Quả nhiên, Vương Nhất Bác ngủ rất ngon lành, nhưng y vẫn bị tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ đánh thức.
Vương Nhất Bác vừa mở mắt ra, căn bản không có thời gian rời giường, bởi vì y lập tức nhớ tới chuyện sắc phong đại điển, y cư nhiên ngủ thϊếp đi?
Quá trình còn lại y đã thuộc lòng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, y cư nhiên có thể ngủ quên!
"Canh giờ nào rồi?" Vương Nhất Bác có chút khẩn trương nhìn Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ: "Vương Thượng sao không gọi thần? ”
Ngoài cửa sổ lóe lên ánh hoa lửa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, Tiêu Chiến nghe tiếng quay đầu lại, cười đến ôn nhu. Mặt nghiêng của hắn bị ánh sáng không ngừng nở rộ phía sau phản chiếu, bộ dạng như thể là chính hắn đang phát sáng: "Không sao. ”
Vương Nhất Bác vừa tỉnh ngủ mắt vẫn còn mơ màng, biểu tình còn có chút choáng ngợp, khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất đáng yêu.
Hắn khẽ khép cửa sổ, đi về phía Vương Nhất Bác, dùng ngón tay chạm vào mặt y, từ trái tim tán thưởng: "Hôm nay tiểu nhũ đoàn của ta thật đẹp. ”
Lời khen bất ngờ khiến hai má Vương Nhất Bác nóng lên, y khó xử cúi đầu: "Trang điểm đều đã trôi mất, vẫn còn đẹp sao. ”
"Vương Hậu của bổn vương mặc hôn phục do bổn vương tự mình thiết kế, bổn vương đương nhiên rất thích." Tiêu Chiến giọng đắc ý, nhìn qua tâm tình rất tốt.
"Tự mình thiết kế? Vương Thượng còn có bản lĩnh như vậy?” Vương Nhất Bác giật mình nói.
"Đó là, bạch mẫu đơn, còn có tranh họa phượng hoàng trên làn váy này, đều là bản vẽ của bổn vương, Vương Hậu có thích không?"
Tiêu Chiến chỉ tới chỉ lui trên người Vương Nhất Bác, cuối cùng chống cằm, tiến đến trước mặt Vương Nhất Bác, có vài phần ý tứ "cầu khen".
Vương Nhất Bác mặt mày như họa, lưu luyến ý cười gật đầu. Y lần đầu tiên cảm thấy, Tiêu Hoàng bệ hạ làm cho người ta nghe thấy sợ mất mật lại có chút trẻ con. Đồng thời, trong lòng y hình như có một sợi dây bị lay động một chút, thanh thanh giòn tan, lại vang vọng dài...
Oành —— Oành ——
Lại liên tiếp vang lên một tiếng nổ lớn, cửa sổ giấy màu trắng trong chốc lát hóa xanh lại hóa đỏ, chọc cho Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày: "Bên ngoài vì sao ồn ào như vậy? ”
Ánh mắt Tiêu Chiến bay ra ngoài cửa sổ, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Bởi vì bản vương thay em chuẩn bị bắn pháo hoa, kết quả em lại ngủ thϊếp đi. ”
Nụ cười này hiển nhiên không giống vừa rồi, nhưng Vương Nhất Bác lại rất khó hình dung đến tột cùng có chỗ nào không giống, phảng phất có thêm vài phần... Hả hê khi người gặp họa?
"Vương thượng thứ tội."
Pháo hoa đã bắt đầu, thời gian khẳng định đã sớm qua...
Hơn nữa, pháo hoa này chỉ nghe động tĩnh là rất lớn, Tiêu Chiến khẳng định hao tâm tư, nhưng y lại...
Tiêu Chiến không biết vì sao Vương Nhất Bác luôn thích để y thứ tội, cho dù thật sự có tội, Tiêu Chiến làm sao nhẫn tâm trừng phạt?
