Đúng lúc lập xuân, vẫn lạnh thấu xương như trước. Tiêu hoàng tổ chức yến tiệc chiêu đãi chúng thần, chúc mừng giao hữu giữa hai nước. Đây là sự kiện hiếm hoi chưa từng có, Tiêu hoàng ngồi cao ngang vương tọa, bên cạnh vẻn vẹn chỉ có một mình Vương Nhất Bác, bên kia hạ vị là Sở quý phi, cách Tiêu hoàng cũng rất gần, bàn tiệc là từ trong điện xếp ra ngoài viện, ngoại thần nữ quyến đều mang theo bạn vào cung.
Nhìn như là phô trương cho Ngôn Hi, kì thực Ngôn Hi lại ngồi ở vị trí rất khiêm tốn, lại dạy người ta không được mắc lỗi, dù sao người quá nhiều, phàm là không phải ngồi trên vương tọa, chỉ sợ cũng sẽ không quá nổi bật.
Đương nhiên, Ngôn Hi cũng không hy vọng hôm nay chọc người chú ý, dù sao đại sự sắp phát sinh, có liên quan đến gã.
Cũng không phải cố ý lựa chọn ngày thu hút sự chú ý như vậy, chủ yếu nếu đổi lại là ngày thường, Sở quý phi căn bản không có cơ hội tiếp xúc với Tiêu Chiến, oán hận tích lũy từng ngày khiến Sở quý phi không thể không đổ lỗi cho Vương Nhất Bác.
Nếu không có Vương Nhất Bác, sao cô ta lại lưu lạc đến nỗi mà ngay cả gặp người trong lòng cũng không làm được?
Gói bột thuốc Ngôn Hi đưa cho nàng là nhằm vào Càn Nguyên, làm cho triều kỳ đến trước thời hạn, còn kèm theo tác dụng gây ảo giác. Sở quý phi cũng rối rắm, dù sao với tâm tính của Tiêu Chiến, sau khi thức tỉnh chỉ sợ thật sự sẽ lấy mạng nàng, nhưng nghĩ trước nghĩ sau, Sở quý phi vẫn cảm thấy không cam lòng, bình bình cô đơn chốn khuê phòng cả đời, không bằng oanh oanh liệt liệt chết lúc bình minh.
Nếu như cái chết của nàng có thể đổi lấy nàng lưu lại một khoản trong sinh mệnh của hắn, cũng không thiệt thòi.
Huống chi, nói không chừng Vương Nhất Bác vì hành vi đêm nay của nàng sẽ canh cánh trong lòng, cuối cùng không biết chừng những gì nàng đã làm sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cuộc sống đã sống đến mức này, kéo dài hơi tàn, nàng làm không được.
Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Hanhien55
Nhìn từng món mỹ vị lần lượt bưng lên, Sở quý phi nắm chặt tay khăn tay làm cho nàng càng thêm khẩn trương, Ngôn Hi thì nhìn cũng không thèm nhìn, chuyện như không liên quan đến mình, cho đến khi chiếc bình ngọc bích và bạch ngọc duy nhất trên cả nước được bưng lên, bên trong là tuyết mùa đông ủ lê hoa trắng. Dựa theo lễ chế, Tiêu hoàng phải uống một chén hết một ngụm rượu mới có thể coi là chính thức mở tiệc.
Chất lỏng trong suốt rót vào trong chén, nhoáng một cái liền bay ra hương hoa lê ấm áp thanh nhã, Sở quý phi chăm chú nhìn Tiêu Chiến, trái tim đập như vọt lên cổ họng, ngay cả Ngôn Hi cũng nhịn không được nhìn qua.
"Vương Thượng, thần ở Võ triều chưa từng thấy qua rượu ngon như vậy."
Đầu óc Sở quý phi hỗn độn, lòng bàn tay nàng toát mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác lại hoàn toàn không để ý quy củ của Tiêu vương triều, tiếp nhận cái ly trong tay Tiêu Chiến.
Sắc mặt Ngôn Hi nhất thời xanh mét, gã chỉ cảm thấy hết thảy chung quanh đều ngưng đọng lại, trong lòng phảng phất như cất giấu một mặt trống, không ngừng gõ vang dội.
Tiêu Chiến sủng nịch cười, dung túng Vương Nhất Bác đến cực hạn, Sở quý phi nhìn miệng chén đυ.ng phải môi Vương Nhất Bác, hai tay run rẩy: thuốc nhằm vào Càn Nguyên, Khôn Trạch uống... vậy chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Ánh mắt nàng bất giác nghiêng về phía Ngôn Hi, lại phát giác Ngôn Hi căn bản không nhìn nàng, thần sắc của gã so với nàng bối rối hơn nhiều, một giọt mồ hôi lạnh đã từ thái dương rơi xuống.
