trở về còn cười cợt Tô Đào nữa.
Đây là thứ Tô Đào không muốn nhìn thấy nhất, nàng lập tức tháo chạy vào trong mảnh rừng phía sau, chỉ cầu đám người Phàm Trân không nhìn thấy nàng.
Chạy được một thời gian, thẳng đến khi không nghe được âm thanh nữa thì Tô Đào mới lấy hai tay đặt lên cây, không ngừng thở dốc lúc lên lúc xuống, xiêm y trước ngực như đỉnh thân cây sắp nứt vỡ.
Một hồi lâu sau Tô Đào mới hồi phục tinh thần lại, xoay người thấy bốn phía đều là rừng cây, đâu còn nhớ rõ con đường mình từng đi qua.
Việc này làm Tô Đào thật sự thấy sốt ruột, nàng đi vòng quanh rừng cây trong chốc lát nhưng vẫn tìm không thấy chỗ ra, không nghĩ tới lại thấy một con rắn đột nhiên chui ra từ bụi cỏ bên kia.
“A!” Tô Đào hoảng hốt, mắt cá chân trái lại bị cắn một cái.