"Vô tội khả thứ." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói.
Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn sợ hắn. Cũng khó trách, hắn là Tiêu Hoàng mà, sợ cũng khó tránh khỏi.
Tiêu Chiến nói tiếp: "Pháo hoa này, nói là hoàn toàn vì em cũng không đúng, Vương Hậu có biết hôm nay là ngày gì không? ”
Tiêu Chiến thu lại nụ cười, hiển nhiên không phải là an ủi thuần túy.
"..." Vương Nhất Bác cẩn thận suy nghĩ một vòng, đáp: "Đại điển sắc phong? ”
Tiêu Chiến không thể từ chối gật gật đầu, lại truy hỏi: "Vương Hậu có biết, bổn vương vì sao lại muốn chọn sắc phong hôm nay không? ”
“Không phải là ngày lành do Lễ bộ định ra sao?”
"Ngày lành tất nhiên là ngày lành, nhưng ngày này cũng không phải do lễ bộ định, là bổn vương định, bởi vì hôm nay là ngày Thái tử Võ triều cưới Thái tử phi."
Tiêu Chiến nhếch môi, giương mắt quan sát biểu tình biến hóa của Vương Nhất Bác.
Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Hanhien55
Vương Nhất Bác cả người cứng đờ khựng lại, sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt y cúi thấp xuống, lập tức khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười ý tứ trả thù cực mạnh: "Vậy gã sẽ tức chết rồi. ”
Phản ứng của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến rất hài lòng, cũng nằm trong dự liệu của hắn. Người nam nhân mà hắn coi trọng phải nên như vậy.
Tiêu Chiến cười đáp lại: "Bổn vương cũng phỏng đoán như vậy. ”
Không thể không nói, họ là cùng một loại người.
Ngôn Hi là một người cực kỳ sĩ diện, lòng hiếu thắng rất nặng, gã vì cưới Nhược Ca không biết đã hao phí bao nhiêu tâm tư, thậm chí không tiếc động sát tâm với Vương Nhất Bác.
Nhược Ca là đệ nhất mỹ nhân Võ triều, Ngôn Hi tất nhiên sẽ tổ chức đại lễ phong quang vô hạn, cũng không ngờ, quân chủ của Tiêu vương triều lại cử hành đại điển phong hậu cùng một ngày, hơn nữa quy mô căn bản còn hoành tráng hơn bất cứ thứ gì —— cả nước cuồng hoan, không tiếc tiêu hao số tiền lớn, chỉ vì muốn một nụ cười của Bác mỹ nhân, long trọng, hoành tráng.
Hôn lễ Ngôn Hi tỉ mỉ chuẩn bị bị người ta cướp danh tiếng, tất nhiên là tức giận phát điên.
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn lý trí: "Thuốc súng đắt đỏ, cũng không cần phải phô trương nhất thời như vậy. ”
Tiêu Chiến xoa xoa đầu Vương Nhất Bác, hắn biết ý tứ của Vương Nhất Bác, nhưng lập trường của lời này là dựa trên Vương Nhất Bác là người triều Võ, Võ triều nổi tiếng về văn học, không chế tạo thuốc súng, nguồn gốc chính của thuốc súng của bọn họ là thu mua.
Trước kia Võ triều cùng Tiêu vương triều là đối thủ, Tiêu vương triều đương nhiên không có khả năng đem thuốc súng bán cho Võ triều, cho nên Võ triều phải thu mua từ quốc gia xa hơn, giá cả đương nhiên liền tăng gấp bội.
"Cũng không phải là nhất thời phô trương." Tiêu Chiến nheo mắt cười, ánh mắt thâm thúy: "Bổn vương đã sớm đem tin tức lan truyền khắp thiên hạ, vương hậu của Tiêu vương triều là Vương Nhất Bác, hiện giờ lại vì em tổ chức màn bắn pháo hoa kinh người này... Em đoán xem, Ngôn Hi sẽ nghĩ như thế nào? ”
Vương Nhất Bác cau mày suy nghĩ một hồi.