Vương Nhất Bác uống một ngụm, trong nháy mắt Vương Nhất Bác giống như giương mắt nhìn Ngôn Hi một cái. Ngôn Hi cơ hồ xuất phát từ bản năng chạy về phía trước rồi lại ép buộc mình dừng lại, Sở quý phi giống như nhìn thấy môi gã khẽ mở, im lặng gọi một câu: "Nhất Bác. ”
Không đúng, quá không thích hợp, chỉ là mị dược, vì sao phải khẩn trương như vậy?
Quả nhiên, Vương Nhất Bác còn chưa buông ly, người liền lung lay sắp đổ, nhất thời nhíu chặt mày cùng với lời muốn nói nhưng lại bị kẹt trong cổ họng kèm theo hình ảnh ầm ầm ngã xuống đất dừng lại trong tầm mắt Tiêu Chiến.
“Nhất Bác!”
Tiêu Chiến cảm giác tim mình đập thình thịch, một trận ù tai xông thẳng vào đầu, hắn ôm Vương Nhất Bác đã mềm nhũn, phát giác môi y đã bắt đầu xanh mét, sắc mặt tái nhợt.
"Ngự y! Truyền ngự y!! ”
Yến hội đột nhiên dừng lại, văn võ bá quan bị cấm vệ quân toàn bộ vây quanh đại sảnh, không cho phép ra vào, ngay cả xuất cung cũng có binh lính đi theo giám sát.
Mà Vương Nhất Bác đã tạm thời an trí ở gian phòng sau yến sảnh, rèm đơn sơ cách một cái giường nhỏ, nhưng không thể đưa y đi xa hơn nữa, e sợ một chút xóc nảy cũng có thể lấy mạng y.
Các thái y thay phiên nhau ra trận, thì thầm họp, mà Tiêu Chiến gấp đến độ giống như kiến trên chảo nóng tự xoay từng vòng một, hắn giận dữ nói: "Nếu Vương Hậu có bất kỳ mệnh hệ nào, các ngươi một người cũng không sống nổi! ”
Mà giờ phút này Sở quý phi cẩn thận suy nghĩ rõ ràng, triều kỳ tới sớm gì đó, gây ảo giác cái gì đó, đều là giả! Mục đích của Ngôn Hi là muốn gϊếŧ Tiêu Chiến! Nàng giận dữ nhìn chằm chằm Ngôn Hi đang ngồi yên lặng, giờ phút này Ngôn Hi căn bản không có tâm tư ở trên người gã.
Gã không muốn gϊếŧ Vương Nhất Bác, phải làm sao mới có thể đem thuốc giải cho Vương Nhất Bác đây?
Tất cả mọi người đều mang quỷ thai, Sở quý phi là sợ hãi nhất, thuốc là do nàng hạ, người là nàng mua chuộc, bởi vì nàng cho rằng sẽ có "một đêm xuân tiêu", dù sao qua một đêm cũng không giấu được, đơn giản liền không làm quá bí mật, ai biết... Thuốc đó là...
Ám sát Tiêu Hoàng, tội danh này nàng cũng không gánh nổi!
Rốt cuộc là đánh cuộc Tiêu Chiến sẽ không phát hiện, hay là tự mình đi nhận? Không, không, không có khả năng không bị phát hiện, Vương Nhất Bác nếu có gì bất trắc, Tiêu Chiến tuyệt đối không thấy chết không ngừng lại!
Đang lúc Sở quý phi do dự có nên tự thú hay không, nàng thấy tiểu thái giám mình mua chuộc lúc trước bị Tiêu Chiến triệu đi vào, trái tim ùng ục một tiếng, rơi xuống đáy cốc, nàng sợ tới mức cả người run rẩy.
Tiểu thái giám cũng cho rằng là hậu phi tranh sủng, không nghĩ tới là ám sát Vương Thượng, từ lúc Vương Hậu uống nhầm hộc máu hôn mê đã sợ tới mức hồn phi phách tán, vì thế vừa nhìn thấy Tiêu Chiến liền quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa dập đầu: "Nô tài có tội, là Sở quý phi, đều là Sở quý phi sai khiến nô tài! ”
Thì ra, tiểu thái giám này phụ trách ăn uống của Tiêu Hoàng, tất cả đồ ăn đưa cho Tiêu Hoàng đều cần phải ăn thử, chỉ riêng bình lê hoa trắng kia bị cố ý bỏ qua.
“Đem tiện nhân kia mang tới đây!”
Sở quý phi bị kéo vào, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Nhất Bác sắc mặt thảm như tờ giấy trắng, cau mày còn đang hộc máu, nàng sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, cả người phát run: "Vương Thượng, thần thϊếp là bị người che mắt, cũng không phải cố ý..."
Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Hanhien55
"Ngươi thừa nhận?" Tiêu Chiến mắt lộ ra sát ý, thanh âm khàn khàn.
Sở quý phi nhất thời lê hoa đái vũ, khóc không thành tiếng: "Vương Thượng, thần thϊếp yêu ngài, sao có thể hạ độc ngài! Là Thái tử Võ triều, gã lừa gạt thần thϊếp, là gã lừa gạt thần thϊếp a! ”
Tiêu Chiến híp mắt, cắn chặt răng: "Vậy thì mời Thái tử Võ triều đến đây. ”
Ngôn Hi không có gì bất ngờ, gã nghênh ngang đi vào, chẳng qua trong nháy mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác, trái tim vẫn đau gắt một chút.
"Tham kiến Tiêu Hoàng."
Ngôn Hi hành lễ còn chưa dứt lời, Sở quý phi liền chỉ vào gã hô to: "Là gã, là gã hại ta, là gã nói dược phấn kia có thể làm Vương Thượng sủng hạnh ta! Đó là do gã! Gã có giải dược Vương Thượng, gã có thể cứu Vương Hậu! ”
Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Ngôn Hi, mà Ngôn Hi lại nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Quý phi đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ là thất tâm điên rồi sao? Chúng ta có quen biết nhau sao? ”
“ Họ Ngôn kia, đừng tưởng rằng ta nhìn không ra ngươi muốn làm cái gì, ngươi suy nghĩ rõ ràng, nếu không đưa ra giải dược Vương Nhất Bác của ngươi cũng phải chết!”
"..." Ngôn Hi mặt không đổi sắc, trong lòng lại căng thẳng, gã không tự giác nhìn về phía Vương Nhất Bác đang nằm trên giường, trái tim thắt lại, giật giật khóe miệng cười cười: "Bản điện hạ cùng Tiêu Vương Hậu tuyệt không có quan hệ như Quý phi nói, Quý phi cũng không được tùy tiện cắn bậy. Chuyện cho tới bây giờ cũng không cần che dấu nữa, bổn điện hạ cùng Tiêu Vương Hậu khi ở Võ triều quả thật từng có chút chuyện không vui, nhưng bổn điện hạ cũng tuyệt đối không có lý do hại y, nếu bổn điện hạ có ý tứ kia, có thể động thủ ở Võ triều, cần gì phải đưa y tới Tiêu vương triều? ”
Sở quý phi đỏ bừng hốc mắt: "Có ánh mắt đều nhìn ra được, mục tiêu lần này là Vương Thượng, Vương Hậu chỉ là ngoài ý muốn! ”
"Ngươi nói bổn điện hạ muốn hại Tiêu Hoàng? Bằng chứng đâu?” Ngôn Hi khinh thường xoay người bẩm báo với Tiêu Chiến: "Bẩm Tiêu hoàng, Võ triều cùng Tiêu vương triều kết minh chi tâm một mảnh chân thành, căn bản không có khả năng như lời Sở quý phi nói. Theo ngoại thần vụng về, sự kiện hạ độc lần này căn bản vẫn là hướng về phía Vương Hậu đại nhân, tuy nói rượu là rượu của Tiêu Hoàng bệ hạ, nhưng thế nhân đều biết Tiêu hoàng bệ hạ yêu thương Vương Hậu, nói cho cùng, khả năng rượu kia vào miệng Vương Hậu vẫn lớn hơn một chút. ”
“Ăn nói bừa bãi!” Sở quý phi tức giận cả người phát run, gã làm sao có thể đổi trắng thay đen như thế!
Tiêu Chiến thở ra một hơi thật sâu, hắn ép buộc mình bình tĩnh, ngồi xuống: "Ngôn Hi, nếu ngươi có giải dược, bổn vương không chỉ đem tài bảo tiến cống lần này trả lại, còn thêm ba tòa thành trì cho ngươi. ”
Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác đã lạnh như băng, giờ phút này hắn không quan tâm đúng sai, chỉ để ý giải dược rốt cuộc ở nơi nào.
Ngôn Hi dừng lại, cũng không động đậy: "Tiêu hoàng bệ hạ, ngoại thần cũng không có giải dược. ”
Tiêu Chiến ngưng mi: "Năm tòa. ”
Ngôn Hi quỳ xuống đất, cúi người: "Thỉnh Tiêu Hoàng tín nhiệm ngoại thần, giải dược có lẽ ở trong cung Quý phi! ”
Gã có lỗi với Vương Nhất Bác.
Ngôn Hi nghĩ, nếu có kiếp sau, gã sẽ bồi thường cho y...
- ------------------------------