Gã sẽ nghĩ gì? Đương nhiên là tự hỏi Vương Nhất Bác dùng thủ đoạn gì để câu dẫn Tiêu Chiến, lại đến... Đó là hoảng loạn.
Bản chất của pháo hoa chính là thuốc súng, Tiêu Chiến có thể tiêu hao lượng thuốc súng đủ để thổi bay nửa Võ triều để bắn pháo hoa cho Vương Nhất Bác, có thể tưởng tượng được trọng lượng của Vương Nhất Bác trong lòng Tiêu Chiến...
Vương Nhất Bác bừng tỉnh đại ngộ: "Vương Thượng..."
Nghĩ như vậy, Tiêu Chiến đích thật là đi một bước sát chiêu, cái này tương đương với chính thức hạ chiến thư.
Không chỉ hạ chiến thư với Ngôn Hi, hơn nữa còn là uy hϊếp trần trụi.
Đây chính là lượng lớn thuốc súng a, Tiêu Chiến vốn là một tên điên, nếu thật sự là bất kể hậu quả cũng phải làm cho Võ Triều trả giá đắt, chuyện này cũng làm lớn quá rồi.
“Vương thượng thật sự tính toán phản bội Võ triều sao?”
Thật sao, hắn sẽ khai chiến vì y sao?
Tiêu Chiến lắc đầu, khi mở mắt ra, ánh mắt lộ ra hung quang: "Không phải là phản bội Võ Triều, là phản bội Ngôn Hi. Người đả thương em, há có thể để gã sống yên ổn? ”
"Vương Thượng..." Y đến tột cùng, có tài đức gì chứ?
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng: "Vương Thượng quá xa lạ, em giống như khi còn bé, gọi bổn vương là Chiến ca ca có được không? ”
Vương Nhất Bác sửng sốt, y nhất thời cảm thấy tê dại, kêu không ra miệng. Y vùi mặt vào lòng Tiêu Chiến, cân thiếu hô một tiếng: "Ca..."
"Ừm, " Tiêu Chiến không ngờ, một tiếng ca cũng đủ khiến hắn trong lòng nhộn nhạo: "Chúng ta, còn có lễ phu thê chưa làm xong..."
Tiêu Chiến đưa tay lấy ly rượu trên bàn vuông cách đó không xa, nhét vào tay Vương Nhất Bác: "Bổn vương việc khác không biết, nhưng uống rượu giao bôi vẫn biết. ”
Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác, hai tay quấn quanh, uống cạn ly rượu.
Rượu không mạnh, nhưng một chén vào cổ họng liền làm Vương Nhất Bác đầu váng mắt hoa. Vương Nhất Bác khó chịu dựa vào lòng Tiêu Chiến, cả người nóng đến lợi hại, nhất thời trong không khí tràn ngập hương thơm của tiểu hoa cúc.
“Vương thượng!”
Nào có người làm đế vương hạ dược trong rượu của vương hậu mình chứ!
Vương Nhất Bác có chút tức giận, nhưng giọng nói lại mềm nhũn, ngay cả giọng tức giận cũng giống như đang mời gọi.
"Gọi ca ca." Tiêu Chiến đùa giỡn, mê hoặc, ức hϊếp người.
Vương Nhất Bác nằm liệt giường, cả người mềm nhũn, váy cưới rộng mở, ngực phập phồng liên tục: "Ca, ca ca..."
"Lần này, phải kết khế rồi."
Giọng nói của Tiêu Chiến nhẹ nhàng bay vào suy nghĩ như mưa phùn, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại: "Ừm. ”
- ------------------------------
Ờ thì... Chương sau là chương H đấy nhưng mà là H GIẢ đấy 😂😂😂 Không có chương 12 nha!!!